Hôm nay là một ngày đẹp trời. Hoàng hậu dùng bữa cùng con trai trưởng, cũng là Thái tử đương triều - Trần An Hưng. Trông bà rất thoải mái, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, đây là ngày bà nhận được tin động trời nhất ấy thế mà lại cảm thấy thoải mái nhất.
- Hưng à! Sau này con phải tập trung chuyện chính sự vào nhé! Đừng ham chơi đua đòi nữa! Huyền Vương càng ngày càng tỏ rõ ý niệm rồi!
- Nhi thần biết rồi!
Hoàng thượng có tất thảy 13 người con. Trong đó có bốn người con trai và chín người con gái. Người con trai lớn chính là Thái tử, hắn không lo đến chuyện triều chính chỉ suốt ngày đâm đầu vào những thú vui, hưởng lạc. Người con trai thứ hai thì dũng mãnh, ngang tàng nhưng ngoài ra chiến trường đánh đấm thì không còn biết gì nữa. Vị thứ ba sinh ra từ nhỏ sức khoẻ đã yếu, sự sống rất mong manh. Cuối cùng vị thứ tư thì cả ngày chỉ ngâm thơ, ngắm cảnh, hoàn toàn không phù hợp làm việc lớn. Bốn người con trai bốn tính cách, bốn cách sống tuyệt nhiên đều có điểm chung là khó ngồi được trên ngai vàng.
Thái tử giữ được vị thế của mình là nhờ sự chống lưng to lớn của Khúc gia. Người đời vẫn truyền tai nhau rằng nếu để Thái tử lên ngôi chẳng khác nào là để ngai vàng này đổi họ. Nhưng biết làm sao đây, có lẽ mệnh đế vương với họ đã tận.
Khúc Ẩn Đô đã chọn Lý Minh Vũ làm thống lĩnh trấn thủ biên ải phía Bắc. Hoàng hậu vừa được báo tin này. Rằng Huyền Vương dám làm càn liên hôn với La gia, mục đích đơn giản muốn kéo bè phái của La gia về tay mình, và cha của bà đã quyết định viết dấu chấm hết cho Huyền Vương.
Hoàng hậu nhìn con trai ăn rất ngon thì cảm thấy rất vui. Vì có lẽ thời gian sau này sẽ chẳng còn nhiều thời gian được vui vẻ như thế này. Chuyện tranh quyền đoạt vị đang bắt đầu nóng lên hơn bao giờ hết.
Hiểu Lam từ khi đến Vương phủ thì chưa từng được bước ra khỏi khu vực gian phòng phía Đông này. Lúc nào cũng có binh lính canh gác nghiêm ngặt, khi nàng vừa đặt chân ra ngoài thì liền bị chặn lại. Họ nói cái gì mà Huyền Vương bảo bên ngoài nguy hiểm nên không cho La tiểu thư ra ngoài được, tóm lại nói cũng nhiều mà chung quy cũng chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm. Hiểu Lam đành ngoan ngoãn ở yên trong phòng mà tập dợt trước cho ngày đại hôn, phải đi thế nào, phải đứng thế nào. Rồi khi làm vợ phải học cách lo chuyện trên dưới ở Vương phủ thì làm như thế nào.
Hiểu Lam chỉ mới gặp Huyền Vương đúng một lần là ngày đầu tiên nàng đến đây. Trần Tân Nghiên trong mắt nàng là một đại tướng quân trong truyền thuyết, rất dũng mãnh, cao ngạo của bậc Vương giả. Làm nàng so sánh với Minh Vũ, Minh Vũ đúng thua, chỉ được mỗi cái tuấn tú hơn Vương gia một xíu.
Mỗi ngày, Hiểu Lam đều lấy cha, mẹ và biểu tỉ để cố gắng. Để bản thân nàng quên đi lợi ích của mình, để nàng quên đi cái tình cảm trái ngang kia, để nàng trở nên tâm cơ hơn, để nàng có thể bảo vệ được những điều nàng cần bảo vệ.
Hiểu Lam đang tập đi đứng dịu dàng thục nữ thì Mục Nhiên xồng xộc chạy vào.
- Nhiên à! Sau này em không được như thế nhé! Phải từ tốn, nhẹ nhàng! - Hiểu Lam khẽ trách mắng với hành động vừa rồi của Mục Nhiên.
- Dạ thưa tiểu thư! Sau này em sẽ chú ý! Mà có chuyện này em nghĩ tiểu thư nên biết!
- Chuyện gì?
- Lý tướng quân tới Vương phủ rồi ạ!
- Lý.. Lý.. Lý Minh Vũ á hả? – Nàng bất ngờ đến nỗi không nói ra được tên của hắn.
- Dạ đúng rồi! Em vừa nghe mấy gia nhân ngoài kia đồn ầm lên! Trông kiểu rất ngưỡng mộ Lý tướng quân.
Hiểu Lam vừa mừng vừa lo trong người cảm thấy nhiều điều rất lạ. Nàng mừng vì Minh Vũ đã khoẻ, nàng lo vì không biết Minh Vũ sẽ làm gì. Nàng chỉ sợ hắn sẽ gặp thêm nguy hiểm nữa. Hiểu Lam nghĩ gì đó rồi nói:
- Em ra bảo binh lính tăng cường tập trung nha! Rồi bảo với họ dạo này có thấy vài bóng đen bảo ta sợ lắm!
- Dạ bóng đen ạ? - Mục Nhiên sợ xanh mặt.
- Ta nói dối thôi! Mà em cứ nói vậy đi! Nhanh đi mau đi đi Nhiên!
- Dạ thưa tiểu thư.
Mục Nhiên ra nói với binh lính liền, dĩ nhiên họ đã thêm quân, hơn nữa còn trang bị thêm cả cung thủ. Hiểu Lam chỉ mong vậy có thể ngăn cản Minh Vũ có thể đến bên nàng. Càng tránh xa nàng, cuộc đời hắn mới có thể an toàn được.
Đêm đó, Hiểu Lam không ngủ được, đành ra ngoài cửa sổ ngắm trăng. Bỗng nhiên nàng nhớ đến ai đó trước kia đã từng mời nàng đi ngắm trăng nhưng đã bị từ chối. Trong vô thức, Hiểu Lam vẽ lên một nụ cười trên khuôn mặt có chút mệt mỏi của mình. Gió lành lạnh thổi, rít lên từng hồi. Trăng ngày rằm, tròn vành vạnh, đẹp mê hồn. Nàng cứ vậy mà chìm vào sức hút đó. Kí ức cùng người ấy cũng trôi từ từ trong đầu nàng. Hơn ai hết, Hiểu Lam rất muốn gặp lại người đó, ôm lấy người đó, hỏi rằng hắn đã khoẻ chưa.
Hải Đinh từ đâu xuất hiện, khẽ gọi tên nàng, làm nàng giặt mình trở về thực tại.
- Hiểu Lam à! Ngày mai huynh sẽ trở về kinh thành để làm nốt một số việc!
- Việc gì vậy?
Hải Đinh lắc đầu tỏ ý không muốn trả lời. Đưa tay lên má nàng lau nhưng giọt nước mắt mà đến nàng cũng không biết nó rơi tự lúc nào.
Hải Đinh có một số cung nữ trong cung nghe lén, biết được Khúc gia chuẩn bị hại Huyền Vương. Nên phải trở về kinh thành để chuẩn bị cho chuyện này, hắn phải tự bảo vệ gia đình mình. Nhưng dĩ nhiên hắn không muốn tiểu cô nương này lo lắng, nàng đã chịu nhiều đau khổ rồi.
- Ta sẽ về nhanh thôi! Muội đừng lo! Khuya rồi muội nghỉ sớm đi! Sắp làm tân nương rồi phải nhìn xinh đẹp một chút chứ!
Hai người trò chuyện một lúc, mãi tới khi Hiểu Lam ngáp ngắn ngáp dài, quyết định đi ngủ thì Hải Đinh mới bỏ đi. Hắn trở về kinh thành ngay trong đêm.
Minh Vũ cũng giống Hiểu Lam cũng không ngủ được. Hắn trằn trọc mãi, trở người liên tục. Hắn vừa đắn đo có nên gặp nàng không vừa nghĩ làm sao gặp được nàng. Vâng thế là rõ hắn muốn gặp nàng và giờ tìm cách. Mãi đến khi canh tư hắn mới chợp mắt được.
Sáng hôm sau, Minh Vũ cả gan đến trò chuyện cùng binh lính gác phòng của Hiểu Lam. Hỏi một số chuyện ngoài lề vớ vẩn, ấy thể mà vẫn moi được tin mình cần. Hắn biết về đám hắc y nhân lại dám xuất hiện ở Vương phủ, làm Hiểu Lam kinh sợ. Quả thực, muốn diệt tận gốc La gia mà. Điều này càng khiến hắn hạ quyết tâm phải gặp được nàng, hơn nữa còn phải bảo vệ nàng thật tốt nữa.
Minh Vũ nhìn xung quanh tính toán gì đó. Lính canh đông nhưng cũng có lúc ít hơn vào hai giờ là cơm trưa và cơm tối, nếu tận dụng được hai khoảng thời gian này thì cũng rất dễ dàng để lọt vào. Chẳng biết vì lí do gì mà hắn nảy lên cái ý kiến hóa thân thành một nha hoàn rồi nhân lúc mang thức ăn lên cho tiểu thư mà vào gặp nàng.
Minh Vũ cao mà gầy nên cũng không khó kiếm được một bộ đồ vừa vặn. Hắn trang điểm, còn rất đầu tư mang một chiếc mặt nạ để trở thành người khác. Hắn hòa vào dòng người mang thức ăn, dễ dàng tới được gian phòng ấy. Hiểu Lam hiện ra trước mắt hắn, hình bòng mà nằm mơ hắn cũng mơ thấy, ngày nào cũng nhớ mong. Nàng trông gầy quá.
Các nha hoàn mang thức ăn xong thì chúc tiểu thư ngon miệng. Nhanh chóng rời khỏi gian phòng. Còn Minh Vũ từ lâu đã trốn sau rèm cửa. Đợi lúc người đã đi hết rồi thì liền xuất hiện.
Hiểu Lam đang ăn thì thấy từ đâu xuất hiện một nha hoàn.
- Ngươi vẫn chưa đi à? – Nàng hỏi người đó.
Hắn lột mặt nạ ra. Hiểu Lam bất ngờ đến nỗi mắc nghẹn. Mục Nhiên cũng không thoát được sự bất ngờ đó, nhất thời ngờ nghệch. Minh Vũ liền rót nước cho Hiểu Lam uống.
- Hiểu Lam! Nàng gầy quá!
- Sao lại vào đây? – Nàng vừa hỏi xong thì liền cười rất vui, trông hắn mặc đồ nữ nhi cũng đẹp phết.
- Vào gặp nàng! Ta lo cho nàng! – Minh Vũ nói bằng giọng chắc nịt.
Hiểu Lam thôi cười, nghiêm chỉnh lại. Nàng nói bằng giọng lạnh tanh:
- Ta và chàng không có gì để phải gặp nhau hết! Mong chàng rời khỏi đây!
- Có chứ! Ta muốn biết hôm nay nàng đã làm gì, ăn gì, sức khoẻ thế nào? - Hắn cứ lan man nói một hồi.
- Ta không có nghĩa vụ trả lời chàng! Lần trước gặp chưa có dịp nói, nên hôm nay ta xin được phép nói hết cho chàng nghe! Mong chàng hiểu rõ! Thứ nhất, ta đã có vị hôn thê của mình. Thứ hai, ta cảm tạ chàng vì đã cứu mạng ta nhiều lần, sau này ta nhất định sẽ đền đáp lại cho chàng như vậy. Đặc biệt là ta không hề có chút tình cảm gì với chàng nên mong chàng đừng hi vọng.
- Ý nàng là sao? – Minh Vũ nheo mày tỏ ý không hiểu.
- Chàng thật sự không hiểu sao? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, chàng đối với ta chẳng có chút giá trị lợi dụng gì cả! Không những thế đã ta còn cảm thấy rất ghét chàng, thấy chàng rất phiền, suốt ngày lẽo đẽo theo ta như cái đuôi! Nói thế đã hiểu chưa? - Hiểu Lam run run nhưng từng chữ đều được khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Minh Vũ không trả lời. Chỉ thấy hắn lặng lẽ đeo mặt nạ lên. Hắn biết mình đau lòng lắm nhưng những lời nàng nói ra đều đúng. Hắn nên buông tay nàng để nàng có thể sống tốt hơn.
- Ta biết rồi! Nhưng nàng phải hứa với ta chăm sóc cho mình thật tốt! Không được gầy như vậy nữa!
Hiểu Lam gật đầu. Minh Vũ trốn sau rèm, đợi khi các nha hoàn vào phòng dọn dẹp thì hòa cùng đoàn người rời khỏi đó.
Mãi cho tới khi Minh Vũ rời đi, cánh cửa đóng lại, Hiểu Lam mới thả lỏng bản thân. Nàng để một tay lên ngực trái của mình. Nước mắt lưng tròng rơi xuống. Hiểu Lam bình thường không dễ khóc, nhưng dạo này nàng khóc nhiều quá.
- Nhiên ơi! Tim ta đau quá! Chàng đi rồi! Ta và chàng kết thúc rồi!
Mục Nhiên không nói gì, cô lặng lẽ ôm lấy nàng. Có lẽ đó là thứ Hiểu Lam cầm nhất.
Minh Vũ thơ thẩn dạo quanh hoa viên. Hoa viên ở đây không đẹp như trong Hoàng cung, nhưng nếu so với những chốn khác thì hơn gấp nhiều lần. Hắn ngắm nhìn hoa nhìn chán thì qua nhìn ong và bướm. Minh Vũ ước được như chúng, ung dung tự tại, muốn yêu ai thì yêu, muốn bên ai thì bên. Hắn phải làm sao đây, nàng sắp trở thành tân nương của người khác rồi. Không có nàng, hắn nên làm gì bây giờ. Cuộc sống của Minh Vũ bỗng chốc trở nên vô vị.
Huyền Vương thấy Minh Vũ một mình cô đơn thì liền ra nói chuyện. Việc vừa rồi Minh Vũ đột nhập vào phòng Hiểu Lam, ngài ấy cũng đã biết, rồi chuyện hai người có mối quan hệ trên mức bình thường thì cũng biết nốt. Nhưng Huyền Vương tuyệt nhiên không để lộ bất kì dấu hiệu nào cho thấy ngài đã biết về những chuyện này. Ngài đơn giản nghĩ rằng vị Vương hậu này đến gặp cũng chỉ mới gặp một lần, chọn để thành thân vì mang nhiều lợi ích, ngài cũng có nhiều cô nương để trong lòng cớ sao lại cấm nàng ta không như vậy. Chung qui lại thì cuối cùng La Hiểu Lam vẫn sẽ là của ngài ấy. Hà cớ gì bây giờ phải khó khăn với đôi tình nhân trẻ này. Hơn thế nữa Minh Vũ là tướng tài, sau này còn nhờ nhiều việc, không nên gây khó dễ với hắn.
- Tiểu đệ làm gì mà suy tư sầu não vậy?
- Tham khiến Vương gia, Minh Vũ chỉ đang ngắm cảnh, không hề có suy tư nào!
Huyền Vương cười lớn. Nhìn như vậy lại dám nói không suy tư. Nói dối cũng phải nói cho hay một chút chứ.
- Mĩ nữ trên đời này có rất nhiều! Chỉ cần đệ tài giỏi sợ gì không có người khác!
- Tiểu tướng so với mĩ nữ trên đời có lẽ không cần có duyên phận! Chỉ mong cùng một người đến răng long đầu bạc! - Dường như Minh Vũ đã đoán được Huyền Vương biết đến đâu về câu chuyện của hắn và nàng.
- Nhìn lên nhìn xuống! Bản vương vẫn thấy đại sự quan trọng hơn. - Huyền Vưong cười tiếp, sau đó rời đi.
Khoảng lặng xung quanh Minh Vũ được tiếp diễn. Hắn cười khẩy, hắn tự cho mình thông minh nghĩ rằng sẽ giấu được mọi chuyện, không ngờ đến một chuyện cũng không giấu được. Chẳng trách Hiểu Lam nói hắn vô dụng, không có giá trị với nàng. Cuộc đời hắn cuối cùng cũng phải chấp nhận thất bại đầu tiên, bại dưới tay nàng, bại hoàn toàn. Nếu Minh Vũ được sinh ra trong một gia tộc quyền thế hơn, thì mọi chuyện chắc sẽ khác chút. Hắn tự cuời mình, bây giờ lại trách ông trời rồi. Minh Vũ cứ đứng đấy đến khi trời nhá nhem tối mới thôi.
Sáng hôm sau, Hiểu Lam vừa tỉnh dậy đã nghe được mời đến tiệc trong phủ. Bè phái của La gia cuối cùng đã tụ họp lại ở Huyền Vương phủ. Tân Nghiên phải mở tiệc chào đón họ. Nàng chán chường nằm bò lên giường. Chẳng biết tự bao giờ nàng lại ghét chốn đông người đến vậy. Nàng chuẩn bị một số thứ.
Hiểu Lam ngắm mình trong gương. Biểu tỉ của nàng đúng là xinh đẹp, lại thục nữ dịu dàng, lại còn hiểu biết rộng, thông minh, sắc xảo. Chẳng trách Lý Minh Vũ lại yêu đến ngây ngốc như vậy.
Bữa tiệc bắt đầu một cách nhộn nhịp. Mọi người đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ thì bỗng nhiên có một vị tướng quân lên tiếng:
- Hôm nay vui như vậy, ở đây lại có nhiều anh tài, chi bằng chúng ta cùng nhau thử tài chút đỉnh đi!
Hiểu Lam nãy giờ chỉ chăm chỉ ngồi ăn và len lén nhìn Minh Vũ, bắt gặp hắn cũng nhìn mình, hai mắt chạm nhau thì ngại ngùng quay đi. Không biết vì rượu hay vì điều gì mà tai nàng ửng đỏ lên. Người kia cất lời liền khiến Hiểu Lam chú ý.
- Triệu Nhan tướng quân đã có đề nghị như vậy thì bản vương ta cũng ủng hộ, mời mọi người! - Huyền Vương cười nhè nhẹ.
- Lý tướng quân đây ta nghe nói ở trường võ trong kinh thành là bất bại, lại còn mang danh chiến tướng đánh đâu thắng đó ta thật sự muốn thử tài nghệ ngài! - Triệu Nhan tiếp tục, suy cho cùng người này chỉ muốn thử sức mình với Minh Vũ, nghe danh đã lâu, trong lòng lại có chút đố kị nên quyết định tìm cơ hội để hạ nhục Minh Vũ.
Minh Vũ không những thoải mái mà còn cười rất tươi. Trái ngược với biểu cảm đó là biểu cảm cực kì khó coi của Hiểu Lam, nàng nhăn mặt rõ. Minh Vũ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, độc vẫn chưa giải hoàn toàn, ít nhất phải qua ba tháng mới được vận động mạnh. Nếu không vết thương sẽ hở ra, độc sẽ phát tán trở lại. Lúc này khó mà cứu chữa.
- Không được!
Hiểu Lam nói rõ to, cả sảnh điện ai cũng nhìn nàng. Nàng biết mình đã làm sai rồi thì vội lúng túng.
- Mục Nhiên, không được ăn quả vải đó, quả vài đó của ta!
Mọi người thôi nhìn Hiểu Lam lại tập trung sự chú ý vào Lý Minh Vũ. Hắn biết từ chối là điều chắc chắn không thể, lại còn giúp người khác biết điểm yếu của mình.