Boss Ẩn Độc Sủng Vợ Yêu

CHƯƠNG 75: BỞI VÌ CÔ ẤY LÀ VỢ CỦA CHÚ ÚT CẬU




Âu Tử Duy trừng mắt liếc Trình Luân rồi đặt tài liệu lên bàn.

"Cách mối quan hệ."

"Quan hệ của bà chủ thật sự rất đơn giản, cô ấy hầu như không có bạn bè, khi còn đi học, vì kiếm tiền mà làm một lúc rất nhiều việc, tuy cũng có vài bạn bè nhưng hầu hết đều quen biết khi làm thêm nên về sau cũng không giữ liên lạc, những người thật sự giữ quan hệ với bà chủ sợ là cũng chỉ có bạn học mà thôi.”

"Bạn học?"

"Người đó anh có biết, là cậu chủ Mặc, Mặc Nhất Linh."

Âu Tử Duy hừ lạnh một tiếng, tên nhóc đó vẫn chưa bị dọa đủ độ.

"Có một chuyện mà tôi không biết là có nên nói hay không."

"Nói."

"Trước đây, cậu chủ Mặc từng tìm tôi, bảo tôi đặt 999 đóa hoa hồng bảy màu Ê-cu-a-đo, tôi thấy đó cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao nên không báo lại, say này tôi nghe nói khi bà chủ quay phim xong thì có người đưa tới 999 đóa hoa hồng bảy màu."

"Tốn tâm tư như vậy cơ à."

Âu Tử Duy cười cười.

"Tổng giám đốc Âu có muốn điều tra thử xem người đó có phải là cậu chủ Mặc không?"

Âu Tử Duy không nói gì, chuyện này cũng không phải là không có khả năng, nếu Mặc Nhất Linh tặng 999 đóa hoa hồng rồi thì cũng có thể tặng thêm chiếc lược.

"Tìm cậu ta và đưa đến đó cho tôi.”

"Vâng.”

Chung cư Thạch Anh.

Đêm đã khuya, trên trời rợp ánh sao sáng ngời, dưới màn đêm, chung cư Thạch Anh chìm trong một bầu không khí tĩnh mịch.

Nhưng đêm nay, nơi này sẽ không còn bình yên nữa.

Thông báo vừa được đưa ra, Mặc Nhất Linh đã bị "mời" đến đây.

"Chú út, cháu thật sự không biết lược là gì hết! Cháu chỉ tặng hoa hồng cho cô ấy thôi!" Mặc Nhất Linh lại phủ nhận.

"Thật sự không phải cậu?"

"Thật sự không phải cháu mà, chú út, cháu mà lừa chú sẽ bị thiên lôi đánh!"

Âu Tử Duy hừ lạnh một tiếng, có cho tiền thằng nhóc này thối tha này cũng không dám lừa anh!

"Vậy cậu có biết ai tặng chiếc lược cho cô ấy không?"

Mặc Nhất Linh lắc đầu lia lịa như trống bỏi.

"Không biết."

Âu Tử Duy trừng mắt.

Mặc Nhất Linh sợ tới mức hai chân mềm nhũn: “Cháu thật sự không biết mà chú út, cháu mà lừa chú sẽ bị thiên lôi đánh!"

"Cậu hãy cẩn thận suy nghĩ lại cho tôi, bên cạnh Đồng Tuệ Lâm còn kẻ nào thèm muốn cô ấy không hả.”

Mặc Nhất Linh cẩn thận suy nghĩ nhưng cậu ta thật sự nghĩ không ra còn ai có thể tặng lược cho Đồng Tuệ Lâm.

Cậu ta lắc lắc đầu: “Không có, Tuệ Lâm không có bạn bè gì cả, ngay từ đầu, cô ấy đã ở cùng với Thượng Quan Đằng, tên Thượng Quan Đằng này vô cùng bá đạo, Tuệ Lâm cũng không dám tùy tiện kết bạn với ai, nhất là nam, về phần cháu thì vì cháu là nghệ sĩ của Quốc Tế Nghệ Tân, Thượng Quan Đằng biết cháu không thể nẫng tay trên của anh ta nên mới không để ý đến."

Âu Tử Duy nheo mắt suy ngẫm, đôi mắt màu xanh lam chẳng khác nào ngọc lưu ly.

"Chú út, chỉ là một chiếc lược thôi, tám phần là của nhân viên tặng, cũng chẳng có gì đáng giá cả."

Có phải chú út của cậu ta quan trọng hóa vấn đề quá không.

Âu Tử Duy liếc Mặc Nhất Linh một cái, đó không phải là một chiếc lược bình thường.

Tuy hiện tại anh vẫn chưa tìm ra lai lịch của chiếc lược đó nhưng anh biết người bình thường tuyệt đối không thể sở hữu chiếc lược đó được.

"Có khi nào là Thượng Quan Đằng?"

"Không thể! Tên tra nam Thượng Quan Đằng đó ở chung với Tuệ Lâm suốt năm năm, kết quả nhịn không được sự quyến rũ của Đồng Vân Thường mà lên giường cùng cô ta, bây giờ lại sủng Đồng Vân Thường lên tận trời nên đã quên đi người bạn gái cũ là Tuệ Lâm lâu rồi."

Nhắc tới Thượng Quan Đằng, Mặc Nhất Linh lại ôm một bụng tức giận.

"Hừ, khi còn qua lại với Tuệ Lâm, không cho cô ấy vào showbiz, lại còn không được qua lại với bạn khác giới, cái này không được, cái kia không cho, bây giờ quen Đồng Vân Thường, không những cho cô ta vào showbiz mà còn được Quốc Tế Nghệ Tân o bế."

Hiếm khi thấy Mặc Nhất Linh nói nhiều như vậy trước mặc chú út.

Trên thực tế, nếu không phải Mặc Nhất Linh đã ký hợp đồng với Quốc Tế Nghệ Tân thì cậu ta đã sớm đánh với Thượng Quan Đằng một trận rồi!

Nếu không phải bởi vì Thượng Quan Đằng ngang ngược, ngăn cản, thì bây giờ Đồng Tuệ Lâm cũng không phải lưu lạc đến bước này.

Suốt bốn năm đại học, môn nào cô cũng đứng nhất, lớp chuyên ngành cũng nhận được sự tán dương của toàn thể giáo viên, nhưng thật ngạc nhiên khi một vai diễn nghiêm túc cô cũng chưa từng nhận!

Âu Tử Duy nghiêm túc suy tư.

Nếu không phải Thượng Quan Đằng, cũng không phải Mặc Nhất Linh, thì là ai đây?

Người mà Đồng Tuệ Lâm quen nhiều như vậy, thì rốt cuộc ai mới là người tặng lược cho cô chứ?

Không đúng, nhất định là đã bỏ sót chi tiết nào đó, nếu ngay cả anh cũng tra không ra thì thân phận của kẻ đó lại càng thêm thần bí.

Sợ là cũng chỉ có Đồng Tuệ Lâm biết.

Mặc Nhất Linh ngẩng đầu nhìn chú út của mình: “Chú út, những điều nên nói cháu đều đã nói hết rồi, có thể đi được chưa?”

Âu Tử Duy rốt cục cũng giương mắt nhìn về phía thằng cháu chẳng kém mình bao tuổi.

"Hình như cậu rất hiểu cô ấy nhỉ?"

"Chậc… Cứ cho là vậy đi, cháu là bạn học thời đại học của cổ, hai năm đầu thì có liên lạc tương đối nhiều, về sau cháu hơi bận nên cũng ít khi liên lạc.”

"Vậy thì cậu nhất định là rất hiểu cô ấy?"

Mặc Nhất Linh cười méo cả miệng, cậu ta nên trả lời thế nào đây?

"Cậu hãy viết ra tất cả những thông tin mà cậu biết về Đồng Tuệ Lâm cho tôi."

"Hả?"

Vì thế nên tối nay, Mặc Nhất Linh lê lết tấm thân mệt mỏi, cầm cây bút lên ra sức viết hết mọi điều về Đồng Tuệ Lâm.

Mãi cho đến một giờ sáng Âu Tử Duy mới vừa lòng, thả cậu ta đi.

Trước khi đi, Âu Tử Duy lệnh cho quản gia Ngô Tu chuẩn bị một ít quà.

"Đem mấy thứ này về và nói với mọi người là gần đây tôi tương đối bận nên không có thời gian sang thăm, cậu hãy thay tôi chào hỏi mọi người trong nhà.”

"A, dạ." Mặc Nhất Linh cố gắng kềm chế cái ngáp dài của mình.

"Được rồi, về đi, tôi sẽ gọi người đưa cậu về."

"Không, không, không cần, quản lý của cháu đang chờ cháu ở bên ngoài."

"Được."

Mặc Nhất Linh vừa bước ra tới cửa thì sau lưng liền vang lên giọng nói của Âu Tử Duy.

"Về sau không được gọi thẳng tên của Đồng Tuệ Lâm, như vậy không lễ phép."

"Hả?" Mặc Nhất Linh mơ hồi: “Vì, vì sao?"

"Bởi vì cô ấy là thím út của cậu.”

"Thím...út?"

Ngô Tu phái người đem lễ vật để lên xe của Mặc Nhất Linh, Phùng Khiêm đã đánh một giấc trên xe.

Mặc Nhất Linh còn đang đắm chìm trong câu nói “Thím út”.

Phùng Khiêm ngáp một cái: “Cuối cùng cũng xong việc, ông chú út này thẩm vấn cậu lâu thật đấy."

Nói xong, Phùng Khiêm xoa xoa mắt, khởi động xe chuẩn bị xuất phát.

Phùng Khiêm nhìn Mặc Nhất Linh qua kính chiếu hậu.

"Nhất Linh, cậu có biết lúc cậu vào trong, Quốc Tế Nghệ Tân lại gọi điện thoại cho tôi nói nếu cậu đồng ý ký tiếp hợp đồng thì cậu ra điều kiện gì họ cũng theo, ngoài ra bên Ảnh Hùng cũng gọi cho tôi hỏi cậu có muốn qua chỗ họ không, hợp đồng của cậu sắp kết thúc rồi, cậu định thế nào?”

Phùng Khiêm và hợp đồng của Mặc Nhất Linh là không thể tách rời, Nhất Linh ở đâu anh ta ở đó.

“Nói gì nói, có đánh chết cũng không ký với Tinh Hoàng!"

Tuyệt đối không được rơi vào tay của chú út.

"Kỳ thật Tinh Hoàng cũng không tệ, đến lúc đó chú út của cậu nhất định sẽ dồn hết mọi tài nguyên tốt cho cậu, hơn nữa, Tuệ Lâm đã đến Tinh Hoàng."

"Anh nói gì? Tuệ Lâm ở Tinh Hoàng!"