Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 33: Rồi ngươi cũng sẽ giết nó chết




Đêm khuya vắng lặng, Dịch Hạo Phong nằm trên giường trong lòng ôm một nhóc con đang ngủ say, tiếng thở đều đều của cậu làm cả cơ thể của anh nhộn nhạo.

Bây giờ đã là ba giờ sáng, Hoa Từ Vũ náo loạn một hồi cũng đã ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu chìm vào giấc ngủ miên man, cơ mặt thả lỏng. Không còn đường nét của sự sợ hãi như buổi sáng.

Hoa Từ Vũ bị Dịch Hạo Phong ôm cứng trong lòng, cựa quậy đến nổi đuối sức rồi rồi thì lại mệt quá ngủ thiếp đi trong lòng anh, làn da của anh lạnh hơn người bình thường, giữa thời tiết oi bức này được anh ôm vào lòng khiến cậu ngủ say quên đi kẻ đang ôm mình là ma cà rồng.

Dịch Hạo Phong nằm ngẩn ngơ, tự hỏi chỉ vì mùi máu của bé con đã khiến mình động tâm...đây là vì lí do gì?

Anh biết giữa anh và bé con có cầu nối, nhưng mà có cảm giác như...bé con và anh dường như đã từng là hai người quen biết.

Cảm giác đau lòng này là gì? Cuối cùng tại vì sao anh lại không thể làm hại bé con? Mùi máu của bé con rất cuốn hút, nhưng anh lại không dám cắn.

"Ha ha...là người không dám cắn? Hay là thú tính bên trong ngươi chưa bộc phát? Thằng bé đó rồi cũng sẽ bị người giết chết? Ma cà rồng và con người sống chung sao? Điều đó thật viễn vông?"

Giọng nói ồ ồ như bị ai cắt đi cuống họng vang lên, khuôn mặt sau lưng Dịch Hạo Phong công kích anh.

Nhân cách thứ hai, con quỷ thứ hai này cứ đến ngày trăng tròn lại có thể mở miệng được.

"Ta sẽ không cắn bé con...cậu ấy, cậu ấy là của ta"

Khuôn mặt ở phía sau lưng cười lớn, giọng cười ghê rợn như thể đang kêu gào. Dịch Hạo Phong bịt hai lỗ tai Hoa Từ Vũ lại, chỉ sợ cậu thức giấc.

"Khi ta và ngươi hợp lại thành một, ngươi nghĩ sẽ có chuyện loài người sẽ an toàn dưới tay ngươi sao? Ta và ngươi chính là một, ngươi là kẻ được chọn. Loài ma cà rồng chúng ta sẽ thống trị thế giới này"

"Không! Ta muốn sống hoà nhập với con người...ta... ta không muốn làm hại ai cả"

"Ha ha... ngươi làm như mình là kẻ không có tội tình vậy, nhiều năm về trước là ai đã cắn chết thằng bé kia? Là ai đã uống cạn máu nó?"

Dịch Hạo Phong nhíu mày, trông phút chốc đầu anh bỗng nhiên đau nhói. Từng đợt kí ức hiện về.

Một cậu bé loài người chỉ vừa năm tuổi  mặc một bộ đồ yếm mỉm cười thật tươi, tay cầm bông hoa đưa cho đứa nhóc ma ca rồng mười bảy tuổi chỉ cao hơn bé một chút, đứa bé nở nụ cười lộ ra hàm răng sún nói.

"Anh ơi, tặng anh bông hoa"

Chỉ một nhánh hoa, hai đứa nhỏ liền trở thành bạn nhau.

Kí ức lại tua nhanh . Thời gian thấm thoát trôi qua, đứa bé đó lại lớn lên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, bằng với Hoa Từ Vũ lúc bấy giờ.

Cậu nhóc kia mắt trợn ngược, cả người buông thỏng chìm trong vũng máu, cổ cậu bị chính Dịch Hạo Phong dùng răng cắm sâu vào, từng đợt từng đợt máu cứ truyền vào miệng anh. Cho đến khi âm thanh đau đớn của cha mẹ cậu ấy vang cùng cha mẹ của anh vang lên.

"Đồ quái vật, mau trả con lại cho tôi"

"Dịch Hạo Phong, con không thể như vậy được. Làm ơn...tôi sẽ cố gắng phong ấn nó. Làm ơn, có thể đừng giết con tôi được không?"

"Hạo Phong, vết thương này cắt ngay cổ em ấy sâu quá. Tôi là Hạo Vũ, là anh trai của nó. Nó chỉ là ma cà rồng nhỏ thôi, làm ơn hãy giết tôi...đừng động vào nó"

Khung cảnh đó thật hỗn loạn, tưởng chừng như là địa ngục thế gian. Từng đoạn kí ức lệch lạc mà Hạo Phong chưa từng nhớ bỗng nhiên lại xuất hiện trong đầu.

Cảm giác sợ hãi khiến anh thở dốc không ngừng. Âm thanh kêu gào đau đớn vang lên làm Hoa Từ Vũ mơ màn tỉnh giấc.

"Học trưởng, anh làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?"

Hoa Từ Vũ vẫn còn chưa tỉnh hẳn, bàn tay nhỏ nhắn sờ lên khuôn mặt của Dịch Hạo Phong, khẽ vỗ nhẹ. Cậu mơ mơ màn màn nhớ về ngày xưa khi mỗi lần cậu ngủ mơ thấy ác mộng, mẹ đều vỗ về cậu từng chút.

Giọng Dịch Hạo Phong run run, anh siết chặt người kia vào lòng hơn. Âm thanh khiếp sợ của anh như đang cố gắng chứng minh điều gì đó"

"Bé con...làm ơn, làm ơn đừng rời xa anh"

Hoa Từ Vũ buồn ngủ lắm rồi, nghe Dịch Hạo Phong nói vậy cậu cũng chỉ mỉm cười, mơ mơ màn màn đáp.

"Em ở đây, đừng sợ gì cả"

Bàn tay nhỏ nhỏ khẽ vô lên lưng anh, giọt nước mắt của Dịch Hạo Phong rơi xuống.