Bù Đắp Cho Em

Chương 6




Châu Thuận Trì buồn bã nhìn cô đi vào trong lòng chợt nhớ lại hôm mới gặp cô hình như cô đã khóc, và thấy đằng sau còn có một người thanh niên đi theo mới đầu tưởng trùng hợp nhưng bắt gặp khoảnh khắc anh ta nhìn cô rất lâu nên nghĩ có lẽ là biến thái hay gì đó nên lúc đó anh quyết định đi đến trạm xe cùng cô để bảo đảm an toàn nhưng giờ ngẫm lại có khi nào việc cô khóc liên quan gì đó tới mối quan hệ của hai người không. Suy nghĩ một chút thì anh lại gạt đi vì tất cả chỉ là suy đoán cá nhân rồi gọi taxi về nhà

_______________

Vương Bắc Thiên lúc này đã lái xe đến một quán rượu ở trung tâm thành phố, vào phòng VIP của quán rồi kêu vài chai rượu uống, trong lúc đợi rượu ra anh lấy điện thoại gọi cho ai đó, đầu dây bên kia sau 3 hồi đổ chuông bắt máy:

'-Ô Bắc Thiên sao, nay có gì mà gọi cho tôi thế, cuối cùng cũng nhớ đến thằng bạn này rồi sao', đầu dây bên kia là Phó Khải- bạn thân của Vương Bắc Thiên cũng là một cậu ấm trong gia đình quyền thế, là một người phóng khoáng, phong trần, sở thích là chinh phục phụ nữ

Bắc Thiên trả lời: '-Ừm, rảnh không đến chỗ cũ đi'

Gương mặt điển trai bên kia cười haha liền trả lời: '-Ok, tới liền đây'

15 phút sau Phó Khải bước vào phòng thì thấy Vương Bắc Thiên đang nốc rượu như điên vội đến giật ra ngăn cản lại: "Này gì vậy? Gọi tôi đến hốt xác cậu à? Sao lại uống nhiều thế, vừa cãi nhau với người yêu à"

Bắc Thiên đưa mắt qua nhìn cậu bạn một cái rồi nhắm mắt dựa vào sofa đáp: "Đừng nhắc nữa, chúng tôi chia tay rồi "

Phó Khải đang rót rượu ra ly để uống thì kinh ngạc xém đánh rơi luôn cái ly hỏi: "Gì cơ? Sao chia tay gì, đang thắm thiết yêu nhau lắm mà, có chuyện gì à"

"Mẹ tôi doạ sẽ khiến cô ấy và gia đình cô ấy phải phá sản nếu tôi không chia tay, cậu biết đó giờ tôi không có gì trong tay không thể bảo vệ được cô ấy nên đành vậy thôi", anh cười xoà

Biết được tâm tình cậu bạn Phó Khải nói: "Thì ra là vậy, thảo nào. Thôi thì coi như hết duyên đi đời còn dài sau này nhất định sẽ còn người khác mà"

Nghe thế Bắc Thiên liếc nhẹ bạn mình một cái khiến cậu bạn hơi hoảng hốt im lặng rót rượu uống cho đỡ căng thẳng

Cảm thấy không khí hơi ngột ngạt Phó Khải lên tiếng: "Vậy giờ cậu tính sao, cứ ngồi uống mãi như thế à?"

Vương Bắc Thiên nhìn vào đồng hồ đã thấy cũng tối rồi có lẽ nên về để chuẩn bị cho ngày mai thôi liền đáp: "Thôi tôi về đây, sáng mai 7h tôi sẽ ra sân bay đi nước ngoài để học tập, sẵn gọi cậu ra để tạm biệt, vậy nha tôi về đây"

Đang uống dở cậu bạn Phó như muốn sặc trả lời: "Gì cơ, sao hôm nay toàn tin giật gân gì thế không vậy?", rồi anh chợt nói tiếp: "Ủa tôi mới ngồi có 20 phút chưa nóng đích nữa đó cậu bỏ tôi đi sao"

"Vậy cậu gọi mấy người phụ nữ ra tiếp đi, tôi phải về không uống nữa kẻo mai lỡ chuyến bay", anh giễu cợt đáp

"Nè, quá đáng lắm đó nha, cậu nghĩ suốt ngày tôi chỉ có phụ nữ thôi sao?", Phó Khải nói

"Đúng nhận sai cãi", anh quăng lại một câu rồi mở cửa ra về

"Cái tên chết tiệt kiaa", cậu bạn vội hét theo sau

____________________

Sáng hôm sau, tại sân bay Phó Khải ngồi ở hàng ghế để đợi tiễn bạn ra nước ngoài, thấy bóng dáng quen thuộc đang đi đến anh giơ tay gọi: "Bắc Thiên ở đây!"

Vương Bắc Thiên lúc này nghe thấy có chút bất ngờ đi tới hỏi: "Sao nay rảnh ra đây tiễn tôi vậy"

Người kia nhướng mày nói: "Dù hôm qua cậu có quá đáng với tôi thật nhưng vì tình bạn lâu năm nên tôi bỏ qua đến đây tạm biệt cậu đó"

"Ồ vậy sao, có nên cảm động không đây", anh cười ha hả nói

Phó Khải hứ một cái rồi nhìn quanh lên tiếng: "Không gọi ra gặp lần cuối luôn à"

Đến đây bỗng sắc mặt Vương Bắc Thiên trầm xuống như bị gãi trúng chỗ ngứa: "Tôi nói rồi cậu đừng nhắc nữa"

"Rồi rồi không nói nữa", cậu vỗ vỗ vai anh nói, tự nhiên nhớ ra hỏi: "Ủa mẹ cậu không ra tiễn luôn à?"

"Bà ấy hôm nay bận đi tiệc từ thiện từ sớm rồi", anh thản nhiên đáp

"Thương bạn tôi quá đi, đến lúc đi cũng chẳng mấy ai đưa tiễn", giọng mang xíu trêu đùa

Anh liếc cậu bạn một cái rồi lên tiếng: "Im đi không cần cậu quản", rồi anh nhanh chóng tiếp: "Thôi đến giờ rồi tôi đi đây"

Phó Khải nghe thế cũng đáp: "Ừm, qua đó sống tốt nha bạn tôi, nào nhớ tôi quá thì gọi cho tôi", anh cười haha nói

Vương Bắc Thiên chỉ biết lắc đầu ngao ngán với đứa bạn rồi vẫy tay tạm biệt. Khi lên máy bay chuẩn bị cất cánh, anh lẳng lặng nhìn lại thành phố một lần cuối như để nhìn lại nơi chất chứa bao kỉ niệm đẹp của anh và An Tuyết rồi đau lòng quay vào nhắm mắt đeo tai phone bật bản nhạc quen thuộc, bài mà cô và anh hay nghe, bản nhạc thật dễ chịu nhưng cũng thật đau lòng biết bao. Tạm biệt em, tạm biệt thành phố của chúng ta