Mặc dù bị dí súng vào đầu nhưng Will có vẻ không sợ lắm, còn thoả mái lắc lư nói.
"Còn chưa đủ mười tám mà dám cầm súng à, Từ Mộ...bạn học nhỏ không nên làm vậy nha!"
Kẻ sau lưng bị giọng nói đầy sự cợt nhả của Will chọc cho tức chết, cây súng dí vào đầu hắn càng lúc càng mạnh hơn, cậu nhóc nghiến răng nói.
"Ta là thợ săn ma cà rồng, đã không ít ma cà rồng chết dưới tay ta rồi. Ngươi đừng có hênh hoang"
Will cười khà khà một tiếng, sau đó Từ Mộ chỉ còn nghe tiếng gió vụt qua tai, kẻ ở trước mặt đã biến mất rồi, họng súng bạc cũng bị chơi vơi giữa không trung.
"Ái da...đau quá!"
Bỗng nhiên Từ Mộ hét lên, Will không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cậu, còn giống hệt mấy lão thầy giáo mà tiện tay nhéo tai cậu mắng.
"Em nói em giết ma cà rồng sao? Mẹ nó em đang kể chuyện hài với tôi à? Em giết ai? Là mấy con dơi thành tinh? Hay là bọn ma cà rồng cấp E, cấp F?"
Từ Mộ bị véo lỗ tai mà la oai oái, nhưng vẫn bướng bỉnh đáp.
"Đừng...đừng nhéo lỗ tai tôi nữa. Anh đừng có khinh thường tui, tui đã giết ma cà rồng cấp C rồi..."
Will đánh vào mông của Từ Mộ một cái đáp.
"Mọi ngày hay mua kem cho em nên có phải tôi chiều hư em rồi có đúng không? Em nhìn tôi dễ dãi nên khinh thường sao! Ranh con, vểnh cái tai trâu lắm lông của em lên mà nghe đây. Trong đám bạn thân, ngoại trừ Dịch Hạo Phong ra còn có tôi là ma cà rồng cấp S. Gia đình ông bao đời nay đều nắm chức vị cao ở trong giới quý tộc, chỉ sau gia đình nhà họ Dịch thôi đấy. Em đem chiến tích mình giết mấy con dơi lông còn chưa cạo sạch ra doạ tôi à? Tôi là cấp cao có hiểu chưa? Trứng mà đòi khôn hơn vịt?"
"Oái! Oái đừng có nhẽo tai tôi nữa, đau quá"
Từ Mộ ôm tai để giảm đi lực đau đớn, thảm thiết kêu rên. Will thấy cậu sợ nên mới thả ra, còn không ngừng càm ràm.
"Nói tôi nghe xem, vì sao lại đi giết ma cà rồng? Bộ bọn tôi gây thù chuốc oán gì với em à? Trình độ em yếu kém như vậy mà đòi giết ai? Lỡ như gặp phải cấp S như tôi chẳng phải là tự chuốc hoạ vào thân sao?"
Từ Mộ nhìn Will, tức giận gằng từng chữ đáp.
"Chị gái tôi chết rồi, chết cách đây ba năm trước. Sau đêm kết hôn thì mới phát hiện ra anh rể tôi là ma cà rồng, chị tôi bị anh ta hút cạn máu. Anh ta còn đến gia đình tôi doạ nạt, nói rằng nếu tôi nói cho mọi người biết chuyện anh ta là ma cà rồng ra thì sẽ giết cả gia đình tôi. Ba tôi vì thế mà đổ bệnh..."
Will nhướng mày, nghe đến thủ đoạn này có chút quen tai liền liếc mắt hỏi.
"Kẻ kia tên Kinh Cát? Có phải là có mái tóc vàng không?"
Từ Mộ lau nước mắt vì bị nhéo lỗ tai đau, gật gù đáp.
"Đúng vậy..."
Will vỗ trán, thở dài mắng.
"Mẹ nó lại là cái thằng nhãi biến thái đó. Chị em không phải là nạn nhân của mỗi mình nó đâu, từ xưa đến nay phụ nữ chết dưới tay nó nhiều lắm, thậm chí là đủ cho một khu nghĩa trang rộng lớn kia kìa. Hắn là tên con út biến thái của gia tộc họ Kinh, thường xuyên lừa gạt phụ nữ yêu đâm sâu mình, đến ngày kết hôn thì hút cạn máu của họ. Còn nói cái gì mà hút máu của đàn bà nặng tình là ngon nhất, để họ sống mãi trong cơ thể nó!"
Từ Mộ càng nghe càng căm giận, nước mắt không ngừng rơi xuống đáp.
"Vậy hắn bây giờ ra sao? Chẳng lẽ để chị tôi chết oan như vậy à? Chị...chị ấy chỉ mới có hai mươi bốn tuổi mà"
Will vừa nhớ đến cái tên trời đánh Kinh Cát thì lại thấy ghê tởm đáp.
"Mẹ nó! Cái gì mà sống mãi trong cơ thể hắn chỉ? Ăn rồi cũng ị ra thôi, lấy gì mà mãi mãi ở cơ thể. Ngày nhỏ thằng nhãi đó cũng chơi chung nhóm với bọn tôi, nhưng vì sở thích biến thái nên đã bị đá đít đi rồi. Em muốn trả thù hắn bây giờ thì không được đâu, đáng lẽ hắn đã bị cảnh sát bắt lâu rồi, nhưng ba hắn làm kiểm sát viên ở thế giới của tôi, lão ta dùng quyền lực bao che cho con trai nên thằng nhãi đó hiện tại bị tạm giam ở nhà mình rồi!"
"Nhưng tôi muốn giết hắn..."
"Ghét hắn thì giết hắn đi, việc gì em phải giết tôi? Em đừng có mà giận cá chém thớt!"
Từ Mộ lại khóc nức nở, người chị yêu quý của cậu chỉ vì tình yêu mà chết không nhắm mắt, lúc nhận được thi thể đã teo lại của chị. Lúc đó Từ Mộ chỉ có thể phẫn uất cam chịu, thời gian trôi qua đi, ba mẹ cậu vẫn còn nhớ con gái, mà chính cậu cũng rất nhớ chị của mình...
Will cũng hiểu được quy luật sống của con người, chẳng ai là con người mà có thể bất tử, Will hiểu được điều đó cho nên chỉ đành thở dài khoác vai Từ Mộ vừa kéo đi vừa nói.
"Ngoan! Đừng khóc nữa, em muốn trả thù không phải không có cách, nhưng trước tiên chúng ta quay về kí túc xá nữa. Em vẫn đang ở tuổi phát triển, cần phải ngủ ngon mới được. Tôi đưa em quay trở về, ngày mai tìm Hạo Phong thì mọi oán hận của em sẽ được giải quyết cả!"
Từ Mộ cùng Will lại đạp lên mặt đường đi thẳng về phía trước, ánh đèn đường hiu hắt chiếu hình bóng của hai người, bọn họ cũng nhau khuất dần trong bóng tối.
Bỗng nhiên, Từ Mộ nhớ ra điều gì đó không nén được tò mò hỏi.
"Nhưng tại sao lúc tôi ở sau lưng dí súng vào đầu anh, anh lại biết đó là tôi?"
Trong màn đêm, tiếng cười thoả mãn của Will vang lên, Will đáp.
"Gia tộc tôi sở hữu năng lực đọc được suy nghĩ của người khác đây. Chuyện em oán giận ma cà rồng thật ra tôi biết từ lâu rồi, ngày nào không nghe em mắng phải giết hết lũ quỷ hút máu, còn cái gì mà lũ dơi này mau bị dịch bệnh chết hết đi? Tôi bất tử, em nhớ cho rõ. Đi giết ma cà rồng mà trong não lúc nào cũng tụng kinh niệm Phật, chứ có em không biết tôi chứ tôi làm sao mà không nhận ra em được"
Từ Mộ im lặng không đáp, cậu bây giờ cảm thấy mất mặt chết đi được...