Hoàng thượng đang đánh cờ cùng với Thái úy Lê Tú Khải. Vừa chơi cờ vừa trò chuyện:
- Trần Tân Nghiên, Thái úy thấy thế nào? – Hoàng thượng thôi nhìn bàn cờ, chuyển ánh nhìn lên Thái úy. Hai người mắt chạm mắt.
Thái úy chưa vội trả lời. Ngài cười mỉm, đi nốt nước cờ. Quân cờ chạm lên mặt bàn cờ nghe một tiếng cạch khá lớn. Lúc này, Hoàng thượng vẫn đang chăm chú quan sát từng cử chỉ của Thái úy.
- Hoàng thượng nhường thần rồi! – Thì ra Thái úy đã thắng ván cờ ấy.
- Haha! Thắng là thắng nhường là nhường thế nào? Thái úy vẫn chưa trả lời câu hỏi của trẫm đấy! - Vừa câu trước mang một giọng bỡn cợt, câu sau đã trở nên hết sức uy lực.
- Thần cũng không biết, nếu như nhất định phải trả lời thì thần cho rằng Huyền Vương là một mãnh tướng! Ngài ấy là nhân tài của Thịnh quốc ta! Đó là hoàn toàn những điều thần nghĩ!
Hoàng thượng nghe xong câu trả lời thì đôi mắt trở nên tối sầm lại. Có vẻ hơi khó chịu với cái thói thích nói chuyện vòng vo của Thái úy. Nếu như người này không phải là đại tướng quân trụ quốc, trong tay nhiều binh quyền, lại tài giỏi hơn người thì có lẽ Hoàng thượng đã không nương tay mà phạt vài roi rồi.
Thái úy Lê Tú Khải xuất phát từ con số 0. Ngài xuất thân trong một gia đình nghèo, chỉ đến việc no bụng đã gọi là ước mơ rồi. Ấy thế mà ngài ấy lại có được nghị lực hơn người, vượt qua mọi khó khăn, nghịch cảnh để rồi năm đó trong kì thi Đình, xuất sắc đạt vị trí Thám hoa. Tú Khải trở thành một Hộ bộ Tả thị lang.
Tuy vậy, Tú Khải làm chưa được bao lâu đã sinh chán trường với công việc của mình. Suốt ngày bỏ việc đến trường võ tập luyện và dày công học binh pháp. Hoàng thượng năm đó tức Thái thượng hoàng chướng mắt, tính chuyển ngài ra biên ải để ngài chịu khổ mà trở nên kỉ cương, phép tắc. Lâm Tiều, lúc đó là Thái úy, nhìn thấy được tài năng của Tú Khải, đã xin Hoàng thượng được thu nhận ngài ấy dưới trướng, Hoàng thượng vì nể Thái úy mà đồng ý. Với tài năng của mình, lại còn được phát triển trong môi trường thuận lợi, Lê Tú Khải nhanh chóng trở thành một vị tướng quân oai phong và có chỗ đứng trong triều. Lâm Tiều không có con trai, trước khi mất đã đề bạt Tú Khải làm Thái úy.
- Thái tử thì sao? – Hoàng thượng thôi tức giận vì cái trò vòng vo của Thái úy.
- Thưa Hoàng thượng, Thái tử sinh ra đã tài đức hơn người, sau này tương lai sáng ngời!
- Là khanh chọc quê trẫm sao? Hưng nhi ham chơi, suốt ngày lêu lỏng, tài đức nơi đâu trẫm chưa thấy! – Hoàng thượng cười nhạt.
- Hoàng thượng chớ lo lắng mà sinh bệnh! Không phải Khúc gia, Khúc Tể tướng đã chọn Thái tử rồi sao! Chắc chắn ngài ấy sẽ làm nên đại sự! – Thái úy vẫn một vẻ mặt đó không hề thay đổi, không biểu thị bất kì cảm xúc nào khác. Truyện BJYX
- Thế khanh chọn ai? Trần Tân Nghiên sao? Nếu đã chọn sao còn để Khúc gia lộng hành như vậy? - Cuối cùng, câu chuyện mới đi đúng hướng của nó.
- Thần chẳng chọn ai cả! Đời người phải trải qua giông bão mới phát triển được! Khúc gia lộng hành hay không, cũng chẳng đến phiên thần được phép để tâm.
Hoàng thượng nghe vậy thì cười khoái chí. Ông cũng hiểu được phần nào ý định của Thái úy. Vậy là rõ như ban ngày rồi, Thái úy chọn Trần Tân Nghiên. Trong triều bây giờ có lẽ chỉ còn mỗi Thái úy là đủ sức ngồi chung mâm cùng Tể tướng. Nhiều năm rồi nếu không có Thái úy đằng sau phù trợ, có lẽ Hoàng thượng sớm đã mất đi ngai vàng này vào tay Khúc gia rồi. Đối với Tú Khải, Hoàng thượng đồng ý rằng bản thân cảm thấy rất biết ơn với ngài ấy.
Nhưng dạo gần đây, Khúc gia thế lực ngày càng lớn mạnh, Thái úy ngày một đều phải dè chừng. Đối với sự việc xảy ra của La gia, Thái úy giúp hết cỡ rồi, lại không ngờ được Khúc gia lại chơi thêm cả trò hạ độc bỉ ổi kia. Về phần Huyền Vương, mặc dù đã đoán được sớm muộn gì thì Huyền Vương cũng sẽ hành động, chỉ là không ngờ được lại nhanh như vậy, Thái úy có đôi chút bất ngờ.
Đối với Hoàng thượng, cũng đã bất lực trước những cuộc tranh đấu này. Bây giờ ông chỉ mong người tiếp theo lên ngai vàng kia mang họ Trần. Vì vậy, với hành động của Thái úy ông hoàn toàn ủng hộ. Trước kia, Hoàng thượng còn bất bình, khó chịu khi Thái úy tỏ ý muốn Trần Tân Nghiên, nhưng giờ ông hiểu và chấp nhận rồi, con trai ông không kẻ nào đủ sức cả, hay thậm chí cả ông giờ cũng không vững.
- Con gái Mễ Anh chưa chết! Ân nhi của trẫm vẫn còn sống! – Hoàng thượng buột miệng nói ra.
Hoàng thượng vẫn luôn đố kị với Thái úy. Thân phận của ngài chỉ là một thường dân bình thường, còn Hoàng thượng mang dòng dõi Hoàng tộc, ngồi trên vị trí cửu ngũ chí tôn, thế mà nàng Lâm Mễ Anh lại chọn Lê Tú Khải. Nàng ta yêu Lê Tú Khải có lẽ đến khi chết vẫn yêu. Còn Hoàng thượng tuy có được thân xác của nàng, nhưng trái tim của nàng chưa từng thuộc về Hoàng thượng, chưa một lần quay đầu lại nhìn Hoàng thượng, mặc cho người hết mực yêu thương, chăm sóc, lo lắng. Đố kị với cả trí tuệ, tài năng của Thái úy.
Thái úy hẫng một nhịp khi nghe được tin đó. Ngài mừng vì điều đó. Thái úy cười đáp:
- Sao Hoàng thượng lại nói chuyện đó với thần?
- Trẫm nghĩ khanh muốn biết!
Hiểu Lam yên lặng, hai tay đan vào nhau, hồi hộp nghe câu trả lời của Minh Vũ. Người này nhìn cũng thông minh, chắc sẽ biết tự bảo vệ bản thân thôi, nàng thầm nghĩ.
- Minh Vũ ta chỉ là một tiểu tướng, may mắn gặp được Huyền Vương nên có được ít công trạng! Ta chỉ sợ sẽ làm Triệu tướng quân thất vọng! – Minh Vũ cười tươi.
- Thất vọng hay không thử mới biết được!
Triệu Nhan rời khỏi bàn tiệc, rút kiếm khỏi bao nhắm về phía Minh Vũ mà đâm. Minh Vũ không phản ứng gì, bất biến thậm chí còn không buồn né.
Hiểu Lam nhìn thấy vậy thì bản thân không kiếm chế được, cũng rút đao. Đao chạm vào kiếm, Triệu Nhan dừng tay. Mọi người ai nấy đều sửng sốt trước những sự việc đó. Hiểu Lam chắn trước mặt Minh Vũ. Hắn rất bất ngờ, phải nói là siêu bất ngờ trước những hành động của Hiểu Lam.
- Triệu tướng quân bình tĩnh! Ta cũng muốn được thử tài của ngài! - Hiểu Lam cũng hơi thiếu kiểm soát.
- Triệu Nhan ta làm sao mà ra tay với phận nữ nhi được! - Triệu Nhan mặc biến sắc, dù gì hắn cũng không muốn làm tổn hại đến nàng.
- Được hay không thử rồi hẵng biết!
Hiểu Lam tiến đao về phía Triệu Nhan.
Vương gia không ngăn cản việc này, thậm chí còn cười khoái chí, hóng từng khoảnh khắc. Vương hậu tương lai của ngài đúng là thú vị mà. Thấy Vương gia không phản ứng gì nên mọi người cũng đành ngồi xem mà không ngăn cản.
Triệu Nhan không muốn đánh nhưng cũng phải bảo vệ bản thân, phản kháng hời hợt. Nhưng rõ rồi nàng không phải đối thủ của Triệu Nhan. Từng đường đao của nàng đều bị hắn bắt bài, hắn không đánh lại chỉ né thôi.
Minh Vũ ngồi nhìn mà không nhịn cười được. Hiểu Lam lo cho hắn quá. Thế những lời hôm bữa thì sao? Cô nương của hắn khó hiểu quá.
Hiểu Lam thấy Minh Vũ cười thì mất tập trung, Triệu Nhan cũng không có chủ ý làm nàng bị thương nhưng do nàng bất cẩn, bàn tay lướt trúng lưỡi kiếm. Máu đỏ ứa ra. Và thế là cuộc tỉ võ kết thúc. Ai nấy đều lo lắng cho Hiểu Lam, tiểu thư lá ngọc cành vàng có sao không. Tuyệt nhiên, kẻ đến nhanh nhất là Minh Vũ.
Minh Vũ xé một miếng vải trên y phục quấn vết thương lại. Vết thương không sâu chỉ xây xát nhẹ. Triệu Nhan liên tục xin lỗi nàng.
Huyền Vương thấy hết vui bên bảo mọi người không thử tài nhau nữa. Ai về chỗ nấy, lại tiếp tục uống rượu, trò chuyện.
Bữa tiệc kết thúc, Minh Vũ nhân cơ hội để nói chuyện cùng Hiểu Lam. Nhưng nàng từ chối. Chẳng có gì để nói với hắn cả. Minh Vũ có chút buồn nhưng đối với hắn chuyện ngày hôm nay là một khẳng định về tình cảm của nàng đối với hắn. Như thế đối với hắn là chuyện tốt rồi.
Càng cận kề ngày đại hôn, trong Vương phủ càng nhộn nhịp hơn. Khách khứa cũng bắt đầu đến. Dạo này, Minh Vũ cũng khá bận. Hắn phải tranh thủ dịp này mà củng cố lại các mối quan hệ của mình. Nếu muốn tiến xa hơn hắn phải cố gắng rất nhiều.
Hải Đinh trở về kinh thành, tập trung lại các tướng sĩ tự do khắp kinh thành dưới trướng La gia. Hắn bàn chuyện gì đó với họ. Sau khi hoàn thành công việc, hắn ngay lập tức trở về Trường Cát Châu cho kịp đại hôn của Hiểu Lam.
Hoàng hậu gặp Hình bộ thượng thư Khúc Đô Nhị. Khúc Đô Nhị đến bàn chuyện gì đó mà viết thư không thể diễn tả được. Cuộc gặp gỡ của hai tỉ muội ruột của họ cũng rất lạ, căng thẳng, áp lực.
- Cha trình sớ lên Hoàng thượng rồi! Chắc sẽ mau thôi Hoàng thượng sẽ điều binh, dẹp loạn Huyền Vương! - Ẩn Đô nhẹ nhàng, lời nói như gió.
- Đệ đề bạt Lý Minh Vũ đúng không? Liệu mà khiến hắn trở nên trung thành! – Hoàng hậu nhâm nhi li trà.
- Lê Thái úy, có lẽ cha sẽ sớm đạp đổ hắn, để Thái tử rộng cửa lên ngôi!
Hoàng hậu hẫng một nhịp khi nghe đến cái tên này. Bà không nói gì, cứ ngẩn ngơ ngư vậy. A Sương có lẽ lầm đầu thấy Hoàng hậu bình thường miệng thét ra lửa lại trở nên như vậy.
- Đệ đến đây chỉ muốn nói với tỉ diều đó thôi! Mong khi mọi chuyện diễn ra tỉ sẽ vẫn lạnh lùng như từ trước đến nay, không có ngoại lệ! Điều gì buông được thì buông sẽ nhẹ nhàng hơn!
Nói xong, Ẩn Đô đứng dậy quay người bỏ đi. Ẩn Độ và Hoàng hậu đều là con của chính thất, cũng là hai người duy nhất có cùng mẹ cùng cha trong phủ Tể tướng nên từ nhỏ đã rất yêu thưong nhau. Hoàng hậu vẫn còn nhớ ngày đó khi bà quyết định vào cung, Ẩn Đô còn đang ôn thi Đình thì bỏ dỡ ngang, chạy về ngăn cản bà. Còn mếu máo khóc rất nhiều, nói cái gì mà vào cung khổ lắm. Nhưng cuối cùng vẫn là không thể ngăn cản quyết định của tỉ tỉ mình.
Cho tận bây giờ Ẩn Đô vẫn rất thương tỉ tỉ. Ẩn Đô nói đúng cái gì buông được nên buông. Ngưng dù sao đi nữa Lê Tú Khải đối với bà từ lâu đã không còn tình cảm gì, chỉ là đã cất vào rất sâu trong tim, rất khó rất khó để lấy ra, tuy vậy để trở nên lạnh lùng quyết đoán để hại hắn có lẽ bà khó lòng mà làm được. Đã có nhiều cơ hội để Hoàng hậu giúp cha đạp đổ chức Thái úy của hắn, nhưng bà lại lưỡng lự, sau đó tự tay đánh mất cơ hội. Nếu hỏi rằng có hối hận không. Thì Hoàng hậu nghĩ mình sẽ nói không.
Nắng chiếu đố xuống vàng hoe cả một góc. Vườn hoa nở khoe sắc rạng rỡ, vài chú bướm đủ màu sắc tụ họp lại, nhộn nhịp vui vẻ. Trái ngược hoàn toàn với cảm xúc của Hoàng hậu ảo não, mệt mỏi.
Bộ hỷ phục của Hiểu Lam đã được may xong. Được treo ở một góc, bộ đồ mang một màu đỏ, còn thêu thêm đôi uyên ương trên đó trông rất đẹp. Huyền Vương đúng là đối xử rất tốt với nàng, từ khi nàng đên đây đều sống rất no đủ, hạnh phúc. Vừa rồi gia nhân vừa đem thêm một hộp vàng bạc trang sức các kiểu lên cho nàng. Hiểu Lam lướt nhẹ qua chúng, lấp lánh đủ màu sắc, nào là nhẫn, dây chuyền, trâm cài, vòng tay, còn có khuyên tai. Thậm chí còn nhiều hơn so với trước kia nàng còn là công chúa trong hoàng cung.
Sa hoa, phú quý là thêz nhưng nhìn nàng vẫn có nét gì đó buồn rầu. Hiểu Lam chống cằm, giọng thều thào hỏi Mục Nhiên:
- Nhiên à! Em thấy Vương gia với tên đó ai tốt hơn?
- Em nghĩ Vương gia tốt hơn! - Mục Nhiên suy nghĩ một tí mới trả lời.
- Sao tốt hơn? Em biết tên kia không? Tên kia vừa ngu vừa ngốc, đến mạng mình cũng không cần mà cứu ta, người như vậy mà em kêu không bằng! – Hình như Mục Nhiên nói sai ý của Hiểu Lam mất rồi.
Mục Nhiên bị Hiểu Lam cho một tràn thì hơi sốc nhẹ. Sau đó lại cười. Hiểu Lam nhìn dáng vẻ của Mục Nhiên thì có chút khó chịu, bực bội trong người. Cớ sao lại cười nàng chứ? Hiểu Lam giận dỗi lấy vài chiếc nhẫn trong rương ra đeo thử rồi ngắm nghía nó, xong rồi nàng lại thử dây chuyền, khuyên tai.
- Nhiên ơi! Đại hôn ta dùng mấy thứ này trông hợp không?
- Dạ đẹp lắm tiểu thư!
Bỗng nhiên, sắc mặt Hiểu Lam có chút thay đổi. Khi trước nàng vẫn nghĩ cuộc đời mình thuận lợi và yên bình lắm, cứ ung dung tự tại, sống một đời với những người mình yêu thương. Nhưng giờ đây nàng không sống ung dung càng không tự tại, và sắp thành thân với người mình chỉ vừa mới gặp. Nàng cười nhẹ cười cho số phận của mình. Nàng có lẽ không còn tư cách để nghĩ về hạnh phúc cá nhân của bản thân nữa rồi, tốt nhất nàng nên nghĩ về việc lớn, về kế hoạch phía trước.
Hải Đinh trở về Vương phủ sau gần một tháng, đại hôn chỉ còn cách ba ngày. Trên nét mặt hắn hiện lên những sự mệt mỏi, nhưng trong đó vẫn lẫn đâu đấy sự hài lòng vui vẻ. Kế hoạch của hắn vẫn đang diễn ra như dự tính. Hải Đinh đến tìm gặp Hiểu Lam, hắn muốn dặn dò nàng điều gì đó, Hiểu Lam thấy đại ca đã trở về an toàn thì vui mừng khôn siết.
- Đại ca về rồi! Muội còn tưởng huynh bỏ lỡ đại hôn của muội chứ!
- Sao mà ta bỏ lỡ được chứ! À mà ta có một số chuyện muốn nói với muội!
- Huynh cứ nói đi!
- Chuyện sau này còn dài lắm, ta làm tất cả mọi chuyện này đều vì muội và La gia! Chỉ mong muội sẽ không trở nên ghét bỏ ta!
- Huynh nói gì vậy? - Hiểu Lam nheo mày khó hiểu. – Huynh là huynh trưởng của ta sao ta ghét bỏ huynh được?
Hải Đinh khẽ gật đầu.
- Mà huynh chuẩn bị y phục chưa vậy? - Hiểu Lam nhìn dáng vẻ bụi bặm đường xá của Hải Đinh thì đã biết câu trả lơi.
Hiểu Lam kéo Hải Đinh đi lựa đồ. Ngày trọng đại của nàng, huynh trưởng của nàng phải thật bảnh, thật oai phong.
Trần Tân Nghiên ngồi một mình trong thư phòng, đọc sách. Nhưng thật ra ngài đang nghĩ về những chuyện tiếp theo. Ngài đi nước cờ này có lẽ đã đánh rắn động cỏ rồi, rất có thể phía Khúc gia sẽ sớm đáp trả. Ngài biết điều đó. Nhưng làm sao tránh khỏi nó trên con đường ngài chọn đi. Liêu Ương là một cận vệ bên cạnh Huyền Vương tới, hắn gõ cửa nhẹ đợi khi Tân Nghiên cho phép mới bước vào.
- Bẩm Vương gia! Mật thám cho biết triều đình đã điều quân đi về hướng Bắc chưa rõ nguyên nhân gì!
- Ngươi có đoán được không?
- Theo thần thì có lẽ tiến về hướng Trường Cát châu. - Hắn hơi ngập ngừng rồi nói tiếp. - Hiện nay còn chưa tới ba ngày nữa sẽ đến Trường Cát châu, rất có thể là ngày đại hôn.
- Tổng bao nhiêu? - Huyền Vưong bình tĩnh đến lạ.
- Ước tính không dưới 5000 quân.
- Ta hiểu rồi! Lui xuống đi! Giúp ta gọi La Hải Đinh vào đây!
- Vâng thưa Vương gia!
Liêu Ương rời khỏi. Một lúc sau Hải Đinh đến.
Minh Vũ đang ngồi đếm cánh hoa để quyết định xem tiếp theo mình nên làm gì. Trông rất thiếu sức sống. Quên đi, đến gặp nàng, quên đi, đến gặp nàng. Cho tới khi hoa còn hai cánh thì hắn đã đến quên đi, thế nên kết quả chắc chắn là quên đi. Minh Vũ đành bứt một lần hai cánh, vâng thế là xong ông trời thay hắn quyết định rằng hắn nên đến gặp nàng. Vậy là rõ rồi, hắn phải gặp nàng chắc chắn phải gặp được nàng.