Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 63: Chạy trốn




Dịch Hạo Vũ nhìn như thế nào cũng giống như đã có thù địch với Viêm Khắc từ nhiều đời trước, lúc cả hai nhìn nhau cũng không lấy làm gì gọi là có ý tốt. Viêm Khắc nhìn Hoa Từ Vũ được người nhà họ Dịch che chở càng tức giận, kẻ kia trực tiếp bỏ qua Dịch Hạo Vũ, nhìn đến Từ Vũ nói.

"Tại sao lúc nào em cũng chọn người nhà họ Dịch, mẹ nó em chỉ là của mình tôi"

"Bớt nói nhảm lại, năm xưa nếu ngươi đối đãi tốt với nó thì nó sẽ không tìm đến người khác. Kiếp trước nó chỉ yêu em trai của ta, thì kiếp này vẫn vậy? Ngươi xuất hiện làm cái quái gì? Ngươi giết chết nó một lần còn chưa đủ sao?"

Viêm Khắc che đi đôi mắt đỏ không giống người bình thường của mình, vừa cười gằn vừa nói.

"Là do em ấy phản bội ta, ta nuôi em ấy từ nhỏ đến lớn. Đám cưới cũng được tổ chức, vậy mà thằng khốn Dịch Hạo Phong đó xuất hiện. Cướp em ấy từ tay ra, loại người ngoại tình như em ấy nên phải để ta giết chết. Nhưng hà cớ gì, em ấy thà chết trong vòng tay của Hạo Phong còn hơn trong vòng tay của ta?"

Dịch Hạo Vũ cười khinh nói.

"Tại vì ngươi ngu ngốc, tại vì ngươi dù có bao nhiêu kiếp đi chăng nữa thì Từ Vũ vẫn sẽ không yêu ngươi"

Lời vừa dứt, một tiếng súng đã nổ ra. Một đám người đứng trên đỉnh mái ngói của trường học chỉa súng về phía Dịch Hạo Vũ, Dịch Hạo Vũ bị bắn đến một chân ngã quỵ xuống, đau đớn đến nghiến cả răng.

"Mẹ nó! Mày có biết ở đây là trường học không? Mày nổ súng lỡ như dính vào người thường thì sao?"

Đám người làm việc dưới trướng của Viêm Khắc vẫn máu lạnh chỉa súng về phía Hạo Vũ, Hạo Vũ đau đến run cả cơ thể nhưng vẫn cố gắng tạo ra một bức tường băng làm lá chắn bảo vệ, Hoa Từ Vũ từ lúc nãy đến giờ bị doạ đến mất hồn cũng định chạy đến chỗ của anh hai hỏi thăm.

"Hạo Vũ...anh không làm sao chứ?"

Dịch Hạo Vũ biết rõ đây là đạn bạc, càng để lâu thì anh cũng không thể lành lặn được. Đám thợ săn ma cà rồng này đều là những người tinh nhuệ. Nếu như cả hai người cứ chần chừ ở đây thì không phải là ý tốt.

Dịch Hạo Vũ hét lên với Hoa Từ Vũ nói,

"Mau...mau chạy đi tìm Dịch Hạo Phong mau lên, cứ đứng đây chúng ta đều sẽ bị thằng điên này giết đấy. Anh xuất thân từ gia đình quân đội, không dễ dàng bị lũ điên này giết đâu. Nhưng trước hết em nghe lời anh, chỉ cần có Dịch Hạo Phong thì chúng ta không thua đâu. Mau...mau đi tìm em trai anh cầu cứu đi, anh ở đây cầm chân được"

"Nhưng..."

"Mau đi"

Hoa Từ Vũ còn muốn nói gì đó thì đã bị tiếng quát của Dịch Hạo Vũ làm cho hoảng sợ, thêm vào đó. Càng nhiều người cầm súng đứng ở trên mái trường học càng nhiều. Cậu cũng không thể chần chừ được, Hoa Từ Vũ nói.

"Anh...anh đợi em vài phút thôi, em sẽ gọi mọi người đến cứu anh...anh đừng để bị gì cả"

"Ừ!"

Dịch Hạo Vũ mỉm cười đáp, Hoa Từ Vũ liền nhanh chóng chạy đi. Chỉ là cậu vừa xoay lưng chạy đi thì sau lưng truyền đến tai âm thanh của Viêm Khắc.

"Không được để phu nhân chạy thoát nữa, có giết chết Hạo Vũ cũng phải bắt phu nhân lại cho bằng được"

Lời vừa dứt hàng loạt tiếng súng nổ, sự lạnh lẽo từ cây lao làm bằng băng phóng ra. Hai bên liên tục cắn xé lẫn nhau, Dịch Hạo Vũ vừa đánh nhau vừa tạo ra tường bức tường băng bảo vệ Hoa Từ Vũ.

Âm thanh lớn như vậy tất nhiên là sẽ thu hút được một số người ở tham gia lễ hội, chuyến này lành ít dữ nhiều. Hoa Từ Vũ cố sống cố chết chạy đến được hành lang của kí túc xá.

Chỉ là còn chưa kịp tiến vào kí túc xã đã nghe tiếng xã đạn liên tục, cậu quay đầu lại chỉ thấy cả cơ thể của Dịch Hạo Vũ giật nảy liên hồi, những phát đạn như xuyên thủng qua cơ thể kia, hơn mười phát đạn bạc vào cơ thể kia, vai có, mặt có, tim có.... Sau đó, Hạo Vũ dần dần gục xuống.

Chứng kiến cảnh đau đớn như vậy, Hoa Từ Vũ đau đớn gào lên.

"Thợ...thợ săn đến rồi... Hạo Phong...cứu...cứu em"

Xoảng!

Sau âm thanh gào thét của Từ Vũ, hàng loạt cửa sổ bị đập vỡ. Những ma cà rồng khác từ kí túc xá lao ra, còn chưa kịp đợi cậu phản ứng, âm thanh cay đắng khôn siết không kém Từ Vũ của Ninh Trạch vang lên."Hạo Vũ à..."