Cừu Lệ cuối cùng cũng đồng ý với Khương Vũ đi gặp bác sĩ tâm lý để tìm ra nguyên nhân bệnh của anh.
Bác sĩ đã nhiều lần thôi miên cho Cừu Lệ để điều trị nhưng hiệu quả cũng không cao lắm. Vì từ nhỏ anh đã bị bố mình thôi miên nhiều lần nên theo phản xạ mà sinh ra phản kháng với phương pháp này.
Hơn nữa ý chí của anh rất mạnh, dù là phương pháp điều trị nào cũng không phù hợp.
Cuối cùng, bác sĩ đành phải dùng phương pháp nhẹ nhàng nhất đó là thông qua giấc ngủ của anh mà quay về quá khứ, tìm ra những chuyện mà anh đã cố gắng cất giấu và quên đi.
Cừu Lệ nhớ lại rất nhiều chuyện hồi còn nhỏ.
Ví dụ như chuyện bố bắt anh phải bỏ ăn đồ ngọt. Để anh không ăn đồ ngọt nữa mà ông ta đã cho anh ngậm kẹo mút, sau đó trói anh vào ghế rồi bật những cảnh bạo lực đẫm máu cho anh xem. Ông ta cho anh xem đi xem lại đến khi nào chúng trở thành nỗi ám ảnh trong anh mới thôi. Ông ta muốn để cho anh luôn nghĩ đến sự ghê gớm ấy mỗi khi ăn đồ ngọt.
Sau đó, mỗi khi nhìn thấy kẹo là anh lập tức cảm thấy buồn nôn.
Một ví dụ khác, vì để anh mất đi sự đồng cảm và lương thiện. Ông ta đã ép anh hành hạ con chó mà anh đã nuôi ba năm cho đến chết.
Tất cả đã tạo nên nỗi ám ảnh trong Cừu Lệ, vì thế mà cơ thể anh đã tự tạo một cơ chế bảo vệ về mặt tâm lý, năm giác quan bắt đầu bị đóng lại, và bất kỳ kích thích nào về thể chất lẫn tinh thần mà bố anh tạo ra đều không còn cảm giác.
Vì không thể nếm được vị ngọt nên Cừu Lệ không còn cảm thấy buồn nôn nữa.
Vì mất đi cảm giác nên anh không hề thấy đau khi bị điện giật.
Vì mất đi sự đồng cảm nên khi những con động vật bị hàng hạ đến chết anh vẫn thờ ơ.
Rồi dần dần anh như bị ném xuống mười tám tầng địa ngục. Ở đó, anh sống như một cái xác không hồn, thờ ơ mà ngắm nhìn nhân gian.
SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!
Nhưng may mắn thay, tuổi thơ u ám của anh cuối cùng cũng có chút màu sắc. Đó là sự xuất hiện của một người, đó chính là mẹ anh.
Mẹ anh rất đẹp, khi bà ấy cười, hai lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra.
Mẹ thường cho anh rất nhiều kẹo, còn lén đứa tiền cho anh. Sau đó dịu dàng xoa đầu anh và nói: “Lệ Lệ, bé cưng của mẹ thật đáng yêu.”
Có lẽ mẹ là người duy nhất trên thế giới này cảm thấy anh là người đáng yêu.
Cừu Lệ vẫn nhớ như in cái buổi trưa ấy. Hôm đó bố anh không có nhà, mẹ đang nghỉ trưa trong phòng tiếp bệnh nhân của bố.
Tiểu Cừu Lệ đẩy cửa phòng ra rồi đưa cho bà xem con chim mà anh bắt được.
Khi đó, bà ấy đã rất sốc khi nhìn thấy con chim đẫm máu. Sau đó nghiêm khắc nói với anh rằng không bao giờ được làm tổn thương động vật nhỏ. Nếu không bà ấy sẽ không quan tâm đến anh nữa.
Tiểu Cừu Lệ hỏi bà ấy: “Tại sao?”
Bà nói: “Bởi vì chim nhỏ cũng sẽ biết đau.”
Tiểu Cừu Lệ nói: “Nhưng sao con lại không có cảm giác đau.”
Khi nói, tay anh cũng vô thức siết chặt lại. Con chim nhỏ trong tay anh giãy giụa rồi cũng tuyệt mệnh bỏ mình.
Một sinh mạng nhỏ bé lặng lẽ ra đi.
Giữa buổi trưa yên lặng, không có gió cũng chẳng có tiếng ve.
Sau này, Cừu Lệ đã rất nhiều lần nhớ lại buổi trưa hôm ấy. Nhưng điều mà anh khắc sâu nhất đó lại là ánh mắt của mẹ mình.
Cũng từ hôm đó mà anh không bao giờ được gặp lại mẹ nữa.
Vì biểu hiện không tốt mà mẹ không bao giờ mang kẹo ngon cho anh ăn nữa, không bao giờ nở nụ cười dịu dàng với anh nữa…
Mẹ đã mãi mãi rời xa anh…
Tất cả là do anh sai.
Sâu trong thâm tâm, Cừu Lệ rất muốn sửa chữa sai lầm ngày đó. Anh rất nhớ mẹ mình, muốn theo tâm nguyện của mẹ, sau này sẽ không làm tổn thương động vât nhỏ nữa.
Nhưng tất cả đã muộn, anh sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy nữa.
***
Bác sĩ tâm lý khuyên Cừu Lệ nên đi gặp mặt mẹ mình một lần. Mặc dù khi còn nhỏ tinh thần của anh đã bị tổn thương rất nhiều nhưng bà ấy vẫn luôn là sự hiện diện tốt đẹp nhất trong lòng anh.
Có lẽ tìm lại những điều tốt đẹp thì tất cả sẽ được hóa giải.
Tất cả những vấn đề về tâm lý của anh cũng sẽ tự khỏi mà không cần thuốc.
Cừu Lệ suy nghĩ rất lâu, cả đêm anh không ngủ. Khi phía chân trời bắt đầu le lói một vài tia sáng thì anh đã tỉnh dậy và sinh hoạt như bình thường.
Trong tay anh đang cầm giấy báo điểm thi đại học.
Cuối cùng, Cừu Lệ lấy hết can đảm quyết định đi gặp Nhậm Nhàn.
Nói cho bà ấy biết anh là con trai của bà, cho bà biết anh đã thi đỗ Đại học Bắc Thành. Anh muốn ở bên bà ấy, muốn bà cảm thấy tự hào về anh.
Cừu Lệ không muốn cho Khương Vũ biết mình đang điều trị tâm lý, cũng không cho cô biết mình chuẩn bị đi gặp mẹ.
Đợi khi nào anh tốt hơn sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ.
Mọi thứ sẽ tốt lên, họ cũng sẽ tốt hơn thôi.
***
Chiều hôm đó, Cừu Lệ mặc một chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, đi đôi giày đã được giặt sạch và đi cắt lại tóc. Anh sửa soạn thật chỉn chu, sau đó lên xe buýt đến Đại học Bắc Thành.
Thời gian này là lúc những sinh viên của trường đang thi cuối kì, mẹ anh chắc là đang ở trường chấm bài thi.
Cừu Lệ đứng trước cửa kính của khoa Vật lý nhìn lại mình.
Dáng anh thẳng tắp mảnh khảnh, áo sơ mi trắng tinh khôi dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen được ánh mặt trời chiếu rọi trông rất sáng, làn da trắng, khí chất chững chạc, lạnh lùng.
Cừu Lệ hít sâu, lại một lần nữa tự cổ vũ chính mình. Cho mình biết đây là thời điểm tốt nhất, anh sẽ không làm mẹ thất vọng.
Anh thấp thỏm, lo lắng bước lên cầu thang. Vì đã hỏi trước vị trí văn phòng của Nhậm Nhàn nên anh đi thẳng lên đó.
Qua khe hở của cửa phòng, anh nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang cúi đầu chấm bài thi ở bàn làm việc.
Bà ấy mặc một bộ vest nữ công sở, tay đang cầm một cây bút, chăm chú chấm bài thi. Mỗi khi chấm xong một bài bà lại nhập điểm vào bảng điểm trên máy tính.
Ánh mặt trời chiếu lên người bà đã tạo nên một vầng sáng. Cừu Lệ cảm thấy nó rất đẹp, rất thiêng liêng.
Nhậm Nhàn cũng thấy Cừu Lệ đang đứng ở cửa, bà dịu dàng hỏi: “Em học sinh này, em có chuyện gì sao?”
Cừu Lệ căng thẳng đi vào, chân tay luống cuống không dám nhìn thẳng vào bà.
Từ ‘mẹ’ cứ kẹt trong cổ họng, thậm chí Cừu Lệ còn không dám nhìn mặt bà, giọng nói còn hơi run run: “Em chào cô Nhậm.”
Thực tế thì rất ít học sinh cúi chào lễ phép như vậy, Nhậm Nhàn để bút xuống rồi hỏi: “Em là học sinh của cô à? Có phải làm bài thi không tốt nên muốn xin cô nhẹ tay?”
Cừu Lệ thấy bà ấy đã quên mình thì trong lòng cảm thấy hơi mất mát, lắc đầu nói: “Em không phải học sinh của cô.”
“Vậy em là…”
“Hai tháng trước em có nghe bài giảng của cô, cũng nói với cô về việc em chuẩn bị thi vào Đại học Bắc Thành.”
Thật ra Cừu Lệ không muốn nói chuyện với mẹ mình như những học sinh khác thế này, nó làm cho anh và mẹ trở nên xa cách.
Nhậm Nhàn suy nghĩ rất lâu và rồi cũng nhớ ra gì đó: “Em là người nghe giảng ở lớp Vật lý cơ bản của năm ba? Em nói mình muốn vào ngành Tâm lý học…”
“Là em.”
Nhậm Nhàn nở nụ cười: “Rất vui được gặp lại em. Bây giờ kì thi đại học đã kết thúc, chắc là đã có kết quả thi rồi đúng không. Hẳn là em đã điền nguyện vọng rồi, vậy em có tự tin vào được trường Bắc Thành không?”
Cừu Lệ vội vàng nói: “Em được 749 điểm.”
Dứt lời, anh liền nhìn Nhậm Nhàn với ánh mắt đầy mong đợi.
Nhậm Nhàn nở nụ cười: “Ồ! Điểm của em rất cao, với số điểm này em muốn vào trường nào cũng được, tất nhiên là Đại học Bắc Thành cũng được. Chúc mừng em!”
“Em cảm ơn cô Nhậm.”
Cuối cùng, Cừu Lệ cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Thật tuyệt vời, mẹ đã cảm thấy vui vì mình.
Anh vẫn còn lo lắng, anh sợ mẹ hy vọng cao nhưng mình lại không làm được.
“Bỗng nhiên cô nhớ ra là em định đăng kí ngành Tâm lý học đúng không?”
Cậu gật đầu nói: “Vâng ạ.”
“Ngành Tâm lý cũng là một ngành trọng điểm của trường. Ở nước ta ngoài Đại học Bắc Thành cũng chỉ có Đại học Hải Thành có ngành tâm lý học là ngành trọng tâm. Nói tóm lại là lựa chọn của em rất chính xác.”
“Chào mừng em đến với trường.” Nhậm Nhàm vừa cười vừa vỗ vai anh: “Em tên là gì?”
Trái tim Cừu Lệ lập tức đập thình thịnh. Anh hít sâu, chuẩn bị trả lời thì bỗng nghe thấy giọng nói của một cô gái: “Mẹ chưa chấm xong bài thi ạ?”
Cừu Lệ quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái đang cầm áo khoác đứng ở cửa. Cô gái này chậc tuổi anh, sở hữu một làn da trắng nõn, lông mày cong cong. Khi cô cười lên trông rất gống với Nhậm Nhàn.
Máu trong cơ thể anh như đang chảy ngược.
“Bố đang ở nhà hàng chờ mẹ đó. Hiếm lắm con mới về một lần, hôm nay lại là sinh nhật con vậy mẹ còn muốn con đến tận nơi đón!”
“Chỉ còn lại mấy bài thi nữa thôi, mẹ chấm xong ngay đây.” Nhậm Nhàn giới thiệu: “Đây là con gái cô, tên là Chân Nhứ Nhứ, hiện tại đang là sinh viên Đại học Hải Thành.”
Chân Nhứ Nhứ vào trong phòng rồi nhìn Cừu Lệ. Khi thấy anh có vẻ ngoài anh tuấn thì hai con mắt lập tức sáng lên: “Trời ơi! Mẹ đào đâu ra học sinh đẹp trai như vậy, sao con chưa bao giờ gặp.”
“Em học sinh này vừa mới thi đỗ Đaị học Bắc Thành, là một học sinh rất xuất sắc, thi được hơn 700 điểm.”
“Quá giỏi.” Chân Nhứ Nhứ tò mò hỏi: “Cậu muốn đăng kí chuyên ngành Vật lý của mẹ tôi à?”
“Em ấy đăng kí ngành Tâm lý học.” Nhậm Nhàn giải thích.
“Tâm lý học cũng rốt tốt.” Chân Nhứ Nhứ đi tới trước mặt Cừu Lệ, phóng khoáng nói: “Nếu cậu làm bác sĩ, chắc chắn tôi sẽ làm bệnh nhân mỗi ngày.”
“Con chỉ toàn nói linh tinh.” Nhậm Nhàn cốc đầu cô gái: “Người ta nhỏ tuổi hơn con đó, con đã là sinh viên năm ba, chuẩn bị thi lên thạc sĩ rồi, có thể ra dáng đàn chị một chút không.”
Chân Nhứ Nhứ thè lưỡi rồi cười cười.
Cừu Lệ không thể nói lên lời. Cổ họng anh như nghẹn lại, mọi thứ trở lên hỗn loạn…
Sao bà ấy lại có con gái? Hơn nữa con gái của bà còn lớn hơn anh mấy tuổi!
Chẳng lẽ mẹ anh ngoại tình? Chẳng lẽ mẹ anh có con riêng?
***
Cừu Lệ bỗng cảm thấy choáng váng.
Chân Nhứ Nhứ không để ý đến sắc mặt thất thần của Cừu Lệ. Cô rất muốn làm quen với Cừu Lệ nên nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu có thể đi ăn cùng chúng tôi không.”
Nhậm Nhàn cảm thấy rất lạ. Con gái bà đã là sinh viên năm ba, cô nàng cũng có không ít chàng trai xuất sắc theo đuổi nhưng lại không bao giờ để mắt tới, chỉ tập trung vào việc học.
Bỗng nhiên bây giờ lại nhiệt tình với cậu nhóc này, đúng là hiếm thấy.
Nhậm Nhàn cười nói: “Con quá nhiệt tình rồi. Mới quen người ta được mấy phút mà đã mời đi ăn sinh nhật.”
Lúc Chân Nhứ Nhứ cười thì đôi mắt cô cong lên như vầng trăng khuyết: “Cậu cũng chưa ăn đúng không? Vậy cậu coi như ăn một bữa cơm bình thường là được, chúng ta đi thôi!”
Có thể thấy được cô gái này từ nhỏ đã được chiều chuộng, lớn lên trong gia đình hạnh phúc nên tính cách mới vui vẻ, cởi mở như thế.
Hoàn cảnh sống của cô và anh hoàn toàn trái ngược nhau.
Cô được lớn lên trong tình yêu thương của mẹ.
Sau một lúc lâu, Cừu Lệ nở một nụ cười mỉa mai: “Được.”