Bối Phụ Dương Quang

Chương 89








Giải Ý ngồi ở sofa, không hề động đậy.

Hắn từ lâu đã quên đói, chỉ là nghĩ trong phòng quá an tĩnh, liền mở TV, con mắt mặc dù đang xem, nhưng rõ ràng không yên lòng.

Đến tận khi chuông cửa vang lên liên tục, mới kéo tinh thần đang hoảng hốt của hắn trở về.

Trời vốn đã khuya rồi, nhưng hắn ngay cả tư thế cũng không có thay đổi, thân thể hầu như ngồi đến căng cứng cả ra. Thật vất vả mà gắng đứng lên, mở cửa.

Tại lối nhỏ dưới ngọn đèn ảm đạm, gương mặt tuấn lãng của Giải Tư tràn đầy tiếu ý: “Ca, ngươi đang làm gì thế? Ta ấn chuông cửa cả vạn năm ngươi mới mở a.”

Giải Ý nở nụ cười, nhanh nhanh để cậu đi qua: “Ngươi cũng không nói trước một tiếng, ta thế nào biết là ngươi sẽ đến? Căn bản là không chú ý a.”

Giải Tư nhanh chóng vào phòng khách, chạy ào vào nhà bếp tìm kiếm, chỉ chốc lát sau liền kêu vang: “Ca, ta đói quá à, ở đây sao chẳng có gì ăn hết vậy? Ngươi buổi tối ăn cái gì?”

Giải Ý lúc này mới tỉnh ngộ: “A, ta cũng chưa ăn, vậy cùng ăn đi.” Xong rồi, nhanh nhẹn mở cửa tủ lạnh.

Giải Tư mau tay mau chân đã lôi một gói sủi cảo đông lạnh từ tủ lạnh ra, rồi lại đi tìm nồi, mở nước, trong miệng lải nhải không ngớt: “Ca, ngươi đừng qua quýt như thế chứ, mỗi ngày ăn mấy thứ này đâu có dinh dưỡng? Ngươi xem ngươi lại vừa gầy đi nữa rồi, thực sự là làm cho người ta lo lắng. Ta nói bớt chút thời gian làm cơm cho ngươi, ngươi lại không chịu. Vậy chính ngươi phải để tâm đến việc ăn uống của mình chứ, ăn mấy thứ này suốt sao được? Mà cho dù ăn mấy thứ này cũng phải ăn đúng giờ đúng giấc a, thế nào đã trễ thế này còn không ăn cơm? Ta một đường lái xe chạy tới, nghĩ dù sao cũng đến nhà ngươi ăn, nên không ăn ở trên đường, không nghĩ tới ngươi rõ ràng ở nhà, có bếp đàng hoàng mà không chịu nấu ăn, thật là…….”

Giải Ý đứng ở cửa nhà bếp, nhìn cậu động tác lưu loát mà nấu nước, cắt bịch sủi cảo, trong miệng vẫn luôn dài dòng không ngừng, cảm thấy trong phòng bỗng nhiên náo nhiệt hơn.

Đến khi đợi được đến khi Giải Tư ngừng nói, Giải Ý mới cười nói: “Tiểu Tư, ngươi chỉ có một mình mà hành động lại ồn ào chẳng khác gì thiên binh vạn mã, chẳng lẽ lên tòa cũng thế sao? Nói không ngừng nghỉ, khiến đối phương không có thời gian hỏi lại, tự nhiên thắng luôn?”

Giải Tư cười ha ha: “Thế cũng có chút đạo lý a, lẽ thẳng khí hùng mà nói một tràng, khiến đối phương hoảng hốt nhụt chí, nếu như có thể đem toàn bộ ý nghĩ của đối phương dẫn theo đường chúng ta đã vạch sẵn, thế cũng giống như toàn thắng a.”

Giải Ý lắc đầu: “Cái này gọi là luật sư sao? Hình như thời cổ gọi là tên cò mồi thì đúng hơn.”

Giải Tư càng ôm bụng cười: “Ca, hiện tại đều như vậy cả, người luật sư nào cũng chẳng phải chỉ có cái bằng rỗng, ta thông minh, người ta cũng không ngốc, nếu như ta không nhanh trí, thế nào cũng tiêu cho xem. Ngươi cho là người người đều như ngươi, là ngốc tử sao?”

Giải Ý giả vờ giận: “Ngươi thiên lý xa xôi tới để ăn đòn hả?

Giải Tư cười ha ha.

Lúc này, bếp đã hừng hực lửa, tiếng “phì phì” nho nhỏ phát ra, nước sôi phả hơi nóng lên, bên trong bánh sủi cảo nở ra căng tròn, toàn bộ nhà bếp tràn ngập mùi thơm, có vẻ ấm áp, khiến người ta sung sướng.

Dụng cụ làm bếp ở đây của hắn chỉ sợ cũng là Giải Tư nắm rõ mà thôi, một hồi liền từ phía dưới tủ bát lấy ra giá vớt, nhanh nhẹn mà vớt ra sủi cảo đã hấp chín, bỏ vào hai chén lớn, lại lấy một chén dấm ra, lúc này mới lúc này mới nói với Giải Ý: “Đứng gì chứ? Ăn đi a, muốn làm lão gia cũng phải nhìn thời gian chứ.”

Giải Ý cười khẽ, đi tới múc một chén, cầm lấy đũa, lúc này mới theo Giải Tư ra khỏi nhà bếp, tới phòng khách.

Bọn họ ngồi vào sofa, đem hết mọi thứ bày ra bàn trà thủy tinh, bắt đầu ăn.

Giải Tư vừa ăn vừa xem phim Hollywood ngon lành, trên tay chẳng hề dừng lại, ăn ngon cực kỳ, đến Giải Ý cũng nhịn không được ăn nhiều thêm một chút.

Đợi tới khi ăn xong, con mắt Giải Tư vẫn không rời màn hình TV, chiếc đũa cầm trong tay gắp gắp cái chén không, vô ý thức mà bỏ vào miệng.

Giải Ý nhìn thế, không khỏi mỉm cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng từ tay cậu lấy đũa, sau đó đem chén đũa vào nhà bếp, ngay cả nồi đun nước cũng rửa luôn, thu dọn sạch sẽ, lúc này mới đi ra.

Bộ phim kết thúc, bộ phim tiếp theo còn chưa bắt đầu, lúc này Giải Tư mới phục hồi tinh thần lại từ tràng kịch liệt bắn nhau: “Hả? Ca, chúng ta ăn xong rồi?”

“Đúng vậy.” Giải Ý đi qua ngồi gần cậu, cười khẽ. “Ngươi no rồi chứ? Nếu như còn chưa đủ thì nấu thêm.”

Giải Tư ngưng thần suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có lẽ no rồi.”

Giải Ý lúc này mới ôn hòa hỏi: “Sao đột nhiên chạy tới đây thế, đi công tác à?”

“Không phải, ta cố ý tới tìm ngươi đó, dù sao ba mẹ cũng nhớ ngươi, muốn biết tình hình của ngươi như thế nào.” Giải Tư tùy tiện cười nói. “Hơn nữa, có chuyện muốn thương lượng với ngươi, thế nên tới đây.”

Giải Ý ‘A’ một tiếng: “Không làm lỡ công việc ngươi chứ?”

“Ngày mai là thứ sáu, không đi làm.” Giải Tư thuận miệng: “Ta ngày mốt trở lại là được, không sao đâu.”

Giải Ý hầu như không còn khái niệm thời gian nữa, đến khám bác sĩ cũng dựa vào nhắc nhở trong điện thoại di động cả, nên hắn mới có thể nhớ kỹ, bằng không cũng quên sạch, lúc này không còn biết cuối tuần hay không cuối tuần gì nữa. Nghe xong Giải Tư nói, hắn cũng an tâm, mỉm cười hỏi: “Là đặc biệt tới thăm ta sao? Có chuyện gì muốn thương lượng với ta?”

Giải Tư lập tức hăng hái bừng bừng mà chuyển hướng: “Là như thế này, lần trước ta mang mấy bức tranh của ngươi về, ba mẹ rất thích, bất quá ta vẫn treo ở nhà, chỉ có Ly tỷ tỷ cầm đi 6 bức treo ở quán bar, nghe nói cũng rất được khen ngợi. Gần nhất, một ít đồng sự của mama tại viện họa tới chơi, thấy tranh, cũng rất khen ngợi, ra sức khuyên mama với ngươi mẫu tử liên kết triển lãm, sau đó xin ngươi thêm vào hiệp hội mỹ thuật Trung Quốc. Ta thấy mama cũng động tâm a, gần nhất linh cảm cuồn cuộn không ngừng, suốt ngày đều vẽ với vẽ cả, xác thực rất hăng hái. Ngày hôm trước, ba ba lặng lẽ tìm ta, nói mama rất muốn mở một buổi triển lãm tranh với ngươi, thế nhưng cố kỵ tính cách của ngươi, sợ ngươi không muốn rồi lại miễn cưỡng thuận theo mama nên chưa nói. Ý tứ của ba ba là muốn cho ta tới hỏi ngươi một chút, nếu như ngươi xác thực không muốn, thì thôi, ba ba cũng sẽ không nhắc tới nữa, nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ đem ý tứ của ngươi nói cho mama. Về phần công tác chuẩn bị triển lãm, tất cả đều do ta đứng ra làm.”

Giải Ý suy nghĩ một chút, mỉm cười: “Ta thấy cũng được, mở triển lãm thì cứ mở, dù sao cũng vẽ rồi mà, treo ở ngoài cũng không tính là mất mặt. Chỉ là, trước đây ta bị đồn thổi nhiều tin tức như thế, lúc này mới qua hơn một năm, có làm phóng viên nhảy vào không? Nếu thế, có khi sẽ làm ba mẹ không thoải mái.”

“Không có việc gì, mấy vấn đề này giao cho ta là được.” Giải Tư chẳng hề để ý mà đảm nhiệm luôn việc này, lập tức hưng phấn mà nhìn hắn. “Ca, vậy là ngươi đồng ý rồi đúng không?”

“Ừ.” Giải Ý mỉm cười gật đầu. “Nếu như mama hăng hái thế, làm nhi tử đương nhiên phải cổ vũ rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Giải Tư cười ha ha. “Khó có được mama hài lòng thế đó, ta lập tức nói cho ba ba ngay, ba ba khẳng định rất cao hứng a.”

Giải Ý nhìn Giải Tư vui mừng mà nhất điện thoại, gọi về Thượng Hải, trên mặt vẫn mang theo nụ cười rạng rỡ.