Sắc mặt Mặc Nhất Linh kiềm nén đến đỏ ửng.
Đồng Tuệ Lâm nhìn hai người, cảm thấy rất kỳ lạ.
Một lúc sau, Âu Tử Duy mới buông tay mình ra.
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt ngôi sao lớn thì hơi kích động.”
Mặc Nhất Linh cố gắng chịu đựng cơn đau ở lòng bàn tay, rồi gật đầu: “Tôi có thể hiểu được.”
Âu Tử Duy xoay người nhìn Đồng Tuệ Lâm: “Tuệ Lâm, tôi có việc phải về trước, khi nào rảnh chúng ta nói chuyện sau.”
“À, được rồi, tạm biệt anh.”
Âu Tử Duy nở nụ cười sáng lạn với Đồng Tuệ Lâm, rồi liếc nhìn Mặc Nhất Linh.
Mặc Nhất Linh hiểu ra ngay.
Âu Tử Duy liền rời đi.
“Cái đó, Tuệ Lâm, tớ đi vệ sinh một lát, mắc tiểu quá!”
Đồng Tuệ Lâm thở dài ngao ngán: “Cậu như con lười vậy, mau đi đi!”
Giờ Mặc Nhất Linh không muốn để tâm đến chuyện đấu võ mồm với Đồng Tuệ Lâm nữa, mà vội vàng chạy tới nhà vệ sinh.
Lúc anh chạy tới nhà vệ sinh, Âu Tử Duy đang đứng dựa vào tường, miệng ngậm một điếu thuốc.
Đồ thể thao màu đen trên người không hề tương xứng với vẻ mặt hiện tại của anh.
“Chú út... chú út...”
Âu Tử Duy ném điếu thuốc xuống sàn, rồi giẫm giày lên chà qua chà lại.
Mặc Nhất Linh thấy thế thì bị dọa đến mức chân mềm nhũn.
“Chú không có gì để nói cả!”
Trên mặt Âu Tử Duy hiện rõ nụ cười xấu xa.
“Cháu làm rất tốt.”
“Cháu đã ngậm chặt miệng cho chú khi đứng trước mặt Đồng Tuệ Lâm.”
“Ừm, được.”
Mặc kệ trong đầu Mặc Nhất Linh có vô số dấu chấm hỏi, nhưng anh biết giờ không phải lúc để hỏi.
Bằng không, đó chính là giết không tha. Âu Tử Duy đi tới bên cạnh Mặc Nhất Linh, rồi xoa đầu anh ta.
“Ngoan đấy.”
Nói xong, Âu Tử Duy liền đi ra ngoài.
Mặc Nhất Linh coi như thở phào nhẹ nhõm.
Tại sao anh lại có một chú út đáng sợ như vậy?
Ông trời ơi! Sao ông lại bất công với con như thế!
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Mặc Nhất Linh liền quay lại, Đồng Tuệ Lâm đang ngồi bấm điện thoại trong phòng nghỉ ngơi của anh.
Mặc Nhất Linh dời một chiếc ghế tới ngồi cạnh Đồng Tuệ Lâm.
Rồi anh nhìn chằm chằm cô với đôi mắt đen láy.
Đồng Tuệ Lâm vươn tay khua khua trước mặt anh.
“Sao thế?”
“Đồng Tuệ Lâm! Cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không?”
“Phí lời! Tôi không có chuyện gì giấu cậu mới là chuyện lạ đó!”
Mặc Nhất Linh há miệng, cứng họng không nói nên lời.
“Lúc nãy người đàn ông kia là sao vậy?”
“À, cậu đang nói Tử Duy? Anh ấy là bạn tớ, chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi à?”
“Sao cậu lại quen anh ta?”
Mặc Nhất Linh cần phải tra hỏi cặn kẽ.
“Tớ gặp ở quán bar.”
“Quán bar? Vậy quá trình thế nào?”
Đồng Tuệ Lâm vươn tay đánh vào đầu Mặc Nhất Linh: “Cậu đang điều tra hộ khẩu à? Còn hỏi cặn kẽ như thế.”
Người bên cạnh cô bị gì vậy, sao hai người ai cũng nhiều chuyện thế chứ?
“Cậu mau nói cho tớ biết tại sao cậu lại quen anh ta đi!”
“Tớ quen một người bạn không được à? Tớ nói cho cậu biết, công việc của Tử Duy hơi đặc biệt, tốt nhất là cậu đừng tra hỏi cặn kẽ.”
Âu Tử Duy là người sáng lập kiêm tổng giám đốc Hắc Ám Đế quốc, quả thật công việc này rất đặc biệt.
Nhưng Mặc Nhất Linh cảm thấy rõ ràng lúc nãy chú út mình mặc đồ thể thao màu đen là để lừa Đồng Tuệ Lâm, chắc chắn cô không biết thân phận thật của chú ấy.
“Công việc gì?”
Đồng Tuệ Lâm ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Bỏ đi, tớ vẫn nên nói cho cậu biết, Tử Duy là trai bao, là trai bao đấy cậu biết không?”
Mặc Nhất Linh nhất thời biến sắc.
Trai bao?
Mỗi phút chú út kiếm được hàng trăm tỷ, còn phải dựa vào việc bán sắc để kiếm tiền à?
Cho dù chú ấy thật sự bán sắc, có lẽ cũng không ai bao nuôi nổi.
Đồng Tuệ Lâm ơi Đồng Tuệ Lâm, có quỷ mới tin lời cậu!
“Nếu có cơ hội gặp mặt, cậu đừng bao giờ nhắc tới chuyện này, người ta cũng có lòng tự ái đấy.”
Đồng Tuệ Lâm vỗ vai Mặc Nhất Linh.
“Đúng rồi, chú út cậu đâu? Chẳng phải chú ấy sắp tới rồi à?” “Hình như chú ấy có việc phải đi rồi.”
Cậu quen chú ấy như vậy, còn gặp mặt để làm gì?
“Ồ...”
Cô nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
“Thời gian không còn sớm nữa, tớ đi trước đây, hẹn gặp lại.”
“Để tớ đưa cậu về, hôm nay tớ lái xe tới đây.”
Đồng Tuệ Lâm quay đầu lườm anh: “Cậu mau từ bỏ ý định này đi, cậu lại muốn lan truyền scandal à.”
“Người ta muốn lan truyền thế nào thì cứ lan truyền thế đó đi.”
Anh còn đang mong đợi đây này!
Đồng Tuệ Lâm không đáp lại, mà rời đi ngay.
Mặc Nhất Linh nhìn bóng lưng rời đi của Đồng Tuệ Lâm, rồi thầm thở dài.
Một lúc sau, người đại diện Phùng Khiêm của Mặc Nhất Linh đã đi vào.
“Nhất Linh, bên quảng cáo đã ổn thỏa rồi, chúng ta có thể đi được rồi.”
“Anh Khiêm, anh cảm thấy lần này tôi quay về, có phải Tuệ Lâm đã thay đổi rồi không?”
Trên mặt anh hiện lên vẻ u ám nhàn nhạt.
Phùng Khiêm gật đầu, ngồi bên cạnh Mặc Nhất Linh, rồi duỗi một cánh tay ra đặt lên vai anh ta.
“Quả thật Tuệ Lâm đã thay đổi rồi, tôi luôn cảm thấy cô ấy rất bình tĩnh, như đã nhìn thấu mọi chuyện vậy.”
Mặc Nhất Linh không nói gì.
Thấy tâm trạng Mặc Nhất Linh không ổn định, Phùng Khiêm liền nói tiếp: “Tuệ Lâm là người rất mạnh mẽ, từ ngày hoạt động tuyên truyền đó, có lẽ cậu cũng nhìn ra, cô ấy không muốn dính líu quan hệ với cậu, cũng không muốn dựa hơi cậu để đi con đường tắt này.”
Tất nhiên Mặc Nhất Linh biết chuyện này.
Nếu Đồng Tuệ Lâm biết suy nghĩ, chỉ sợ người đứng ra hoạt động tuyên truyền hôm đó không phải là Tần Nghê Kiệt.
Nhưng Đồng Tuệ Lâm, cậu có bị ngốc không?
Hai năm nay, sự nghiệp Mặc Nhất Linh phất lên như diều gặp gió, thông cáo thì đưa đến tận tay, thù lao cũng tăng vọt, rất nhiều người có xuất thân là ngôi sao nhí như anh, sau khi quay xong hai bộ phim liền mai danh ẩn tích.
Nên muốn sự nghiệp vững chắc của mình, hai năm nay Mặc Nhất Linh đã cực kỳ bận rộn.
Một năm trước anh nhận quay một bộ phim bom tấn ở nước ngoài, rồi quay suốt nửa năm, cộng thêm việc làm người phát ngôn cho các hoạt động, nên để thuận tiện, về cơ bản anh đều ở nước ngoài.
Nhất là một năm qua, anh và Đồng Tuệ Lâm cũng ít khi liên lạc với nhau, vì chênh lệch múi giờ ở trong và ngoài nước.
Lúc hai người thường xuyên liên lạc là khi Đồng Tuệ Lâm chia tay Thượng Quan Đằng, lúc biết được tin tức này, Mặc Nhất Linh đã phấn khích đến nỗi mất ngủ suốt đêm.
Nhưng Đồng Tuệ Lâm nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh cũng bận rộn chuyện quay phim, nên không liên lạc thường xuyên nữa.
Đồng Tuệ Lâm, tớ thật sự mấy ngày nay cậu đã xảy ra chuyện gì?
Hắc Ám Đế quốc.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Trình Luân đã thu thập tài liệu gần đây nhất của Đồng Tuệ Lâm, vì không muốn chọc Âu Tử Duy tức giận, nên anh đã tra ra hết tất cả những chuyện lớn nhỏ của cô.
Làm thành một xấp tài liệu.
Rồi anh giao hết tất cả cho Âu Tử Duy.
Âu Tử Duy vừa lật tài liệu ra xem vừa hỏi: “Trong này có chỗ nào đáng nghi không?”
“Từ nhỏ cuộc sống của bà chủ đã khá vất vả, nhưng có một chuyện tôi không hiểu cho lắm, đó là bà chủ từng tới nước Mỹ, nghe nói cuộc sống bà chủ luôn khó khăn, hoàn toàn không có khả năng để đến Mỹ, nhưng cô ấy có hồ sơ xuất cảnh, hơn nữa còn đi một mình.”
Tầm mắt Âu Tử Duy khóa chặt dòng chữ trên tài liệu.
“Trước đây cô học nhảy cheerleading à?”
“Vâng, đúng vậy, từ nhỏ bà chủ đã học cheerleading, cũng luôn đạt thành tích tốt, sau đó không biết tại sao lại không nhảy nữa, mà bắt đầu học diễn xuất.”
“Cậu không biết lý do à?”
Âu Tử Duy đập bàn.
“Tổng giám đốc Âu, mấy chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy, thật sự không thể tra ra được gì, có lẽ anh hỏi bà chủ sẽ dễ dàng hơn.”