Cha mẹ cuối cùng cũng về quê, chuyện Dịch Hạo Phong là ma cà rồng, hay là chuyện bọn họ đang yêu nhau xem như cũng được giải quyết ổn thoả. Hai bên gia đình cũng coi như là đã chấp nhận rồi...
Chỉ có điều nhìn đến sắc mặt của Hoa Tự Tâm lúc đó, Hoa Từ Vũ trong lòng thở dài một phen.
Từ nhỏ gia đình của cậu đã nghèo khó, ba luôn muốn cậu học thành tài, sau này lấy được một người vợ ổn định cuộc sống. Giờ thì hay rồi, không những vợ không lấy được mà còn khuyến mãi thêm cho ông một chàng rể tuổi gấp mấy lần ông...
Hoa Từ Vũ ngồi trên bệ cửa sổ kí túc xá, mệt mỏi thở dài một hơi. Bỗng nhiên cả người lại bị bế thốc lên, Hoa Từ Vũ hoang mang nhìn xung quanh. Sau đó lại cảm nhận được sự lạnh lẽo từ nhiệt độ cơ thể của kẻ kia.
"Bé con! Mau đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi học"
Từ lúc ở bệnh viện trở về, Dịch Hạo Phong biết tâm trạng cậu không vui cho nên luôn lẽo đẽo đi theo ở phía sau lưng cậu. Bây giờ cũng đã gần một giờ sáng, anh lo cậu thức trắng đêm nên mới cưỡng ép người kia đi ngủ.
Hoa Từ Vũ dùng tay mình ôm lấy cổ anh, để anh bế mình hệt như kiểu công chúa, cả người cứ u sầu.
Dịch Hạo Phong cho cậu nằm lên giường, sau đó cũng chui rúc vào chăn nằm bên cạnh. Chiếc giường chật chội miễn cưỡng chất chứa được hai người. Dịch Hạo Phong hôn hôn lên mái tóc cậu nói.
"Bé con! Mau ngủ đi, đừng buồn nữa"
Hoa Từ Vũ theo thói quen chui rúc vào trong lồng ngực của Dịch Hạo Phong, đã từ bao lâu cái việc ôm ấp người này đã trở thành thói quen khó bỏ của cậu kia chứ? Cũng đã từ bao giờ, cậu lại mãnh liệt muốn chiếm hữu người này đến vậy?
"Em chỉ là con người, nhưng em sẽ cố gắng hết mình để cho ba em công nhận anh"
Dịch Hạo Phong khuôn mặt ngơ ngác nhìn cậu, sự điển trai lại mang theo chút ngơ ngác khiến anh trông ngốc nghếch lại đáng yêu không chịu được. Dịch Hạo Phong vụng về đáp.
"Không sao, cha mẹ anh lo hết rồi. Em không cần phải lo lắng đâu"
Hoa Từ Vũ vui chơi cả một ngày thấm mệt, tuy lời đó chỉ là an ủi nhưng không hiểu sao cậu lại rất tin tưởng. Cậu dựa vào người anh, mệt mỏi ừ một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.
Dịch Hạo Phong chỉnh lại tư thế ngủ của người cậu rồi lại hôn lên cái mũi nhỏ kia một cái, khẽ thì thầm.
"Yêu em"
———****——-
Trái ngược với sự lo lâng của Từ Vũ thì xem ra cuộc sống của hai cặp phụ huynh ở thôn quê rất tốt. Hoặc nói đúng hơn thì chỉ có nhà họ Dịch và mẹ của Từ Vũ cùng đám binh lính là tốt nhất.
Từ sáng sớm, ở trên cánh đồng của nhà họ Từ đã vang lên âm thanh của sự náo loạn. Tự Lan cùng Vũ Huyền mặc áo choàng màu đen cùng nhau bẻ bắp. Xa xa lại nghe âm thanh chửi rủa của Hoa Tự Tâm.
"Mẹ nó, ông có biết cày ruộng không?"
"Này! Nói đám binh lính của ông đang doạ đám gà sợ nữa"
"Các người tính phá hỏng ruộng của tôi đấy à?"
Bên cạnh đó, Dịch Tuấn cùng đám binh lính mặc đồ quân đội, đến cả quần cùng kéo lên cao để cày ruộng. Khuôn mặt lấm lem bùn đất oan ức nói.
"Chúng tôi chỉ toàn đi đánh trận, những thứ này chưa từng làm bao giờ"
Hoa Tự Tâm nhìn đám lúa còn non của mình bị đám ma cà rồng ăn hại này nhổ hết thì tức muốn nổ. Phía xa xa còn có đám binh lính khác cưỡi trâu hú hét chạy quanh ruộng, Hoa Từ Tâm càng nhìn càng đau lòng nói.
"Mấy tên khốn các người muốn gì? Mau nói đi, đừng phá ruộng của tôi nữa!"
Dịch Tuấn dùng ống tay áo lau đi bùn đất trên mặt rồi thành thật đáp.
"Cho phép con trai anh quen con trai tôi đi, bảo đảm đồng ruộng của anh lại tươi xanh ngay. Còn không anh nhìn xem, đám trâu nhà tôi cũng thích nghịch bùn đất"
Vừa nói ông vừa chỉ tay đến đám trâu đang chơi đuổi bắt với nhau trên đồng ruộng nhà họ Từ, bao nhiêu mùa màn đều bị những bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu kia đạp hết...
Hoa Từ Vũ lòng đau như cắt thét lên trời.
"Cái gì tôi cũng đồng ý với mấy người, mấy người mau cút đi..."