Bối Phụ Dương Quang

Chương 90








Giải Tư chạy xe mười mấy giờ liền từ Thượng Hải thẳng đến Bắc Kinh, tuy rằng còn trẻ, rốt cuộc vẫn mệt mỏi rã rời, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.

Nơi ở của Giải Ý tại đây hoàn toàn khác lúc trước, chỉ có một gian phòng ngủ, một cái giường lớn, căn bản là không có khách phòng. Mỗi lần Giải Tư đến đây đều ngủ chung với Giải Ý, tựa như khi còn bé.

Lúc này, rèm cửa sổ buông xuống, ánh sáng âm u, trong phòng rất tĩnh, trên giường một bên đã rỗng tuếch, chăn Giải Ý đã được xếp gọn lại.

Tâm tình Giải Tư rất tốt, vùng vẫy thức dậy, đưa mắt nhìn xung quanh.

Hai con chó chăn cừu lập tức chồm tới, háo hức vô cùng cọ cọ người cậu. Giải Tư vỗ vỗ chúng nó rồi tiếp tục đi về phía phòng vẽ tranh.

Giải Ý quả nhiên ở trong đây, đang dùng dao vẽ sửa chữa bức phong cảnh ngày hôm qua.

Cậu không muốn làm phiền hắn, dựa cửa, lặng lẽ nhìn ca ca hết sức chuyên chú.

Giải Ý tà tà ngồi đối diện cửa sổ, cậu chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn. Tia sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến gương mặt Giải Ý như bao phủ trong một lớp hào quang, khiến cho gương mặt lẫn đôi tay hắn trắng như trong suốt, Giải Tư thậm chí có thể thấy hàng lông mi dài dài của hắn như cánh bướm nhẹ nhàng lay động trong không khí.

——————

Hơn hai mươi năm nay, ánh mắt cậu nhìn ca ca vĩnh viễn đều là ngưỡng mộ.

Cậu vừa hiểu biết, ca ca đã đi học, hơn nữa thành tích rất tốt, về đến nhà bao giờ cũng nghiêm trang, dạy kèm thêm cho đệ đệ mình về ngữ văn, số học, đọc chậm chậm một bài tiếng Anh. Đến khi cậu lên tiểu học, ca ca đã thi vào trường trung học phụ thuộc viện mỹ thuật, bận tối mày tối mặt, nhưng vẫn dành chút thời gian cùng mấy người nghệ thuật gia ở bến Thượng Hải đi chơi, thỉnh thoảng cũng mang theo cậu. Cậu thường giương đôi mắt ngây thơ, nghe mấy thanh niên bề ngoài quái dị miệng đầy từ ngữ tân thời nói mà bội phục sát đất. Đợi đến khi ca ca đi Bắc Kinh học đại học, chỉ khi nghỉ đông và nghỉ hè mới về nhà. Khi đó ca ca tràn ngập sự nổi loạn của nghệ thuật gia, thích cùng đồng học đến mấy chỗ sơn cùng thủy tận vẽ tranh, khiến phụ mẫu lo lắng vô cùng. Sau đó, ca ca tài hoa hơn người “Bỏ gian tà theo chính nghĩa”, rất nhanh đi vào thế giới xã hội, cấp tốc đạt được thành công.

Chính là trong mắt, trong lòng cậu, ca ca vĩnh viễn là một truyền thuyết, bản thân nỗ lực thế nào đều không bằng ca ca, thế nhưng cậu cũng vui vẻ suốt đời được người ta biết mình là “Đệ đệ của Giải Ý.”

Trước đây, vô luận có chuyện gì, cậu đều có thể không chút nghĩ ngợi, cầu viện ca ca, ca ca giống như là đại lực thủy thủ không cần ăn rau chân vịt (1), cậu hữu cầu thì tất ứng, vô luận cậu có trắc trở gì, ca ca đều có thể thay cậu lập tức giải quyết, ra tiền xuất lực, vạn sự không nói chơi bao giờ. Khi đó, ca ca là hậu thuẫn mạnh mẽ vô cùng của cậu, chỗ dựa vững chắc, cường đại, cậu cho rằng ca ca vĩnh viễn đều sừng sững không ngã, vô địch thiên hạ.

Thế mà hai năm nay, cậu đã trưởng thành nhiều, có thể rõ ràng mà nhận ra người ca ca kiên cường này phía sau sở hữu những thương tổn vô cùng lớn. Hiện tại, trong mắt cậu, ca ca ẩn nhẫn như thế đã trở nên nhu nhược rồi, cậu bỗng nhiên nghĩ rằng bản thân đã cường đại hơn trong mắt ca ca, vì thế cậu cũng hy vọng bản thân có thể chăm sóc ca ca, bảo hộ ca ca.

—————————-

Giải Ý dùng dao vẽ sửa đi những chỗ màu không ưng ý trên bức tranh, sau đó xoay người rửa rửa bút vẽ, thì thấy thân ảnh Giải Tư đang đứng dựa vào cửa, liền ngẩng đầu lên.

Gương mặt tràn ngập khí tức thanh xuân, tuấn lãng của Giải Tư nổi bật trước bức tường trắng như tuyết, khiến cậu càng thêm đặc biệt phiêu lượng, thấy thế, Giải Ý không khỏi nở nụ cười: “Ngủ ngon không?”

“A, ngủ rất ngon.” Giải Tư gật đầu. “Còn ngươi thì sao? Sao sớm thế này đã dậy rồi?”

Giải Ý mạn bất kinh tâm mà nói: “Ta chẳng để ý, tỉnh thì dậy, mệt thì ngủ, lại không cần đi làm, cũng không có việc gì cần quan tâm, rất tự do a.”

Lúc này Giải Tư mới đi tới chỗ hắn, cười cười. Đứng ở trước giá vẽ, nhìn Giải Ý sửa tranh, cậu thân thiết hỏi: “Ngươi ăn chưa vậy?”

“Ăn rồi, ngươi tự đi làm đồ ăn đi, trong tủ lạnh có sữa với bánh mì đó.”

Giải Tư liền yên tâm, tự đi tắm, sau đó đem đồ ra ăn.

Mới vừa uống một ngụm sữa bò, chuông cửa liền vang lên.

Giải Tư buồn bực vô cùng: “Ca, hôm nay ngươi hẹn khách sao?”

“Không có a.” Tại phòng vẽ tranh, Giải Ý thuận miệng đáp. “Có thể là người thu tiền chăng, ngươi đi mở cửa giúp ta đi.”

Giải Tư một tay bưng ly sữa, một tay mở cửa.

————————

Vừa thấy người ở bên ngoài, thiếu chút nữa cậu tạt nguyên ly sữa vào người y. Sắc mặt trầm xuống, cậu lớn tiếng chất vấn: “Ngươi tới làm gì?”

Lâm Tư Đông không nghĩ tới lại ở chỗ này thấy Giải Tư, cũng ngẩn ra, dáng cười trên mặt cũng không giảm, thong dong mà nói: “Là Tiểu Tư à, ta đến xem ca ngươi.”

“Nếu như không có ngươi, ca ta đã sống rất tốt rồi.” Giải Tư dỗi hờn, châm chọc. “Ngươi đi đi, đừng có ở chỗ này đi đi lại lại, không có ngươi ít ra ca ta sống tốt hơn nhiều.”

Lâm Tư Đông thế nào lại bị những câu nói cỡ này đả kích được chứ? Y cười cười mà Giải Tư, rồi bỗng nhiên lớn giọng kêu: “Tiểu Ý, ngươi có ở nhà không?”

Giải Ý nghe thấy thanh âm của y, cầm bút vẽ đi ra, thấy Giải Tư cách Lâm Tư Đông một cánh cửa bảo vệ mà giằng co, không khỏi nở nụ cười. Hắn ôn hòa mà nói: “Tiểu Tư, để y vào đi.”

Giải Tư liếc Lâm Tư Đông, nhưng không nhúc nhích một tấc.

Lâm Tư Đông cũng cười cười, một chút cũng không tức giận, trái lại còn nghĩ cái tính trẻ con này của cậu thật thú vị.

Giải Ý thấy Giải Tư không nhúc nhích, cũng thấy buồn cười, thanh âm càng thêm nhu hòa: “Được rồi, Tiểu Tư, lần kia ta bị bắt cóc, Tư Đông cũng tới cứu ta. Ân oán quá khứ, ngươi cũng đừng tính toán nữa.”

Giải Tư nhớ tới vụ đó, đành miễn cưỡng dẹp cơn giận trong lòng, phẫn nộ mà mở cửa cho y.

Lâm Tư Đông cười nói: “Cảm tạ Tiểu Tư.”

Giải Tư “Hừ”một tiếng, nặng nề sập cửa, xoay người vào trong.

Nhìn dáng dấp của cậu, Lâm Tư Đông thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhịn không được đùa cậu, nửa thật nửa giả nói: “Tiểu Tư, tập đoàn Hoan Nhạc chúng ta đã tiến quân tới Thượng Hải, ta muốn mời ngươi làm cố vấn pháp luật cho công ty nhánh ở Thượng Hải.”

“Không làm.” Giải Tư không chút nghĩ ngợi, đôi mày kiếm nhíu lại, cự tuyệt ngay lập tức.

Lâm Tư Đông ha hả cười: “Churchill (2) có nói: Trên thế giới không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Huống hồ, ta cũng không phải kẻ thù của ngươi. Việc này lợi mình lại lợi người, cả hai đều có lợi, ngươi vì sao mặc kệ chứ?”

Giải Tư vươn người, quay đầu lại căm tức nhìn y, cười lạnh: “Ta không tin Giải Tư ta không có chén cơm ngươi cho thì sẽ chết đói.”

Lâm Tư Đông liếc Giải Ý, cười nói: “Ta cũng đâu có ý này.”

Giải Ý mỉm cười, đứng vào ở chính giữa hoà giải: “Được rồi, việc này sau hãy nói tiếp. Tiểu Tư, ngươi ăn cơm trước đi.”

Giải Tư nể mặt ca ca, không hề nói lại, lấy tay cầm bánh mì mà hung hăng cắn một ngụm.

——————–

Lâm Tư Đông nhìn bóng lưng Giải Tư, dáng người cao ngất kia giống như đúc hình ảnh Giải Ý ba năm trước, y và hắn mới gặp nhau.

Giải Ý khi đó, thật đúng là tuổi trẻ a, cả người đều như tia chớp, tràn ngập nhuệ khí cùng sức sống bừng bừng, làm y nhất kiến khuynh tâm, không chút do dự bổ nhào tới, dùng hết khí lực toàn thân mà cố bám chặt lấy hắn, vô luận như thế nào cũng luyến tiếc không chịu buông tay.

Y nhớ lại lúc ấy, nhịn không được nhìn về phía người trước mắt này.

Hắn chỉ mặc chiếc áo sơmi vải bông màu xanh nhạt cùng chiếc quần vải màu cà phê, trên tay vẫn còn dính thuốc màu xanh đậm, cả người đều ôn hòa như nước, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn thâm bất khả trắc. Tục ngữ nói “Mũi bảo kiếm từ mài giũa mà ra”, hết lần này tới lần khác hắn cũng như thế, trải qua đau khổ nhiều như vậy, dường như hắn không còn có cái loại khí chất sắc bén như xưa nhưng lại khiến người ta không dám đưa tay chạm vào.

____________

(1) Thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt tăng sức mạnh.

(2) Winston Churchill:



Sir Winston Leonard Spencer-Churchill (30 tháng 11, 1874 – 24 tháng 1, 1965) là một nhà chính trị người Anh, nổi tiếng nhất với cương vị Thủ tướng Anh trong thời Thế chiến thứ hai.

Câu nói nổi tiếng:

“Trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích quốc gia mới là vĩnh viễn”

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Winston_Churchill