Boss Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 10: 10: Dụ Dỗ




Lạc Ly trợn mắt nhìn Hàn Mặc Vũ chằm chằm. Anh đột ngột thốt ra câu đó, có phải là lộ liễu quá rồi không?

Hàn Mặc Vũ đích thực là một tên lưu manh biến thái, còn sự biến thái kia như thế nào cô cũng đã được tận mắt chứng kiến. Anh, chắc chắn không thể là gay được. Có thể là mẹ anh đã hiểu lầm anh, cho nên mới muốn tìm người để thử anh. Cô lỡ tới đây rồi, đã quá muộn để bỏ chạy.

Dù biết rõ anh là vậy, nhưng lúc này cô lại chẳng muốn rời đi. Lời mời gọi của anh thật sự đã tác động tới tâm lý của cô, khiến cho cô phải suy ngẫm, phải cân nhắc.

Từ lúc dậy thì cô đã cảm thấy bản thân mình nhạy cảm hơn người bình thường, cho tới khi kết hôn, suốt 1 năm cô đều ngủ một mình. Đã rất lâu cô muốn biết cảm giác được lấp đầy đó sẽ thế nào. Cô tò mò, nhẫn nhịn tới mức phát điên, nhưng lại không đủ can đảm để đi tìm người thoả mãn, càng không dám nói đến hai chữ "ngoại tình". Việt Vũ Trì không chạm vào cô, cô vẫn chung thủy giữ gìn sự trong sạch của một người con gái, bất quá cô mới tự giải quyết một mình.

Nhưng đối với một cô gái có nhu cầu cao như cô, việc tự mình giải quyết chưa bao giờ là thoả mãn cả.

- Hàn Mặc Vũ, đừng như vậy...

Chút lí trí còn xót lại trong não đã cảnh cáo Lạc Ly, cảnh cáo cô phải tránh xa anh ngay lập tức, cảnh cáo cô không được phép đồng ý. Dù cho cô là người như vậy, nhưng cô cũng có lòng tự trọng của một người con gái, cô làm sao có thể phóng túng bừa bãi như thế được?

Tình một đêm ư? Cụm từ này cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. Cô cũng không thèm khát tới mức phải làm chuyện đó với người không có bất kì quan hệ gì với cô. Mặc dù cô và Hàn Mặc Vũ cũng từng có quen biết, nhưng tất cả đã là chuyện của 6 năm trước rồi. Hiện giờ đây cô và anh chẳng là gì của nhau cả, chỉ như người dưng.

Vậy vì sao cô phải qua đêm với anh chứ? Trừ khi...anh là bạn trai cô.

Lạc Ly nhẫn nhịn lại, cố hết sức rút tay mình ra khỏi chỗ đó. Ngoài dự đoán của cô, không ngờ Hàn Mặc Vũ lại dễ dàng buông tay cô ra, nhưng anh vẫn không hề che giấu ánh nhìn nóng bỏng mà nhìn cô chằm chằm.

Anh chậm rãi quan sát cô, phân tích cô từng chút một. Và rồi khoé môi lại một lần nữa cong lên, anh cười đểu cáng:

- Thật sự chịu nổi sao?

Rõ ràng khi cô chạm vào "người huynh đệ" của anh, anh đã nhận thấy cô bắt đầu có phản ứng lại rồi, nhưng vẫn một mực cứng đầu cố chấp. Khuôn mặt cô đỏ bừng bừng, hơi thở cũng gấp gáp, đặc biệt là hai tay cấu chặt vào nhau.

Đây không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao?

Hàn Mặc Vũ đột ngột áp sát vào Lạc Ly, hơi nghiêng đầu xuống tai cô, tiếp tục vạch trần:

- Lạc Ly, em vẫn thường xuyên "tự mình giải quyết" đúng không?

Lần này đến lượt Lạc Ly hoảng sợ, cô trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn Hàn Mặc Vũ. Cảm giác bị người khác nhìn thấu thật không dễ chịu chút nào, hơn nữa giọng điệu của anh lại giống như anh rất hiểu cô.

Cô đứng trước mặt anh như hoàn toàn xụi lơ, đến cả bí mật cả đời này chỉ có mình cô biết, anh cũng thằng thừng vạch trần ra, khẳng định chắc nịch.

Đúng vậy, Việt Vũ Trì không chạm vào cô, cô chỉ có thể dùng cách đó để giải quyết nhu cầu của bản thân.

Thấy biểu cảm này của Lạc Ly, Hàn Mặc Vũ lại cười cười, khẳng định chắc chắn là mình đã đoán đúng. Anh giơ tay lên vuốt ve mái tóc cô rồi nhẹ nhàng hạ xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, cất lời dụ dỗ:

- Lạc Ly, em cũng tò mò mà, chi bằng thử xem thế nào đi.

Lạc Ly nuốt một ngụm nước bọt, sau đó di chuyển theo động tác của anh, nhẹ nhàng chạm lên cơ thể trần kia. Cảm giác da thịt chân thật này khiến cho cô có chút mơ hồ. Hít một hơi thật sâu, cô lấy hết can đảm để vuốt ve, sau đó tiến dần xuống phía dưới.

Khuôn mặt nhỏ nhẽ ngước lên nhìn anh, nụ hôn của anh cũng dịu dàng ập xuống, ngậm lấy hai cánh môi mềm mềm yêu kiều kia.

Lạc Ly bị cuốn vào nụ hôn kĩ thuật vô cùng cao siêu của Hàn Mặc Vũ, cô nhất thời bị mê hoặc, ngất ngây trong nụ hôn của anh. Cô để mặc cho anh hôn mình, cánh tay phía dưới cũng đã tìm thấy điểm đích, không ngừng nắm chặt và vuốt ve.

Lạc Ly nghĩ mình điên thật rồi nên mới làm ra được trò này, nhưng vào giây phút này, cô không có cách nào để ngăn cản ham muốn của chính bản thân mình lại.

Nụ hôn của Hàn Mặc Vũ, từ kiêng dè dịu dàng, dần dần chuyển sang mãnh liệt, cuồng nhiệt. Anh ngậm chặt lấy bờ môi cô rồi mút vào, nhả ra. Nhân lúc cô hé miệng thở, anh còn xấu xa quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, mút mát từng chút một.

Lạc Ly bị hôn đến đầu óc quay cuồng, oxi cạn kiệt, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lại. Phía dưới kia có vẻ như "người anh em" của anh đã sẵn sàng rồi, khiến cho cô càng thêm hoảng sợ.

Hàn Mặc Vũ buông Lạc Ly ra, bế cô về phía giường.

Lạc Ly mơ mơ màng màng nhưng không phản kháng, mặc kệ cho số phận an bài.