Dịch Hạo Phong vừa xuất hiện đã lập tức né tránh các đường đạn bạc, tốc độ của anh còn nhanh hơn cả tốc độ của Ninh Trạch mà lao đến chỗ anh trai mình, cùng lúc đó một nam sinh ma cà rồng cấp A khác nhanh chóng đứng chắn ở phía trước mặt Hoa Từ Vũ, chỉ thấy nam sinh đó vừa đưa tay lên. Một lớp đất đá nứt từ trong đất chui ra tạo thành một bức tường lớn, giống như một tấm khiên bảo vệ cậu.
Alex cùng Will biết chuyện này vốn dĩ không đơn giản, nhất định đã ảnh hưởng đám học sinh người bình thường ngoài kia. Alex cùng Will chia nhau ra thành hai nhóm, dẫn theo những ma cà rồng cấp A có khả năng thay đổi kí ức, chịu được mùi máu của người đến khu tập thể bình thường đánh lạc hướng của họ. Đồng thời nếu có gì sơ suất thì dùng năng lực để không kinh động đến họ.
Sau một lớp bảo vệ của nam sinh của, Hoa Từ Vũ còn được những nữ ma cà rồng khác bao bọc. Một nữ sinh sở hửu năng lực cây cỏ xoa đầu cậu nói.
"Hạo Phong hiện tại mạnh lắm, nếu không bảo vệ được nhóc thì chính nhóc sẽ bị sức mạnh của cậu ấy làm cho ảnh hưởng đấy. Ở đây sắp xảy ra đánh nhau to rồi, bọn chị ở đây bảo vệ nhóc"
Hoa Từ Vũ run rẩy được đám ma cà rồng bảo vệ, nhưng sau lá chắn bằng đất đá kia, cậu vẫn nghe âm thanh Viêm Khắc điên cuồng gào thét tên Tiểu Tinh Linh.
Dịch Hạo Phong không còn bộ dạng ngày trước, cũng không hổ danh là ma cà rồng cấp S. Bao nhiêu đạn bạc bắn đến anh cũng không thể dính được, dưới sự hỗ trợ của Ninh Trạch và Tử Châu cuối cùng cũng có thể mang Dịch Hạo Vũ trên tay.
Mà Viêm Khắc vừa thấy Hạo Phong cũng cho ra lệnh cho thuộc hạ ngừng bắn, kẻ điên kia nở một nụ cười nói.
"Dịch Hạo Phong, lâu ngày không gặp ngươi. Ngươi nhớ ta chứ?"
Dịch Hạo Phong dường như không để ý đến hắn , anh nhìn đến Dịch Hạo Vũ yếu ớt, cả cơ thể đã thủng từng lỗ. Hấp hối thì thào.
"Mang...mang Từ Vũ đi thật xa đi, anh không muốn thấy em phải đau khổ. Anh...anh vẫn còn chiến đấu được, em trai nhỏ của anh"
Nhìn bộ dạng đau đớn của anh trai, bàn tay của anh vẫn còn vương hơi lạnh như thể đang cố gắng chống chọi muốn chiến đấu tiếp càng khiến sức mạnh của Dịch Hạo Phong tăng lên, màu mắt cũng chuyển sang màu đỏ.
Anh bế anh trai lên, trấn an.
"Anh hai không cần lo, em sẽ bẻ gãy xương tên khốn này"
Dịch Hạo Vũ cười thoả mãn, những chỗ đạn bắn đã hoá đen, từ từ trở tro rơi rụng xuống nền đất, ma cà rồng mà dính phải đạn bạc, lại còn dính ngay ở ngực và nhiều nơi khác thì không thể cứu vãn nổi. Nhìn từng miếng da thịt của Dịch Hạo Vũ từ từ biến thành tro, hai con mắt Dịch Hạo Phong chuyển sang màu đỏ.
"Đưa...đưa anh ấy cho tôi"
Ninh Trạch đứng ở bên cũng không thể kìm lòng nữa, nhìn Dịch Hạo Vũ yếu ớt dần tan biến khiến lòng Ninh Trạch bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, hai tay anh vươn ra đón lấy cơ thể của Hạo Vũ cũng dần run lên.
"Anh...tôi mang anh đi bác sĩ"
Giọng nói của Ninh Trạch nghẹn ngào lại như thể cầu xin một phép màu nào đó mang Dịch Hạo Vũ trở về. Nhưng Dịch Hạo Vũ lại phì cười thì thào nói.
"Bảo vệ em trai tôi cho tốt, thằng nhóc nhà cậu lớn thật rồi...còn biết mang tôi đi bệnh viện cơ à? Tôi không cứu nổi nữa đâu"
Nụ cười vẫn nở trên môi Dịch Hạo Vũ, anh trai càng cười lại càng khiến Ninh Trạch đau lòng. Anh đau đớn đáp lại.
"Tôi đã nói với anh rồi, hãy ích kỉ một chút, yêu bản thân mình hơn. Anh đi rồi ai sẽ bảo vệ, cho tiền Dịch Hạo Phong ngốc nữa? Anh lo cho cậu ấy nhưng vì sao lại không nghĩ đến bản thân mình"
Dịch Hạo Vũ phì cười, cơ thể dần nhẹ đi, anh trai đáp.
"Bởi vì nó là người nhà của tôi"
"Hức..."
Ninh Trạch vang lên tiếng nấc nghẹn ngào đầu tiên, chính anh cũng không hiểu vì sao nước mắt rơi. Rõ ràng anh hợp với mùi máu của Hoa Từ Vũ, nhưng lúc cậu hét lên anh cũng không hề lo lắng nhiều.
Vậy mà lúc xông ra, nhìn hình ảnh Hạo Vũ ngã xuống...anh chỉ hận không thể xé xác hết đám thợ săn đó.
"Đừng khóc nữa, cậu khóc tôi cũng thấy đau lòng"
Ninh Trạch quay bước, vội vã muốn ôm Hạo Vũ đi, lắp bắp nói.
"Tôi mang anh đi bệnh viện, ở đó có bác sĩ ma cà rồng tốt nhất. Anh...anh sẽ bình thường lại thôi, chẳng phải anh yêu thích nhất là khuôn mặt xinh đẹp của mình sao? Giờ anh xấu lắm, cần phải chăm chuốt thôi. Đợi tôi mang anh đi bệnh viện nhé"
Dịch Hạo Vũ cố gắng vươn tay mình lên đặt lên má của Ninh Trạch, vẫn cố gắng mỉm cười nói.
"Đồ ngốc! Đứa nhỏ nhà cậu lại không hiểu chuyện rồi. Quá muộn rồi, tôi nói cái này với cậu một chút rồi sẽ đi ngủ, cậu nghe tôi nói đi"
Ninh Trạch vẫn cố chấp xoay người định bước đi, nhưng giọng lại nghẹn ngào nói.
"Anh nói đi, hôm nay anh nói với tôi, ngày mai anh cũng phải nói với tôi. Anh là ma cà rồng bất tử mà, anh phải nói đến khi nào lỗ tai của tôi không thể hồi phục được nữa thì thôi..."