Boss Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 11: 11: Nhiệt Tình Như Lửa




Lạc Ly chìm vào cơn mê man không lối thoát, nụ hôn của Hàn Mặc Vũ lại rơi xuống cánh môi cô, từng chút một nhấm nháp cô như đang thưởng thức một món ăn mỹ vị. Cô vụng về không chút kinh nghiệm đáp lại nụ hôn của anh, lại bị anh cắn nhẹ một cái:

- Ngu ngốc, ai dạy hôn kiểu đấy?

Lạc Ly vẫn còn thở dốc vì nụ hôn bá đạo của Hàn Mặc Vũ, đột ngột bị anh cắn một cái rồi còn mắng khẽ, cô ấm ức vô cùng. Nụ hôn đầu của cô đó, còn đòi hỏi thế nào nữa?

Nhưng mà, kỹ thuật hôn của anh cao siêu như vậy, là một ảnh đế nổi tiếng, chắc hẳn anh đã từng hôn rất nhiều bạn diễn. Không hiểu sao khi nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy khó chịu vô cùng, cảm giác như người đàn ông của mình bị chia sẻ cho những người khác vậy.

- Ai được hôn nhiều bao giờ đâu mà biết.

Lạc Ly quay mặt né tránh khỏi hơi thở nóng hổi của Hàn Mặc Vũ, hờn dỗi nói một câu. Của cô cái gì cũng là lần đầu, còn anh...chắc chắn anh đã nhiễm biết bao nhiêu hơi thở của người phụ nữ khác rồi. Một tên biến thái như anh, cô không tin là bây giờ vẫn còn là trai tân. Năm đó...năm đó anh còn làm ra chuyện như vậy cơ mà.

Nghĩ tới năm đó, hai má Lạc Ly lại nóng bừng bừng hơn.

Khoé môi Hàn Mặc Vũ khẽ nhếch lên, từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê khuôn mặt xinh xảo của cô, da thịt trắng nõn mềm mại như da em bé, không biết cắn vào nó sẽ thế nào nhỉ?

Hàn Mặc Vũ liền cắn nhẹ lên má cô, sự mềm mại này còn hơn cả anh tưởng tượng, như có một thứ chất lỏng ngọt ngào chảy vào trong tim. Giọng nói của anh khàn đục vang lên bên tai cô, vừa nói anh vừa cắn nhẹ lên vành tai nhỏ xinh:

- Hmm, ghen hả?

Ai thèm ghen chứ?

Lạc Ly quay mặt, cố gắng né tránh từng cái chạm đầy thân mật của Hàn Mặc Vũ. Dù cho cơ thể cô đã bắt đầu sinh ra phản ứng, cảm giác khó chịu như đang thiêu đốt cô từng chút một. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh đã từng làm thế này với người phụ nữ khác, cô lại không thể chịu nổi.

Mặc dù mẹ anh đã nói với cô là anh không gần gũi với phụ nữ khác, khiến cho bà ấy lo lắng rằng anh là gay. Nhưng bà ấy đâu có biết rằng, trời sinh anh ra lại là một tên lưu manh biến thái cỡ nào, tất cả đều được che giấu một cách hoàn hảo bởi vẻ bề ngoài thanh cao cấm dục đó.

Năm 18 tuổi, anh xem phim người lớn và bị cô vô tình phát hiện. Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy, cô chắc chắn vẫn còn ngây thơ cho rằng anh là một "người tốt".

- Tránh ra, đừng chạm vào em!

Lạc Ly yếu ớt phản kháng lại, nhưng lại bị Hàn Mặc Vũ cắn lên môi. Bàn tay anh lần mò xuống phía dưới, chen chúc vào giữa hai đùi cô. Cô kinh hãi mở to con mắt ra, thở dốc liên tục.

Đây là lần đầu tiên cô cùng đàn ông thân mật tới vậy, ngón tay của anh nóng rực như lửa, từng chút một mà thiêu đốt cô. Cô thực sự vừa sợ cũng vừa tò mò, cảm giác bức bối tới muốn khóc.

- Cứ thích chạm vào đấy, thì sao? Ở nhà, chồng chưa bao giờ làm kiểu này à?

Hàn Mặc Vũ cũng ganh tị muốn chết, bảo bối nhỏ tuyệt vời như vậy, lại để cho người đàn ông khác được hời. Hừ, đêm nay anh phải xoá sạch toàn bộ dấu tích của người đàn ông khác trên cơ thể cô, ép cô chỉ được phép nhớ tới mình anh mà thôi.

Có chồng thì đã sao chứ? Đã trèo lên giường anh rồi, muốn bò xuống cũng phải hỏi xem anh đã cho phép chưa đã.

Từng ngón tay thon dài tiếp tục chen chúc khiến cho Lạc Ly đau tới mức nức nở. Trí óc cô đã sớm tiêu tan, hoàn toàn không nghĩ tới vì sao anh lại biết cô đã từng kết hôn. Cô chỉ một mực lắc đầu, nỉ non anh:

- Hàn Mặc Vũ, Mặc Vũ, em đau...!

Lạc Ly hoảng sợ vì cảm giác lạ lẫm đang từng chút một dâng lên, đau nhức vẫn chưa hề giảm đi chút nào, ngược lại còn kẹp chặt lấy từng ngón tay của Hàn Mặc Vũ, tới nỗi anh phải kêu lên một tiếng:

- Hmm, chồng em cũng chỉ "ngắn" được như vậy thôi sao? Đủ thoả mãn em không vậy?

Bên trong thật sự còn như mới, nếu không phải đã tận mắt chứng kiến Lạc Ly kết hôn, Hàn Mặc Vũ chắc chắn tin rằng cô vẫn còn là xử nữ. Cô kết hôn cũng đã được hơn 1 năm, chắc chắn tên đàn ông kia đã có phúc được hưởng thụ cô rồi.1

Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Hàn Mặc Vũ lại bừng bừng lên, anh tiếp tục tăng tốc độ, mặc cho Lạc Ly liên tục lắc đầu nức nở:

- Đừng...ưm...

Cảm nhận bên trong cô thực sự đã sẵn sàng rồi, Hàn Mặc Vũ không chút kiêng dè mà dùng thứ vĩ đại kia, trực tiếp nhất tấn công vào trong cô. Khoái cảm dâng trào khiến cho cô run rẩy, tiếng nức nở cũng nhỏ dần, trở thành tiếng rên rỉ khe khẽ.

Bao nhiêu năm nay luôn tự "an ủi" bản thân, bây giờ cuối cùng cũng được cảm nhận "hàng thật, vật thật" rồi. Cảm giác này còn hơn những gì Lạc Ly đã tưởng tượng, chút đau đớn qua đi, cô trở nên tham lam hơn, hưởng thụ nhiều hơn nữa. Dẹp qua tất cả sang một bên, cô lúc này nhiệt tình như lửa.

- Điên mất thôi!

Hàn Mặc Vũ chửi khẽ. Lạc Ly thực sự rất tuyệt vời, sự nhiệt tình đáp trả của cô càng khiến cho anh thêm hưng phấn.

Ngoài kia, mặt trăng đã lên cao. Không biết người trong phòng đã qua bao nhiêu tiếng, nhưng vẫn nhiệt tình như lửa, quấn quýt bên nhau không rời.

...