Bơi Đêm

Chương 1: Dòng chảy ngầm




"Tôi muốn nói rằng, chúng ta không có sự lựa chọn về việc yêu ai hay yêu cái gì, chúng ta chưa bao giờ có sự lựa chọn."

- Maggie Nelson-

Chưa đầy hai tuần kể từ khi khai giảng lại xảy ra chuyện.

Hồ Già từ nhà vệ sinh quay lại, đám người trong lớp đang ầm ĩ thấy cô mới miễn cưỡng giải tán.

Tên con trai cầm đầu đi ngang qua Hồ Già, cố ý dùng vai va mạnh vào cô, kéo dài ngữ điệu quái dị: "Nữ chính đã trở lại rồi!"

Đôi mắt đen láy của đám con trai làm người ta gợi liên tưởng đến bầy linh cẩu trước khi đi săn, hung dữ và đầy ác ý.

Trong chốc lát, Hồ Già lại cảm thấy bộ đồng phục trên người trở nên nặng trĩu, như đang muốn kéo cô chìm xuống.

Trong căn phòng sáng sủa, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô.

Hồ Già biết rằng, lớp học này là địa ngục trần gian đối với cô.

Tên con trai cạo đầu gây rối say sưa nhìn điện thoại, không quên huýt sáo một tiếng khiêu khích.

Đoạn video ân ái chưa đầy mười giây, xem hết lại được bật lại từ đầu, tiếng người con gái rên rỉ bên trong đó là của Hồ Già.

Video được quay bằng điện thoại, góc máy lắc lư, chất lượng tệ, duy chỉ có Hồ Già trong đó trắng đến loá mắt - mái tóc xoăn ướt đẫm bóng, mượt mà dính trên vai, bộ ngực đầy đặn theo từng động tác mà gợn sóng, đầu v* hồng hào, ướt át. Cô ôm cổ bạn tình, tư thế quan âm ngồi trên đoá hoa sen, vòng eo uyển chuyển, mồ hôi trượt xuống như sao đêm, xinh đẹp và đầy sức sống.

Khi cơn cực khoái đến, Hồ Già ngửa đầu về phía sau như một nàng tiên cá.

Video bị tạm dừng.

Tên con trai phóng to khuôn mặt của cô, rồi lại phóng to hơn nữa.

Cậu ta áp điện thoại vào mặt Hồ Già so sánh rồi cười khẩy một tiếng: "Mày lên hình trông cũng khá đấy chứ?"

Cậu ta tên Từ Duệ, gia đình có chút thế lực, từng gây chuyện ở trường cấp ba cũ rồi lại chuyển vào học viện Thanh Hà nhưng vẫn không sửa được thói hư tật xấu.

Mặt Hồ Già không chút biểu cảm. Từ Duệ liếm môi, định nói thêm gì đó thì lại bị cô đạp ngã cả người lẫn bàn.

Hồ Già đặt một chân lên ngực Từ Duệ, ánh mắt quét từ trên xuống dưới.

"Ồ," cô cười, "Mày còn n*ng cơ à?"

Mọi người xung quanh cười ồ lên, Từ Duệ nghiến răng ken két, bò dậy vung nắm đấm về phía mặt Hồ Già.

Hồ Già né sang một bên, dễ dàng tránh né được, rồi cô tóm chắc lấy cổ Từ Duệ, tay nắm chặt lại, đấm thẳng vào mũi Từ Duệ.

*

Trong phòng làm việc, Vương Phú Xuân cảm thấy tóc bạc của mình dường như đang tích cực mọc lên.

Ông biết nguồn tuyển sinh của học viện Thanh Hà kém, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.

Học viện Thanh Hà là cơ sở dân lập trực thuộc trường Quyến Hải, điểm chuẩn tuyển sinh chỉ kém trường chính khoảng tám, chín điểm, nhưng nguồn tuyển sinh thì bỏ xa một đoạn dài. Lớp ở Thanh Hà có nhiều học sinh gây rối, không chịu quản giáo nhiều hơn hẳn trường chính, lại thêm thành tích cũng kém cỏi, không trách gì các thầy cô ở Quyến Hải coi thường họ.

Lúc này, Hồ Già đứng dựa tường như không có chuyện gì, chỉ có gương mặt hơi bị thương.

Còn Từ Duệ thì bị đánh cho mặt mũi sưng vù, cứ như là mở xưởng nhuộm trên mặt nhưng vẫn còn sức nhe răng trợn mắt cáo trạng.

"Thật sự không liên quan gì đến em, là cậu ta phát điên rồi lao vào đánh..."

"Im miệng cho tôi!" Vương Phú Xuân đóng nắp bình giữ nhiệt, xoa xoa thái dương đau nhức.

Sau đó Vương Phú Xuân nhốt hai người lại trong văn phòng để viết kiểm điểm.

So với bầu không khí u ám ở đây, phía bên kia văn phòng thực sự là đang mở bài "Ngày tốt lành".

Thầy Thịnh năm nay dẫn lớp thi đấu của trường chính, vừa có hai học sinh được tuyển thẳng, học trò cưng đoạt huy chương vàng IOI của ông còn ký vào lớp Diêu của Thanh Hoa (*). Thầy Thịnh cười phơi phới đắc ý, Vương Phú Xuân nhổ bã trà, thèm thuồng đến chua cả miệng.

(*Lớp Diêu của Thanh Hoa: Lớp Thực nghiệm Khoa học Máy tính của Thanh Hoa, còn được cho là lớp "học bá của học bá", tức là những người có thể vô được đây đều là người giỏi nhất của những người giỏi nhất.)

Tuy nhiên, người thực sự đỗ Thanh Hoa lại rất vô cùng bình tĩnh, khiêm tốn.

Điền Tư đứng giữa những giáo viên như một khối ngọc thô sạch sẽ. Bên ngoài cửa sổ vây quanh một vòng người, tất cả đều đang nhìn anh.

Phó hiệu trưởng đứng bên cạnh là cô của anh đang mỉm cười dịu dàng, điềm tĩnh từ tốn mà tiếp nhận lời khen ngợi từ học sinh và giáo viên một cách khéo léo như một thương gia.

Ngay cả khi không quen biết Điền Tư, người ta cũng có thể nhìn ra mối quan hệ tốt của anh từ cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt này.

Từ Duệ nằm úp mặt lên bàn, rung chân liếc mắt nhìn Điền Tư vài lần rồi "chậc" một tiếng.

"Đối xử với học sinh giỏi khác thật đấy." Từ Duệ nói một câu kỳ quái như vậy.

"Người ta thi đỗ Thanh Hoa, cậu nướng khoai!"

Vương Phú Xuân đứng dậy rót nước, miệng vẫn rảnh rang mà mắng mỏ.

Từ Duệ hừ một tiếng, cắn đầu bút nhìn sang Hồ Già ngồi bên cạnh. Cô không viết một chữ nào, chỉ xoay bút không biết đang nghĩ gì.

Dưới ánh sáng, trên khuôn mặt ngang tàng của cô vẽ nên một bóng râm nhạt màu, nhìn như cảnh núi tuyết ở phương Bắc. Từ Duệ từ khi vừa mới chuyển đến đã nghe nói về Hồ Già, hút thuốc, đánh nhau, tính khí kiêu ngạo. Nhưng cho dù Từ Duệ có cứng miệng đến đâu cũng phải thừa nhận, Hồ Già rất xinh đẹp và còn là cái kiểu khiến người ta muốn tìm hiểu về cô.

Nghĩ đến đoạn video vừa xem, trong lòng Từ Duệ lại dấy lên một trận xao động.

"Đồ đĩ thoã." Từ Duệ đối mặt với ánh mắt của Hồ Già, làm khẩu hình mắng chửi cô.

Hồ Già trực tiếp tát cho cậu ta một cái vang dội sảng khoái.

"Đ** mẹ..." Từ Duệ nghiêng đầu, cả người choáng váng.

Hồ Già lại tát cậu ta thêm cái nữa.

Xung quanh lập tức im phăng phắc, mọi người trong văn phòng đều nhìn về phía Hồ Già, kể cả Điền Tư.

Vương Phú Xuân "bịch" một tiếng, đặt bình giữ nhiệt xuống, giữ Hồ Già lại: "Em còn chưa thấy đủ à?"

"Đủ rồi," cô nói một lời khẳng định, "Tát nó hai cái là vừa đủ."

Vương Phú Xuân tức giận, muốn dạy dỗ Hồ Già một trận.

Hồ Già chẳng thèm để ý, ánh mắt quét một vòng quanh văn phòng, vừa hay chạm phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Điền Tư.

Cô liếc nhìn Điền Tư từ trên xuống dưới hai lần, anh đúng là đẹp trai, khung xương rộng đẹp đẽ, diện mạo tuấn tú, trên người dù chỉ mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần đồng phục mùa hè bình thường cũng mang phong thái sạch sẽ đến lạ thường, như là tuyết ở phương Nam vậy. Những người như anh ta, từ nhỏ đã lớn lên trong sự kỳ vọng của thầy cô và cha mẹ, không thiếu tiền cũng không thiếu tình thương, không giống như cô.

Hồ Già khẽ cong khóe miệng với Điền Tư.

Điền Tư tránh đi ánh mắt của Hồ Già, không tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác.

*

Buổi tối tan học. Hồ Già khoác túi đeo vai đứng chờ ở cổng trường.

Không ít học sinh cũng như Hồ Già đang đứng chờ người ở bên cạnh chòi bảo vệ, nhưng sau đó đều nhanh chóng được đón đi.

Hồ Già lại hút thêm một điếu thuốc, lúc gẩy tàn thuốc thì nhìn thấy người cô muốn tìm. Cô sải bước nhanh đến.

"Tiền sinh hoạt tháng này." Hồ Già chặn trước mặt người đó, giọng điệu lạnh lùng nói.

Hồ Hải Văn ôm một chú chó Teddy lông xù đến đón người, tay vô thức dùng chút lực, chú chó nhỏ lập tức sủa vài tiếng về phía Hồ Già.

"Giai Giai," Hồ Hải Văn nở một nụ cười, "Tan học sao còn chưa về? Tiền bố sẽ chuyển cho con qua WeChat sau."

Hồ Hải Văn nói xong vỗ vai Hồ Già rồi đi vòng qua cô, vẫy tay với gọi Nguyễn Lệ từ xa.

Hồ Già bước lên phía trước, chắn kín tầm nhìn của Hồ Hải Văn.

"Chuyển ngay bây giờ."

Hồ Già mở mã nhận tiền WeChat đưa tới.

Gân thái dương Hồ Hải Văn giật giật, ông vẫn cười hì hì mà quét cho cô ba nghìn.

"Ông nhập mật khẩu còn có thể chậm hơn nữa không?" Hồ Già nhận tiền xong, lạnh lùng mà mỉa mai một câu.

Nguyễn Lệ liếc nhìn bọn họ rồi dẫn đám bạn đi đến con phố ăn vặt phía bên cạnh. Hồ Hải Văn thở phào nhẹ nhõm.

*

Ở quán ăn vặt, Nguyễn Lệ cùng với mấy người bạn mải nói nói cười cười.

Hồ Hải Văn tuy đứng cùng Hồ Già nhưng ánh mắt lại dịu dàng nhìn về phía Nguyễn Lệ.

Hồ Già cũng nhìn Nguyễn Lệ, trong mắt tựa như chứa một khối băng. Điều thú vị là cô nhận ra cậu con trai cao ráo bên cạnh Nguyễn Lệ chính là Điền Tư.

*

Nguyễn Lê đứng bên cạnh Điền Tư, giữ một khoảng cách giao tiếp tự nhiên, đồng thời tạo khoảng cách với những cô gái khác.

Bạn bè bên cạnh nói gì đó, Điền Tư cũng tự nhiên mà nở một nụ cười nhẹ, Nguyễn Lệ bắt gặp ánh mắt của Điền Tư cũng cười, khóe miệng hằn lên đôi má một lúm đồng tiền nhỏ, như một bông hoa rạng rỡ đầu xuân. Chẳng trách trong trường có người đồn rằng Điền Tư và Nguyễn Lệ là một đôi.

Hồ Già hiểu Nguyễn Lệ, biết cô ta có con mắt tinh tường, cái gì cũng muốn thứ tốt nhất.

Mà Điền Tư dù đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo vẫn trong trẻo như mặt trăng.

*

"Nhân duyên của con gái ông tốt thật đấy." Hồ Già quay đầu nói với Hồ Hải Văn, "Cậu con trai bên cạnh là bạn trai nó à?"

"Chỉ là bạn bè thôi," Hồ Hải Văn cười nói, "Tiểu Lệ bảo phải lên đại học mới yêu đương."

Hồ Già cười lạnh trong lòng.

Hồ Hải Văn khi ngoại tình với mẹ của Nguyễn Lệ, cũng nói trăm miệng ngàn lời là 'chỉ là bạn bè'.

*

Điền Tư lấy điện thoại ra xem rồi bảo rằng mình đi về trước.

Đợi mọi người giải tán hết, Nguyễn Lệ mới thu lại nụ cười rồi đi về phía Hồ Già và Hồ Hải Văn.

"Đã lâu rồi không gặp nhỉ, Hồ Già." Nguyễn Lệ tươi cười, tay khoác lên người Hồ Hải Văn.

Hồ Già cúi đầu nhắn tin WeChat, không thèm để ý đến cô.

Ánh sáng giao nhau, Hồ Hải Văn nhìn thấy vết bầm trên mặt Hồ Già, lập tức nổi giận.

"Lại đánh nhau với người ta rồi đấy à? Còn mặc cái gì thế này..." Hồ Hải Văn kéo kéo chiếc áo hai dây trên người Hồ Già.

"Ít quản lại đi." Hồ Già gạt tay Hồ Hải Văn ra, nhắn xong tin nhắn thì bỏ điện thoại lại vào túi, ánh mắt lạnh lùng quét qua Nguyễn Lệ rồi bỏ đi.

*

Trong khách sạn nhỏ.

Điền Tư vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt.

Hồ Già mở cửa bước vào, thấy anh vẫn mặc đồ chỉnh tề, lông mày lập tức nhíu lại.

"Cởi ra." Hồ Già ra lệnh cho Điền Tư, tay thì lục lọi trong túi tìm thứ gì đó có thể trói anh lại.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko