Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 32: Mau tránh ra, ông đây phải giết đám thợ săn đó




Những kẻ chuyên hạ ma cà rồng đó được gọi tắt là đám thợ săn. Mặc dù hiện tại ở thế giới loài người, việc bị ma cà rồng sát hại loài người chỉ còn chiếm 10%  vì hầu hết, những ma cà rồng có thể ở được tại thế giới của con người đều là cấp A trở đi. Nhưng mà đám thợ săn đó vẫn điên cuồng truy lùng, đặc biệt là tàn sát những ma cà rồng một cách man rợ.

Đặc biệt, kẻ cầm đầu hiệp hội đó luôn giữ trong đầu một chấp niệm đó chính là đợi thời cơ tiêu diệt Dịch Hạo Phong.

Bởi lẽ...Dịch Hạo Phong chính là con ma cà rồng nguy hiểm nhất. Ở trong giới ma cà rồng ai cũng biết rõ điều này, đó là lí do Hạo Phong luôn nằm trong vòng bảo vệ của nhiều người khác. Bởi lẽ họ biết...Dịch Hạo Phong chưa từng có tội.

Nhưng mà lần đám người kia lại dám bắn cả Hạo Vũ, xem ra là càng hành động ngông cuồng rồi. Đây chính là lời tuyên chiến rõ ràng.

Ninh Trạch đi đến bệnh viện của thành phố, cậu đến phía sau cổng bệnh viện, cánh cổng nhỏ chỉ có một bảo vệ đang ngồi trên ghế gật gù. Cảm giác nơi này được canh chừng rất lỏng lẻo.

"Tôi muốn vào bên trong"

Nịch Trạch nhìn xuống kẻ đang ngồi kia, vị bảo vệ lại ngẩng đầu lên khuôn mặt mang nét trung niên cùng làn da trắng đến cách bất thường nhìn Ninh Trạch.

Đôi mắt của bảo vệ dần chuyển sang đỏ, Ninh Trạch cũng vậy...

Sau khi xác nhận là đồng loại, vị bảo vệ nhanh chóng di chuyển ghế đang ngồi sang một bên, để cho Ninh Trạch tiến vào kết giới.

Bệnh viện lớn này ngoài chữa trị cho người bình thường ra còn có thêm một cái kết giới dùng để cho các bác sĩ ma cà rồng cứu chữa đồng loại của họ. Là một bệnh viện song song, chủ bệnh viện này là la cà rồng sống hơn bảy trăm năm.

Ninh Trạch tiến vào bên trong, tra hỏi nữ y tá có cái cánh dơi nhỏ ở phía sau về phòng bệnh của Dịch Hạo Vũ sau đó đánh tiếng cảm ơn.

Căn phòng của Hạo Dịch Hạo Vũ  đang ở hiện tại là căn phòng tốt nhất. Ở ngoài phòng bệnh còn có ba bốn vệ sĩ lo lắng đứng bên canh chừng. Vừa thấy Ninh Trạch đến đám vệ sĩ liền cúi đầu chào.

"Cậu Ninh"

"Anh ấy sao rồi?"

Tên vệ sĩ đầu trọc xoa xoa cái đầu bóng loáng của mình, khó xử nói.

"Hiện...hiện tại thì không ổn ạ"

Ninh Trạch nghe vậy liền tưởng Dịch Hạo Vũ đang nguy kịch ảnh hưởng đến tính mạng. Trong lòng cậu rõ ràng cũng rất hồi hộp.

Nếu như Hạo Vũ chết, chắc chắn Hạo Phong cùng gia đình họ Hạo cũng sẽ không để yên.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Trạch cũng bất ổn. Cậu đẩy cửa, nhẹ nhàng đi vào.

Vừa tiến vào căn phòng đã thấy xung quanh đóng băng, Dịch Hạo Vũ ngồi trên giường bệnh, mặc kệ y tá khuyên ngăn thế nào cũng đòi lao xuống giết người.

"Mặc kệ, ông đây mặc kệ. Ông đây phải giết đám chó săn đó"

Dịch Hạo Vũ tức giận đến phát toả năng lực, xung quanh căn phòng chỗ nào cũng toàn là băng, chỉ tội nghiệp cho cô y tá đang ôm eo khóc lóc cầu xin vị đại thiếu gia nào đó.

"Ngài Hạo, vết thương ở chân tuy lành nhanh nhưng mà vết sẹo ở mặt rồi cũng sẽ lành nhanh mà. Ngài là ma cà rồng, vết sẹo trên mặt chỉ cần mười ngày là lành"

"Không được, khuôn mặt này không thể để nó bị sẹo được. Dù là một giây, mẹ khiếp nó dám dùng dao làm bằng bạc rạch mặt ông. Chúng mày tới số với ông rồi"

Ninh Trạch khoé miệng giật giật, thật không thể tin được.

Hoá ra đạn bạc chỉ bắn sượt qua chân của Dịch Hạo Vũ, trên má  có vết thương đang được băng bó. Vậy mà cậu còn tưởng anh bị người ta sắp giết tới nơi rồi.

Dịch Hạo Vũ là kẻ cuồng cái đẹp, là một con ma cà rồng sống loè loẹt, anh cho rằng khuôn mặt của anh là đẹp nhất thế giới, dù là ở giới ma cà rồng hay là thế giới con người đều vậy.

Nhưng mà có một sự thật mà Hạo Vũ đến giờ vẫn không tin được, đó chính là mặc dù anh đăng kí đi thi người mẫu... lại bị đám loài người chết tiệt đó loại khỏi vòng đầu tiên.

Hiện tại trên khuôn mặt kia lại có vết sẹo, anh càng không thể tin được, trong lòng dường như bị tổn thương rất nhiều.

"Hạo Vũ, đừng nháo nữa"

Hạo Vũ vẫn còn đang điên cuồng muốn tìm bọn khốn dám làm hại nhan sắc của mình thì Ninh Trạch tiến đến gần anh, dùng tay xoa xoa đầu kẻ kia.

Dáng người Ninh Trạch cao lớn hơn Hạo Vũ rất nhiều, khí chất trưởng thành của cậu làm anh dường như bình tĩnh lại hơn đôi chút. Ninh Trạch vừa đến, Dịch Hạo Vũ liền ôm eo anh mà rống.

"Ô...ô... Ninh Trạch, đám người kia dám rạch mặt tui. Đám người kia dám làm tui xấu xí, bây giờ tôi xấu rồi. Phải làm sao đây...ô ô..."

Dịch Hạo Vũ khóc đến thương tâm, một con ma cà rồng sợ xấu xí đến khóc thương tâm.

Ninh Trạch bất lực thở dài, chỉ hận không thể đấm ngất tên dở hơi này ngay tại chỗ. Nhưng mà lại nghe tiếng khóc nức nở kia, cậu chỉ có thể an ủi.

"Được rồi, dù trong ai chê anh xấu thì trong mắt tôi anh vẫn là kẻ đẹp nhất hành tinh này"