Thượng Hải trải qua mấy ngày mưa phùn, hôm nay cuối cùng cũng ló ra tia nắng mặt trời.
Hầu hết học sinh trong cơ sở đều trở về quê tham gia kỳ thi chung của tỉnh, Hồ Già khởi động trong phòng tập rộng rãi, chỉ cảm thấy không khí khô khan như nước cất vậy, cô luyện xong các kiểu tư thế liền cảm thấy vô vị. Trần Mai đành cho Hồ Già nghỉ một ngày để cô ra ngoài dạo chơi. Hồ Già reo hò rồi lập tức gọi điện cho Điền Tư: "Ra ngoài đi chơi nha, ra ngoài đi chơi nha."
Giọng điệu nũng nịu của cô như một chú mèo mời một chú mèo khác chơi bóng len.
Điền Tư cầm điện thoại, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc.
Hai người hẹn gặp nhau ở cửa ga tàu điện ngầm.
Điền Tư bắt taxi đến còn sớm hơn thời gian hẹn, Hồ Già nhăn mũi trêu chọc: "Gấp gáp đến gặp em thế cơ à."
Điền Tư cười nhẹ gật đầu thừa nhận: "Ừ, rất gấp." Hồ Già đối diện với ánh mắt chứa chan tình cảm rạng rỡ của anh, cô lại hơi thẹn thùng, không nhịn được mà cúi mắt xuống sờ mũi. Sự thẹn thùng có lẽ là một loại bệnh truyền nhiễm, nó lây từ Điền Tư sang Hồ Già, khiến cô trở nên trẻ con, mềm yếu.
Hai người nắm tay nhau đi trên đường, khuôn mặt của Điền Tư vô cùng ôn hòa.
Anh xấu hổ, ngại ôm eo ôm vai, trừ khi chỗ này chỉ có anh và cô.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Điền Tư vẫn thích nắm tay cô nhất, hai người đan ngón tay vào nhau, lòng bàn tay áp sát, dường như đã trở thành một cặp song sinh dính liền.
Hồ Già thấy trung tâm thương mại dựng một cây thông Noel khổng lồ, nhân viên đứng trên thang cẩn thận gắn kẹo gậy và đèn màu lên ngọn cây bạch tùng và chất đầy hộp quà ruy băng vàng lấp lánh dưới gốc cây, cô lắc lắc tay Điền Tư, tò mò hỏi: "Thượng Hải sắp trở thành phiên bản giới hạn của Giáng sinh rồi, lúc đó trên đường có toàn tuần lộc và ông già Noel không nhỉ?"
Điền Tư cười nói: "Ừ, năm ngoái còn có tuyết nhân tạo nữa."
Hai người đi đến khách sạn quốc tế, xếp hàng mua bánh hạnh nhân Butterfly.
Bánh hạnh nhân Butterfly của khách sạn quốc tế nổi tiếng, hàng người mua xếp dài, kéo đến tận góc.
Hồ Già đứng một lúc đã cảm thấy lười, cô dựa vào người Điền Tư đứng chờ, đôi mắt trong veo của cô lại linh hoạt, nhìn lung tung khắp nơi.
Cô thấy bên kia tòa nhà có một quả bóng hình ông già Noel, túi quà màu đỏ nhung trên vai lắc lư liền nghĩ đến việc Điền Tư sống ở Hồng Kông từ nhỏ, chắc cũng từng thích Giáng sinh, cô ngẩng đầu hỏi anh: "Hay chúng mình cũng mua một cây thông Noel về nhà đi?" Điền Tư không có phản ứng gì lớn, anh chỉ dịu dàng nói được, Hồ Già lại quấn lấy anh hỏi: "Thế anh có đón Giáng sinh không?"
Điền Tư do dự một lúc rồi nói: "Hồi ở Hồng Kông thì hay đón, về đây rồi thì không đón nữa."
Hồ Già thốt lên một tiếng, trong lòng vô cùng thất vọng: "Vậy bây giờ anh không thích đón nữa à?"
Điền Tư không nói thích hay không thích: "Anh sẵn lòng đón cùng em."
Hàng người tiến dần lên phía trước, Hồ Già ngửi thấy mùi thơm ấm áp tỏa ra từ tiệm bánh Tây.
Bánh hạnh nhân Butterfly của khách sạn quốc tế đều được làm và bán tại chỗ, mỗi mẻ mới ra lò, không khí liền tràn ngập hương thơm ngọt ngào của đường, ngửi giống như bơ mềm hay bột hạt dẻ kem vậy, Hồ Già nheo mắt, mỉm cười nói với Điền Tư: "Thơm quá." Điền Tư nhìn cô, cảm thấy trái tim mình mềm nhũn như mứt vậy, chỉ hối hận sao không thường xuyên dẫn cô ra ngoài đi dạo. Bánh hạnh nhân Butterfly giới hạn chỉ mua được 6 túi, thấy sắp đến lượt mình rồi, Hồ Già lại thì thầm với Điền Tư: "Chúng mình ăn hai túi là đủ rồi, bốn túi còn lại mua cho bà ngoại và cậu của anh nhé?"
Điền Tư sửng sốt, không ngờ cô lại nghĩ đến người nhà của anh, Hồ Già lại giục anh nói.
Anh cười cong đôi mắt, giọng nói ấm áp: "Ừ, em nghĩ chu đáo thật đấy."
Hai người mua sáu túi bánh hạnh nhân Butterfly rồi đến quán cà phê ngồi.
Thượng Hải dù sao cũng là Thượng Hải, Hồ Già ôm chiếc menu được dập vàng mà nhìn hoa cả mắt, chỉ cảm thấy thứ nào cũng tốt cả.
Điền Tư cười nói: "Thích thì gọi hết đi, uống không hết thì anh uống giúp em, đừng sợ lãng phí." Hồ Già hờn dỗi liếc anh.
Cô có khẩu vị lạ, gọi latte hạt điều mù tạt rồi lại gọi latte rượu nếp hoa quế, trên đầu còn xịt kem tươi dày, rưới thêm si-rô lá phong nâu bóng ngọt ngào, Điền Tư dỗ dành cô nói cô có thể gọi thêm, Hồ Già lại rắc thêm một nắm kẹo bông nướng. Bánh hạnh nhân Butterfly chia thành bánh to và bánh nhỏ, bánh to ngoài giòn trong mềm, vị ngọt tự nhiên, phần phô mai mặn, bánh nhỏ giòn thơm. Hồ Già ăn cả hai, hớp một ngụm cà phê, cắn một miếng bánh to bánh nhỏ, rất nhanh đã cảm thấy ngấy, cô giật lấy cốc cà phê Mỹ của Điền Tư uống.
Hồ Già đẩy bánh hạnh nhân Butterfly về phía anh: "Anh ăn bánh đi."
Điền Tư liền cắn một miếng bánh nhỏ, dáng ăn của anh rất tao nhã, không giống như Hồ Già ăn vung vãi đầy bàn.
Hồ Già hỏi anh: "Ngon mà phải không?" Điền Tư gật gật đầu, cô thấy trên mặt anh không có vẻ gì là phấn khích, biết ngay là anh không thích ăn.
Hồ Già hừ một tiếng, dùng nĩa chọc chọc phần trứng nước mềm, cúi đầu càu nhàu nói: "Giáng sinh không thích, bánh hạnh nhân Butterfly cũng không thích, tìm thứ anh thích thật khó."
Điền Tư ậm ừ trêu cô: "Chê anh phiền phức à."
Hồ Già bĩu môi, đối diện ánh mắt ấm áp như biển của Điền Tư cô cũng không muốn nói ra lời gì cay đắng.
Anh nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng cười, dỗ cô: "Anh có người mình thích mà, em biết là ai đúng không?"
Hồ Già hỏi: "Ai vậy?" Cô đang suy nghĩ về danh sách sở thích của Điền Tư, tưởng anh nói về một diễn viên điện ảnh Pháp nào đó, hoặc một nhà thiên văn học vật lý học nào, đến khi thấy nụ cười trên mặt Điền Tư, cô mới tỉnh ngộ ra, người Điền Tư thích là cô. Hồ Già đỏ mặt như nữ sinh tiểu học, cô cúi đầu, cầm nĩa chọc phần trứng nước, cho đến khi lòng đỏ trứng sáng bóng chảy ra.
Lạ thật, rõ ràng là anh đang tỏ tình, cô lại có chút chua xót, như bị ánh nắng mặt trời chiếu đến cay mắt vậy.
Khi ra khỏi quán cà phê đã là 2 giờ chiều, mặt trời rực rỡ như vàng ròng vậy.
Điền Tư đề nghị đi dạo ở Bắc Ngoại Thành, Hồ Già nói không được. Điền Tư nói vậy thì đi mua quần áo, Hồ Già cũng nói không được. Điền Tư suy nghĩ rồi nói, hay là đi Bảo tàng Mỹ thuật Phố Đông xem triển lãm đi, Hồ Già vẫn nói không được, cô thực sự không biết mình muốn đi đâu, cô dựa vào lòng Điền Tư nói với vẻ mặt hơi cau có: "Muốn ra ngoài đi dạo nhưng lại không muốn đến chỗ quá lớn, chắc anh sắp bị em làm mất kiên nhẫn rồi nhỉ."
Điền Tư cười, vỗ về cô nói: "Vậy là em đánh giá thấp bản tính làm nô của anh rồi."
Cuối cùng hai người quyết định đi chùa Long Hoa thắp hương.
Chùa Long Hoa lớn hơn chùa Tĩnh An rất nhiều, trong chùa khói hương nghi ngút, mùi thơm nồng ngọt.
Hai người vừa xuống xe liền có rất nhiều người nhắm vào họ, kéo giật nói muốn xem tướng giúp, Hồ Già vội kéo Điền Tư đi vào trong chùa.
Trong chùa Long Hoa toàn là khách thập phương, ai nấy đều mang vẻ mặt cung kính theo làn khói bước đi, chắp tay trước ngực, lẩm bẩm hướng bốn phía lạy lạy. Hồ Già ngẩng đầu nhìn tháp Long Hoa cao bảy tầng, lông mi cong vút hướng lên đỉnh tháp, ánh mắt họ tĩnh lặng như thể thực sự đang cầu khẩn thần linh. Điền Tư nhìn cô, chỉ hy vọng mình có thể giúp cô thực hiện điều ước, bất kể có phải trả cái giá như thế nào. Hồ Già cảm nhận được ánh mắt anh, cô mỉm cười với anh.
Họ theo thứ tự trục giữa mà chân thành lễ bái, họ có người muốn cầu phúc nên cũng tin vào thần linh.
Họ lạy đến tượng Phật Như Lai trang nghiêm, toàn thân Phật đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hồ Già khẽ hỏi Điền Tư, chữ vạn xoáy bên phải trên ngực của Phật Tổ có ý nghĩa gì.
Cô nghiêm túc lẩm bẩm: "Nhìn cái này sao giống phát xít quá vậy? Đừng có mà nhầm lẫn đấy."
Điền Tư cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, anh kiên nhẫn giải thích: "Đó là đại nhân tướng (*) trên thân Như Lai, được gọi là cát tường hải vân (*), đọc là vạn, mang ý nghĩa vạn đức trang nghiêm, công đức viên mãn, tượng trưng cho Phật có trí tuệ vô hạn và từ bi cứu độ vô lượng chúng sinh, khi em lễ bái nhớ nói với Phật Như Lai em là ai, Ngài sẽ phù hộ cho em."
(*Đại nhân tướng (大人相) là một khái niệm trong Phật giáo, thường được sử dụng để chỉ những đặc điểm hình tướng của một bậc thánh nhân, đặc biệt là Đức Phật. Theo kinh điển, bậc Đại nhân, như Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, được mô tả là có 32 tướng tốt (Tam thập nhị hảo) và 80 vẻ đẹp phụ (anubyañjana), phản ánh sự hoàn hảo về cả hình thể lẫn phẩm chất tâm linh.
*Cát tường hải vân, tiếng Phạn là Swastika, được phiên âm là Thất lợi bạt tha và được dịch là Cát tường Hải vân có nghĩa là vầng mây lành trên biển, hay Cát tường Hải Triền, có nghĩa là Vòng xoay tốt lành.)
Hồ Già chăm chú lắng nghe, cung kính lễ bái rồi lại thầm xin lỗi với Phật Như Lai trong lòng.
Cô thấy Phật cầm hoa sen, khoan dung khép hờ con mắt, chắc là sẽ không để bụng đâu.
Trước khi đi, Điền Tư thành kính thắp hương.
Anh nhắm mắt khấn nguyện một cách dịu dàng và khiêm tốn, làn khói trắng xám phủ lên khuôn mặt anh như đang che chở cho anh.
Điền Tư khấn xong, đặt nén hương vào trong lư hương, Hồ Già không nhịn được mà ghé vào tai anh hỏi nhỏ: "Điều ước này có liên quan đến em không?"
Điền Tư cười kéo Hồ Già qua, bảo cô đừng nói điều ước ra: "Nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa." Hồ Già gật đầu, cô biết lần trước ở chùa Linh Ẩn, Điền Tư cầu cho cô được vui vẻ thuận lợi. Trong chùa Linh Ẩn, cô hỏi Điền Tư có tin thần linh hay không, anh suy nghĩ một lúc rồi cười nói với cô, anh hy vọng mình tin, cũng hy vọng thần linh có tồn tại.
Điền Tư định dẫn cô đi ăn mì ở quán đồ chay Long Hoa, Hồ Già chỉ nói đợi đã.
Cô học theo dáng vẻ của Điền Tư, nhắm mắt, nâng nén hương lên trên đầu, hướng bốn phía lạy, mỗi phía ba lần.
Điền Tư nhịn cười nhìn cô, Hồ Già chỉ cau mày nói: "Đừng cười, em đang cầu nguyện." Cô cầu cho mẹ được bình an, cầu cho việc học rồi cầu cho Điền Tư bình an thuận lợi. Anh là một người rất tốt, Hồ Già nói với thần linh, con hy vọng anh ấy thuận buồm xuôi gió, vui vẻ hạnh phúc, nếu anh ấy có thể vui vẻ, con nguyện... Hồ Già nghĩ rồi lại nghĩ, con nguyện hiến máu mỗi tháng, không bao giờ nói tục nữa.
Khấn xong, hai người đi đến quán chay ăn mì rồi lại gọi thêm vịt chay và đậu phụ nướng.
Điền Tư nói: "Tiếc là bây giờ là mùa đông, không thì còn có măng tây giòn nữa."
Hồ Già nhướn mày: "Em phát hiện ra hình như anh biết rất nhiều về mảng này, lúc thì chùa Linh Ẩn, lúc lại chùa Vọng Hòa, giờ lại đến chùa Long Hoa, anh có nhiều điều ước cần được cầu phúc lắm à." Điền Tư cười, anh không nói gì, một lúc sau mới nói: "Cầu đi cầu lại, thực ra đều chỉ là một điều ước." Ở chùa Linh Ẩn Hàng Châu, ở chùa Vọng Hòa Bắc Kinh, ở chùa Long Hoa Thượng Hải, anh đều cầu cho cô được khỏe mạnh vui vẻ.
Anh đã mất quá nhiều người thân yêu, chỉ hy vọng Hồ Già có thể tồn tại mãi mãi, cô phải bình an vô sự.
Hồ Già gật đầu, cô không tiện hỏi điều ước của Điền Tư là gì, chỉ gạt đồ rưới trên mì sang một bên rồi húp một ngụm nước súp.
Điền Tư cũng cúi đầu ăn mì, anh còn không quên cho thêm ba thìa dầu ớt vào.
Hồ Già nói: "Cho em một ít." Anh liền cũng múc ba thìa.
Cô uống một ngụm nước súp, le lưỡi nũng nịu nói: "Cay quá!"
Anh đi theo Hồ Già nhưng lại có vẻ ăn cay giỏi hơn cô.
Khi đi ra ngoài, Điền Tư vẫn không nhịn được mà tò mò.
Anh nhỏ giọng hỏi cô: "Em cầu nguyện điều gì vậy?"
Hồ Già nhìn anh với ánh mắt né tránh: "Nói ra thì sẽ không linh nghiệm mà."
Trong lòng Điền Tư đoán ra được, anh chuyển sang một chủ đề khác: "Được rồi, vậy thì không nói nữa."
Hai người đi ra ngoài một đoạn đường. Điền Tư nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng cười. Hồ Già nhìn anh, hạ giọng nói: "Đang ở ngoài đường, anh làm cái gì ngốc thế?" Điền Tư liền nói: "Anh yêu đương là như vậy đấy, không được phép chê anh."
______
Edited by Koko