Bựa Nhân Sát Vách

Chương 110




Anh nhìn vào mắt tôi một hồi rất lâu như đang đắn đo, mãi một lúc sau đó anh mới nói:

- Em là một cô gái thông minh, em là người đầu tiên khiến anh phải thay đổi cách nghĩ và suy nghĩ của mình. Em đã thực sự thuyết phục được anh rồi đấy.

Được anh khen, hai má tôi hồng lên, hóa ra thay đổi suy nghĩ của anh không hề khó như tôi hay nghĩ. Chỉ là vừa rồi chúng tôi cãi nhau, không hiểu nhau và không tìm được tiếng nói chung. Chỉ cần nằm cạnh nhau nói ra suy nghĩ của mình, vậy là mọi hiểu nhầm đều được giải quyết.

- Nhưng mà nói cho em biết này, anh cũng không yêu em vì nhan sắc đâu. Anh yêu em vì em là em, trong tình yêu anh không tìm được lý do tại sao anh lại yêu em. Tuy không yêu em vì nhan sắc nhưng anh hứa sẽ chẳng bao giờ để em xấu.

Người đàn ông của tôi thật ấm áp làm sao. Thừa thời cơ tôi tiếp tục nói:


- Vậy là anh đồng ý rồi nhé, à còn nữa, anh phải tin em, em và thầy Trung không có gì cả. Em chỉ yêu Đình Phong của em thôi!

Vừa nói tôi vừa nũng nịu vươn tay ra quấn vào cổ anh khiến anh cười khúc khích.

- Được rồi, anh tin em. Vậy thì anh có câu hỏi muốn hỏi em: em thích làm gì? Và sau khi ra trường em có định hướng gì chưa?

Trước câu hỏi của anh, tôi bỗng dưng mông lung vô cùng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến định hướng nghề nghiệp của mình, suốt năm tháng thanh xuân tôi chỉ cắm đầu vào học với làm đồng, không có thời gian nghĩ đến việc khác. Lên đại học thì có suy nghĩ một chút, thấy chúng bạn nói có ước mơ xin việc vào công ty A, công ty B mà tôi cũng ghen tỵ khi mình chưa tìm được ngành nghề phù hợp với mình. Nghĩ nghĩ một hồi, tôi nói với anh:

- Có lẽ... là kinh doanh.

Khi tôi đỗ đại học, tôi đã chọn ngành quản trị kinh doanh, lúc đó tôi nghĩ nó chỉ là quyết định nông nổi thời học sinh nhưng bây giờ thì khác. Ngày xưa bố tôi làm thợ may, ông cũng hay tự may những bộ quần áo để bán cho những người phụ nữ khác trong xóm. Vì quần áo bố tôi may chất lượng và mẫu mã phù hợp với ngày ấy nên khách khứa cứ nườm nượp. Hồi đó, tôi có phụ giúp bố, nhìn bố tỉ mỉ đo đạc rồi may từng đường kim mũi chỉ mà tôi đam mê. Tôi thích những bộ quần áo mà bố tôi may ra lắm, có lúc tôi còn lấy trộm vải ở chỗ bố để yếm thử lên người mình mặc, từ đó tôi sinh ra ước mơ sau này có thể làm chủ một cửa hàng quần áo. Có lần mẹ tôi vì ghen với mấy người phụ nữ mà bố tôi hay may quần áo mà đến làm mình làm mẩy khiến bố tôi mất khách. Nghĩ lại quá khứ mà có chút buồn.

- Anh nghĩ việc học không cần thiết, anh thấy việc học cũng chỉ là ở trên lý thuyết mà thôi. Em có thể học từ thực tế luôn bây giờ cũng được, trừ tin và tiếng anh ra. Em có thể bảo lưu việc học lại rồi đi kinh doanh, học có bằng xong cũng phải đi làm văn phòng rồi mới có vốn đúng không em?

Tôi hơi bất ngờ về quan điểm của anh. Chẳng phải anh cũng là người bước ra từ bằng cấp sao? Đối với tôi, bằng cấp vẫn là thứ quan trọng của đời người. Hơn nữa tôi học trầy trã mới đỗ được đại học, giờ còn 1-2 năm nữa chẳng lẽ bỏ ngang sao? Nghĩ vậy tôi vẫn thấy tiếc.

- Anh nói em thấy cũng đúng một phần, ngoài bằng cấp thì làm sao có thể làm ra tiền, phải có cái gốc để kiếm ra tiền rồi kinh doanh chứ anh nhỉ? với lại mình cần học hỏi và tích lũy kinh nghiệm nữa, làm sao có thể bắt tay vào làm luôn được.

- Ngốc, anh trải qua biết bao nhiêu việc rồi em lại còn nghi ngờ anh sao? Đối với anh, ngoài ngành y và công an bộ đội ra thì bằng cấp chỉ là một phần thôi. Nhất là với ngành kinh doanh này, để làm chủ thì người ta cần đầu óc, cần khôn khéo chứ không cần bằng. Nhưng nếu em thích học thì anh cũng không có cấm, em cứ căn thời gian của mình. Ngoài ra nếu em có dự định kinh doanh thứ gì em có thể dùng thẻ của anh, bất cứ khi nào em muốn. Anh không thấy phiền đâu.

Tôi cau mày, dùng tiền của anh khác gì dựa vào anh, tôi bĩu môi nói:

- Chẳng khác gì nhờ anh cả.

- Coi như em vay, xong khi nào em thành công quay lại trả anh gốc cũng được.

- Không được, vẫn là dựa vào anh rồi, em muốn tự lực cơ.

- Thế thì như này nhé, anh cho em vay như anh tính cả lãi. Sau này em trả anh cả gốc lẫn lãi, coi như em đi vay ngân hàng bình thường thôi còn gì? Đồng tiền ngày càng mất giá rồi, chờ đến khi em cày cuốc được từng ấy tiền thì thế giới đã chuyển mình rồi. Cứ cho rằng em rất giỏi và xin được việc ở công ty nước ngoài lương cao đi, nhưng em có biết nó áp lực thế nào không? Anh có thể cho em đi làm được, nhưng với một điều kiện là công việc đó nhẹ nhàng. Anh không muốn cả hai người đều bận bịu, không lo được cho con cái và gia đình, xong rồi sinh ra mâu thuẫn, cãi nhau... rồi cơm không lành, canh chẳng ngọt như thế anh không muốn. Anh chứng kiến nhiều cặp đôi ly hôn vì tiền rồi, cuộc sống gia đình không đơn giản như em vẫn hay nghĩ đâu. Thế nên anh mới nói trong gia đình chỉ cần có một người đi làm thôi. Đối với anh đấy không phải là coi thường em hay giam cầm em, mà là anh muốn tình yêu của chúng ta cứ mãi như vậy. Không vì những vấn đề xoay quanh tiền bạc mà trở nên lạnh nhạt.