Trên bàn ăn, Khương Vũ cảm thấy không khí thật kì lạ. Tạ Uyên ngồi bên cạnh cô, đối diện là Trình Dã và Khương Mạn Y. Vốn dĩ là bữa tối lãng mạn dưới ánh nến cùng rượu vang dành riêng cho hai người. Ngờ đâu lại thành bốn người cùng ăn…
Khương Vũ cứ ngỡ mẹ và Tạ Uyên nảy sinh tình cảm nên mới luôn nhấn mạnh Trình Dã không phải bố cô, muốn cô nhận Tạ Uyên là bố, nhưng bây giờ bà ấy và Trình Dã…..
Ánh mắt Khương Vũ liếc qua cánh cửa phòng của Khương Mạn Y đang khép hờ, nhìn thấy tấm chăn lộn xộn trong phòng, còn có Trình Dã vẫn đang ướt tóc.
Rốt cục Khương Mạn Y và Trình Dã đã xảy ra chuyện gì! Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến là đang ôn lại chuyện cũ sao.
Vậy Tạ Uyên… bị Khương Mạn Y “cắm sừng” sao.
Trong mười phút ngắn ngủi, trong đầu Khương Vũ nảy ra 10 vạn câu hỏi vì sao.
Một lời khó nói hết.
Không đợi Khương Vũ mở lời, Trình Dã đã giành nói trước: “Ngoan nào, bố và mẹ con sắp kết hôn rồi.”
“Cái gì!”
Khương Vũ và Khương Mạn Y đều sửng sốt, cả hai đồng thời hét lên.
Dưới bàn, Khương Mạn Y cứ kéo tay áo của Trình Dã, ngăn ông ấy nói linh tinh ở trước mặt con cái: “Anh đừng nói linh tinh. Tiểu Vũ, không có gì đâu! Con đừng nghe ông ấy.”
Bà sao có thể kết hôn với Trình Dã. Ông ấy là người như thế nào chứ. Khoảng cách giữa hai người xa đến thế… Sau này người hâm mộ sẽ nhìn ông ấy như thế nào.
Trình Dã bất đắc dĩ mà cười, nói với Khương Vũ: “Mẹ con bây giờ không chấp nhận bố. Chắc là bố phải tốn nhiều công sức rồi. Con gái ngoan, con sẽ giúp bố chứ.”
“Đương nhiên…”
Khương Vũ còn chưa nói hết, cô quay sang nhìn Tạ Uyên, lời nói ngắc ngứ: “Vậy… chú cố lên nhé.”
Mặc dù Trình Dã là bố ruột cô, nhưng chú Tạ đối xử cực tốt với cô. Cô phải xử lý mọi việc công bằng.
Nếu Tạ Uyên thích mẹ thì hai người họ cứ cạnh tranh công bằng, Khương Vũ sẽ không giúp ai cả.
“Thế không được.” Trình Dã không hài lòng nói: “Tiểu Vũ, con phải giúp bố. Ngày ngày thủ thỉ với mẹ con là con muốn bố mẹ chung sống, một nhà ba người chúng ta không bao giờ rời xa.”
“Con đương nhiên cũng hy vọng nhà chúng ta sẽ đoàn tụ. Nhưng mẹ là người lớn, bà ấy có lựa chọn của mình. Con tôn trọng bà ấy.”
“Tối hôm đó con có nói vậy đâu.” Trình Dã đưa tay muốn véo má cô: “Con nhỏ vong ơn bội nghĩa.”
Tạ Uyên chặn tay Trình Dã, không cho ông ấy chạm vào Khương Vũ.
Trình Dã biết thân phận của Tạ Uyên nên ông cũng không nói gì, ngượng ngùng thu tay về.
“Mẹ, nhân dịp chú Tạ cũng ở đây, mẹ nói rõ luôn đi.” Khương Vũ không mong Khương Mạn Y bắt cá hai tay, không bằng để bà nói rõ ràng: “Mẹ thích ai?”
Khương Mạn Y thờ ơ nói: “Chẳng thích ai cả.”
Trình Dã lập tức không vui: “Em nói dối, vừa nãy vẫn còn nói yêu anh cơ mà.”
Khương Mạn Y lập tức nghiêm mặt: “Trước mặt con đừng nói vậy!”
Trình Dã che miệng nói nhỏ với Khương Vũ: “Mẹ con lúc nào cũng khẩu thị tâm phi như vậy đấy.”
“Nhiều lúc toàn vậy.”
“Vậy chúng ta phải sửa lại giúp bà ấy, làm người quan trọng nhất là… là cái gì?”
Ông ấy hỏi Khương Vũ.
Khương Vũ nghĩ: “Vui vẻ?”
“Là chân thành! Không ăn ý gì cả, con có phải là do bố sinh ra không đấy.” Ông ghét bỏ nói: “Xin hãy kết hợp với ngữ cảnh.”
Khương Vũ cười khanh khách, cô cảm thấy bố như một đứa trẻ vậy, không hề có cảm giác cách biệt thế hệ.
Ở ông không có cái trầm lắng mà vô vị của người đàn ông trung niên.
Nếu không có Tạ Uyên, có lẽ đây là bữa cơm một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
Tạ Uyên cảm thấy mình là người thừa. Ông nhìn sang bên cạnh Khương Vũ thoải mái cười lớn, rồi lại nhìn Khương Mạn Y Và Trình Dã ở đối diện.
Im lặng rất lâu, ông giống như hạ quyết tâm, nói với Trình Dã: “Ông bảo đảm?”
Trình Dã hơi ngây ra: “Bảo đảm cái gì?”
“Hai người kết hôn, tôi sẽ giao cô ấy cho ông. Ông chăm sóc cô ấy, nhưng tôi vẫn quan sát ông…”
Trình Dã hiểu ý của Tạ Uyên, trên mặt dần mất đi nụ cười. Vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, nghiêm túc.
Một lúc lâu, ông ấy gật đầu: “Tạ Uyên, tôi có thể đảm bảo với ông. Tôi thề bằng mạng sống của mình, nhất định sẽ chăm sóc tốt cô ấy.”
Coi cô như con gái ruột, yêu cô, thương cô, bù đắp tình cha con bao nhiêu năm nay…
Khương Vũ tưởng rằng Tạ Uyên nói “cô ấy” là nói đến Khương Mạn Y.
Trong lòng cô hơi khó chịu, đau lòng thay chú Tạ.
Tạ Uyên bây giờ chính thức thất tình rồi.
Khương Vũ gắp đùi gà vào trong bát của ông, sau đó nén giận nhìn thoáng qua Khương Mạn Y.
Khương Mạn Y thấy tình huống đã phát triển đến mức này, bà không giấu nổi nữa, dứt khoát nói: “Tiểu Vũ, bây giờ mẹ sẽ nói sự thật cho con. Thật ra con không phải là do mẹ và chú Trình Dã…”
Bà chưa hết lời thì Tạ Uyên đột nhiên cắt lời, nhẹ nhàng hỏi Khương Vũ: “Tiểu Vũ, bây giờ bố mẹ cháu sắp kết hôn rồi, cháu có vui không?”
“Vâng. Cháu… đương nhiên rất vui ạ.”
“Cháu vui là tốt. Sau này có gì không vui hoặc cần gì thì cứ tìm chú Tạ.”
Khương Vũ cảm động nói: “Chú Tạ, chú tốt quá.”
Khương Mạn Y ngạc nhiên nhìn Tạ Uyên. Bà không thể tin được, rõ ràng hôm qua còn thể hiện thái độ vô cùng cứng rắn muốn bắt con gái về. Sao hôm nay lại nói vậy.
Mặc dù tò mò nhưng Khương Mạn Y vẫn kiềm chế, không nói thêm gì nữa.
Sau bữa cơm, Khương Mạn Y kéo Tạ Uyên ra ngoài ban công, “Anh Tạ, anh vừa rồi có ý gì? Tại sao không để tôi giải thích rõ cho Tiểu Vũ, đây không phải điều anh muốn sao?”
Giọng nói Tạ Uyên hơi trầm khàn: “Mẹ con bé, mất rồi.”
Gió đêm lạnh dần, thổi qua vài sợi tóc mai của Khương Mạn Y.
Chỉ một câu của ông, Khương Mạn Y bỗng hiểu ra.
Tại sao Tạ Uyên có vô số cơ hội để giải thích rõ ràng với Khương Vũ, nhưng ông lại không nói.
Khương Vũ của hiện tại chỉ có mẹ không có bố. Nhưng nếu ông nói ra, cô chỉ có bố mà không có mẹ.
Cho dù chọn thế nào cũng không hoàn hảo, cũng không phải là đáp án hoàn chỉnh.
Đây là nguyên nhân mà năm lần bảy lượt Tạ Uyên không nói ra.
Ông không đành lòng, cũng không nỡ để cuộc sống của cô không hoàn chỉnh.
Cho dù hôm nay cô bé hiểu nhầm, Tạ Uyên cũng không có quyền bắt cô đi giám định, bắt cô về nhà.
Đương nhiên, nếu ông muốn, ông chắc chắn làm được.
Nếu Trình Dã và Khương Mạn Y kết hôn, Khương Vũ sẽ có được một gia đình hoàn chỉnh, có “cha ruột, cha nuôi” và mẹ.
Tạ Uyên đã sớm điều tra các phương diện của Trình Dã. Bao gồm gia thế, con đường thành danh, lý lịch. Thậm chí là từng bài hát của ông ấy.
Gia cảnh người đàn ông này bình thường nhưng rất tài hoa. Ông ấy là nhạc sĩ tự do ưu tú. Không chỉ viết nhạc cho mình mà còn viết những ca khúc kinh điển cho nhiều ngôi sao.
Ông ấy đạt được vị trí như hôm nay đều dựa vào nỗ lực của bản thân. Hơn nữa còn không có bất kỳ tin đồn xấu nào. Dù là tính cách hay tình cảm đều không có vấn đề.
Ngoại trừ hơi trẻ con, hơi kích động, không nghe lời của công ty, nội tâm mang theo sự phản nghịch của người hát nhạc Rock.
Nhưng dù thế nào, người “bố” này cũng có thể đem đến một cuộc sống ấm no cho Khương Vũ. Có thể khiến cô ngẩng cao đầu ở bất kì đâu, cũng có thể mang lại hạnh phúc cho cô…
Cô đã ngàn dặm xa xôi tìm được “bố”. Gia đình không đầy đủ đã không còn là tiếc nuối của cô.
Cứ như vậy đi. Tốt biết bao.
Khương Mạn Y nhìn Tạ Uyên mà vẫn không yên lòng.
Bà không ngờ Tạ Uyên vì hạnh phúc của Khương Vũ mà từ bỏ thân phận người cha của mình.
Bố mẹ yêu con mà làm tất cả.
Tạ Uyên thực sự rất thương Khương Vũ, không nỡ để cô có cuộc sống không viên mãn. Nên thà rằng cuộc đời của mình khuyết thiếu.
***
Vào lại phòng khách, Khương Mạn Y gọi con gái mình đến trước mặt, trịnh trọng nói với cô: “Tiểu Vũ, con nhận chú Tạ làm bố nuôi đi.”
Khương Vũ: “?”
Ủa gì vậy!
Trình Dã đang ngồi trên sô pha không vui: “Gọi bố nuôi làm gì, khó nghe.”
Khương Mạn Y: “Anh im đi.”
Trình Dã cười nói: “Gọi bố nuôi khó nghe lắm, không bằng cứ là gọi bố. Sau này con có những hai người bố.”
“Dạ… cái này…”
Mọi người có nghĩ đến cảm nhận của người nhà tổng giám đốc Tạ chưa!
Khương Vũ trách móc nhìn lướt qua hai người họ, ý bảo họ đừng nói bừa. Chú Tạ vừa thất tình, làm vậy không khác gì sát muối vào tim người ta.
Nhưng cô không ngờ là Tạ Uyên lại vui vẻ đồng ý: “Nếu Tiểu Vũ đồng ý gọi tôi một tiếng “bố”, tôi sẽ rất vui.”
“Ây???”
Khương Vũ không thể tin nổi mà nhìn Tạ Uyên.
Không… không nên chứ.
“Chú Tạ, chú chắc chứ?”
“Chú rất chắc chắn. Chú rất đồng ý nhận Tiểu Vũ làm con gái.”
Khương Mạn Y cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi, sau này Tiểu Vũ nhà ta có hai người bố…”
Bà khựng lại, hình như có gì đó không ổn.
Mặc dù Tạ Uyên và Trình Dã đã hiểu ý nhau, nhưng chuyện kết hôn giữa bà và Trình Dã vẫn chưa đâu.
Thật ra Khương Vũ khá ngại, xấu hổ gọi Tạ Uyên một tiếng “bố”.
Tạ Uyên đã lâu không được nghe gọi bằng bố, mắt ông hơi nóng, kích động không biết phải nói gì. Tay ông đặt lên vai Khương Vũ nhưng không nói gì cả.
Mặc dù ông không nói gì, nhưng lại lấy móc chìa khóa từ trong túi ra, đưa vào tay Khương Vũ: “Đây là quà gặp mặt bố tặng con, mong con sẽ thích.”
Trên móc chìa khóa treo con thiên nga trắng, ở phần đầu đính một viên kim cương lấp lánh. Đẹp đến lóa mắt.
“Wow, cảm ơn bố, con thích lắm.”
“Thích là được.”
“Tiểu Vũ nhà chúng ta thích những thứ đồ lấp lánh.”
Khương Mạn Y vừa cười vừa xoa đầu Khương Vũ: “Lúc nhỏ cứ đòi tôi mua cho nó cái kẹp tóc bằng pha lê, không mua cứ khóc đứng ở cửa tiệm không chịu đi. Hôm nay chú Tạ tặng con con thiên nga đẹp như vậy, vui chưa.”
Tạ Uyên dừng lại nói: “Không phải pha lê.”
“Hả?”
“Là kim cương.”
“…”
Khương Mạn Y khiếp sợ nhìn móc chìa khóa. Một con thiên nga được bằng kim cương.
Đây là kiệt tác của ai vậy chứ.
“Con thiên nga này… đắt quá!” Khương Vũ lắc đầu, lịch sự nói với Tạ Uyên: “Cảm ơn bố, con không thể nhận.”
Tạ Uyên nghĩ ngợi, lấy viên kim cương từ móc chìa khóa xuống.
“Thực ra đây là đồ đi kèm, không thích có thể lấy xuống. Thẻ vào nhà mới là món quà bố muốn chuẩn bị cho con. Đây là căn biệt thự dạng nhỏ gần đại học Bắc Thành, sửa sang gần xong rồi. Bình thường con học hành mệt rồi… có thể về đó nghỉ trưa.”
***