Bù Đắp Cho Em

Chương 15




Vương Bắc Thiên cùng trợ lý Doãn sau khi về đến biệt thự của Vương phu nhân, nhanh chóng xuống xe đi vào bên trong, vừa vào tới phòng khách thì quản gia Vũ đã vội bước xuống từ cầu thang, ông đi nhanh đến chỗ hai người cung kính cuối đầu: "Hoang nghênh Vương thiếu và trợ lý Doãn trở về"

Anh thấy vậy chỉ nhanh gật đầu rồi chóng nói: "Mẹ tôi bà ấy sao rồi"

"Thưa thiếu gia, phu nhân vẫn còn đang nằm nghỉ ngơi trên phòng, thiếu gia có thể lên thăm người", ông điềm đạm trả lời

"Ừm, tôi biết rồi", anh để lại một câu rồi quay người đi lên tầng rồi chợt quay lại bảo: "Trợ lý Doãn ra xe đợi tôi, 15 phút sau tôi sẽ xuống", nói xong anh đi tiếp lên phòng

Trên phòng của bà Diệp, bà đang nằm trên giường nhắm mắt tịnh dưỡng thì tiếng gõ cửa vang lên kèm theo tiếng nói: "Mẹ à, là con đây, con vào trong có được không "

"Ừm, con vào đi", bà không nhanh không chậm đáp lại

Nghe thế người con trai mở cửa bước vào, đi đến bên cạnh người mẹ của mình: "Mẹ bị bệnh à, đã đi bệnh viện thăm khám sức khỏe chưa"

"Mẹ chỉ bị tuột đường huyết một chút thôi, không sao cả", bà ngồi dậy đáp

Bắc Thiên ngồi xuống giường nói: "Mẹ lại khó chịu về chuyện đó nữa à"

"Con biết vậy mà còn để mẹ lo vậy hoài à", bà nheo mắt nhìn đứa con của mình

"Nhưng con nói rồi, vợ của con con sẽ tự chọn lựa, mẹ không cần phải thúc ép con như vậy với người con không thích", anh nắm tay bà nhẹ nhàng giải thích

Bà nghe thế đôi nét khó chịu hiện lên trong đáy mắt: "Không thúc ép thì đợi đến lúc mẹ đi xa con mới chịu lấy vợ sao"

Anh nghe thế bất lực đáp: "Mẹ à, con biết mẹ muốn tốt cho con nhưng con không thể, xin mẹ hãy hiểu cho con", anh xoa xoa tay mẹ mình

Bà Diệp nghe con trai cứ không chịu nghe lời bực bội rút tay lại nói: "Mẹ nói rồi, lần này mẹ tìm được một tiểu thư rất tốt, xinh đẹp hiền dịu và nghe nói hình như con bé cũng để ý con từ lâu rồi đấy, mẹ thấy rất hợp"

Bắc Thiên chậc lưỡi đáp: "Nhưng con không thích"

"Sau bao nhiêu năm con vẫn thích cái con bé kia sao?", bà dùng giọng mang theo tia tức giận hỏi

Vương Bắc Thiên như bị nói trúng tim đen chột dạ trả lời: "Mẹ à không nói nữa, nhưng tóm lại con sẽ không quen cô gái kia đâu, cũng muộn rồi mẹ nghỉ ngơi tiếp đi, con có việc rồi phải đi đây", anh nhanh chóng tìm cớ trốn đi

"Gì chứ, con định trốn tránh nữa à", như nắm thóp được đứa con trai bà nói

Đến đây anh không còn gì để biện minh liền nói: "Thôi hôm khác nói sau, trợ lý Doãn đang đợi con ở dưới xe rồi, mẹ ngủ đi đừng thức quá khuya nhé, tạm biệt", nói rồi anh chuồn đi mất

"Nè ta đang nói chuyện với con đấy, đứng lại mau", thật là tức chết cái thằng con này mà

Sau khi ra khỏi phòng đi xuống phòng khách, anh nhẹ nhàng thở ra chuẩn bị đi ra xe thì quản gia Vũ từ phòng bếp đi ra lên tiếng: "Thiếu gia đã ăn uống gì chưa, nếu chưa tôi sẽ dặn nhà bếp nấu gì đó cho cậu"

"Không cần đâu, tôi không đói, với lại tôi chuẩn bị đi ra ngoài rồi không cần nấu thức ăn cho tôi", anh quay sang đáp

"Vâng, tôi đã hiểu nhưng mong thiếu gia giữ gìn sức khỏe ăn uống không điều độ sẽ dễ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu", quản gia Vũ nhỏ nhẹ quan tâm

Bắc Thiên nhanh chóng "Ừm", rồi đi ra xe

Bước vào xe xong, Doãn Khiêm lên tiếng: "Chủ tịch sẽ đi đâu tiếp ạ"

"Cậu lái xe ra hồ Hoa Mộng rồi chạy đi ăn uống gì đi tôi muốn đi dạo một chút", anh tựa mình vào ghế mệt mỏi cất lời

"Nhưng giờ đã hơi tối, trời còn trở gió...", chưa kịp nói hết câu Bắc Thiên ở đằng sau trầm trọng nói: "Từ khi nào cậu lại lắm lời thế nhỉ"

"Xin lỗi chủ tịch do tôi lo cho sức khỏe của chủ tịch, mấy ngày nay chủ tịch đã rất vất vả", Doãn Khiêm nói

Anh tiếp tục lạnh giọng: "Không cần cậu lo, đừng nhiều lời nữa"

"Vâng tôi đã hiểu thưa chủ tịch", anh lấy lại dáng vẻ bình ổn đáp lời

Khi xe đến hồ Hoa Mộng

"Chủ tịch, đã đến rồi", Doãn Khiêm lên tiếng

"Ừm, được rồi cậu đi về đi", anh ngồi dậy lười biếng nói

"Tôi sẽ ngồi đây đợi chủ tịch, khi nào cần chủ tịch cứ gọi cho tôi", anh đáp lại

Vương Bắc Thiên thấy thế cũng đáp: "Cứng đầu thật đấy, thôi được cậu muốn sao thì tùy", nói rồi anh bước xuống xe đi vào con đường quanh hồ dạo bước, ngắm cảnh, có lẽ đã lâu rồi anh chưa làm như vậy, chắc là từ khi chia tay cô, nghĩ đến đây anh đưa tay vỗ vỗ đầu mình tự nhủ *sao lại nghĩ đến nữa rồi, haizz mệt thiệt chứ*, rồi anh lại cất bước đi tiếp. Đến khi nghe được âm thanh gì đó