Bơi Đêm

Chương 119: Thi thống nhất cấp tỉnh (P2)




Hiện trường trở nên im phăng phắc, không khí trong phòng học cũng trở nên căng thẳng, khiến người ta hít thở không thông.

Chàng trai Nguyên Thần hô xong câu có điện rồi, lồng ngực cũng trở nên tự tin phập phồng. Mặt anh ta có hơi bóng dầu, cả người đều sáng loáng, ánh mắt càng sáng rực như bóng đèn. Anh ta biết mọi người trong phòng đều đang nhìn chằm chằm mình, ngay cả thí sinh của nhóm Hồ Già cũng quay đầu nhìn anh ta, anh ta càng cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, ngẩng đầu mỉm cười, nhìn vẻ mặt của giám khảo. Nào ngờ các giám khảo đều nhíu mày với thần sắc nghiêm túc.

Chàng trai vốn đang hào hứng lập tức lạnh từ đầu đến chân, ánh mắt tối sầm, xám xịt, tê dại như muốn chết.

Các thí sinh cùng nhóm cũng bị anh ta kéo lê, cả năm người đều đơ cả người, đứng ngớ ra như mất hồn.

Có người miễn cưỡng lắp bắp: "Ồ... có điện rồi à? Có là tốt rồi."

Giám khảo chính lắc đầu, càng nhíu mày chặt hơn.

Thí sinh trên sân khấu đã diễn không nổi nữa, ai nấy đều nói một cách lúng túng, thậm chí còn có người quên lời thoại.

Giám khảo chính lạnh lùng nghiêm mặt cho điểm thấp trên phiếu chấm rồi nói một cách vô cảm: "Được rồi, qua phần tiếp theo đi."

Kỳ thi thống nhất cấp tỉnh diễn ra trong thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, giám khảo hai ngày phải phỏng vấn xong hai ba nghìn thí sinh, thời gian từng tầng phân bổ xuống, chỉ còn hai, ba phút cho một tiểu phẩm nhiều người cùng biểu diễn. Nhưng so với mấy môn khác, tiểu phẩm nhiều người diễn chiếm điểm nhiều nhất, tính bất định cũng nhiều nhất. Với những điều kiện tiên quyết này, mỗi năm luôn xuất hiện một vài thí sinh quấy rối, nói một đằng làm một nẻo, chỉ lo làm cho mình nổi bật, hoàn toàn không quan tâm đến thành viên nhóm, cuối cùng là thua sạch. Chàng trai Nguyên Thần này chính là một ví dụ.

Đến lượt nhóm Hồ Già diễn tiểu phẩm ngẫu hứng.

Giáo viên bốc đề, dùng giọng điệu đã được công thức hóa mà nói: "Đề bài là công bố kết quả, các em có 5 phút thảo luận."

Hồ Già lén quan sát hai nam hai nữ diễn cùng mình. Nam sinh cao nhìn rất khôn khéo, ánh mắt liếc qua liếc lại, nam sinh mặt vuông hơi thấp hơn thì nín thở im lặng. Trong các nữ sinh, cô gái búi tóc củ tỏi có ánh mắt sắc bén, cô ấy đánh giá những người khác từ trên xuống dưới, trong lòng thì lách cách tính toán. Cô gái mặt tròn tóc mái bằng thì ủ rũ, đôi mắt to bất an chớp chớp, rõ ràng là đã bị vở kịch bất ngờ của nhóm trước làm cho sợ hãi.

Hồ Già nhìn một vòng, chỉ thấy rằng trận này e là khó đánh.

Cô gái búi tóc củ tỏi mở lời trước: "Nhóm vừa rồi đáng sợ thật, chúng mình đừng xảy ra chuyện như họ nhé."

Cô gái mặt tròn gật đầu lia lịa, như là đã tìm được đồng minh, "Đúng đúng, sợ chết đi được ấy, chúng mình thảo luận thế nào thì phải diễn như thế ấy."

Hai nam sinh đều gật đầu tán thành, cô gái búi tóc củ tỏi nắm quyền chủ đạo lại nói: "Đề chúng mình bốc được là công bố kết quả, nhìn qua thì khá bình thường nhưng cũng khó diễn, điều quan trọng là nắm bắt yếu tố sự kiện của việc công bố kết quả, tạo ra một chi tiết ấn tượng, làm nên thứ tự mở bài phát triển cao trào kết thúc, hiệu quả kịch tính mạnh một chút, điểm chắc chắn sẽ không thấp. Đúng rồi, chúng mình có thể diễn phụ huynh xem kết quả!"

Nói đến đây, cô gái búi tóc củ tỏi bắt đầu sắp xếp vai luôn.

Cô kéo nam sinh cao qua, lại ghép cô gái mặt tròn và nam sinh mặt vuông lại với nhau.

Cô gái búi tóc củ tỏi hài lòng nói: "Thế này vừa đúng là hai cặp phụ huynh, về cốt truyện, hai nhà này là kẻ thù không đội trời chung, chúng ta đến xem kết quả chính là hy vọng con mình thi đỗ, con nhà kia thi trượt, kết quả hai đứa trẻ đều không thi đỗ, chúng ta làm phụ huynh còn cãi nhau, người đẹp..." Cô gái búi tóc củ tỏi quay sang gọi Hồ Già, "Cậu có thể đến can ngăn."

Theo sắp xếp của cô, vai của Hồ Già là ít nhất, thừa nhất và ngoài cuộc nhất.

Hồ Già vừa định phản bác thì cô gái mặt tròn đã vội nói: "Được đấy, tớ thấy cậu sắp xếp như thế này rất hay!"

Nam sinh mặt vuông cũng là người thật thà, cậu hơi ngờ nghệch hỏi cô gái búi tóc củ tỏi: "Vậy cái bảng kết quả này là bảng gì? Của trường nào?"

Cô gái búi tóc củ tỏi biết rằng mình đã khống chế được các thành viên, trong lòng đầy đắc ý. Lúc nãy ở dưới sân khấu, cô đã thấy dáng vẻ Hồ Già quá nổi bật, quá thu hút sự chú ý, trong phần tiểu phẩm có nhiều người cần nổi bật bản thân này, Hồ Già đối với họ là một mối đe dọa, nếu giám khảo đều nhìn về phía Hồ Già thì những người khác sẽ chẳng có cái gì. Nên cô cố ý ép vai diễn của Hồ Già xuống ít nhất.

Mấy người này lại nói thêm vài câu nữa cho đến khi thời gian chuẩn bị đã hết, giáo viên giục họ bắt đầu diễn tiểu phẩm.

Hồ Già kìm nén cảm xúc lại, trong lòng thì nghĩ làm sao mới lật ngược được tình thế.

Tiểu phẩm nhiều người diễn là một thứ kỳ diệu.

Mặc kệ dưới sân khấu nói hay đến đâu, sắp đặt chặt chẽ thế nào thì lên sân khấu là bắt đầu đổ vỡ.

Trên phòng thi, mỗi người ôm một tâm tư riêng, ai cũng tranh nhau nổi bật, bạn dùng sức quá mạnh, người kia cũng theo đó mà biểu cảm loạn xạ.

Cô gái búi tóc củ tỏi nhận được tín hiệu bắt đầu diễn liền khoanh tay lại, dùng giọng điệu cay nghiệt của dì Tuyết nói với hai thí sinh kia: "Ồ, đây không phải ba mẹ Minh Minh sao? Các người cũng đến xem con công bố kết quả à? Minh Minh nhà các người thi hai năm rồi mà vẫn chưa đỗ, giờ vẫn chưa từ bỏ à? Tôi thấy Minh Minh nhà các người cũng đừng nên làm diễn viên nữa, chạy đến công viên tập đập vỡ đá trên ngực còn khá hơn đấy."

Hồ Già đóng vai khách qua đường không nhịn được mà liếc nhìn, nhìn cô gái búi tóc củ tỏi rồi đứng xa ra một chút.

Chàng trai mặt vuông đóng vai bố Minh Minh liền lập tức tức giận nói: "Mẹ Đông Đông, cô nói chuyện cái kiểu gì vậy? Chó chê mèo lắm lông, Minh Minh nhà chúng tôi thi hai năm, Đông Đông nhà các người còn thi ba năm, ai cũng đừng có coi thường ai! Giờ công bố kết quả rồi, tôi cũng muốn xem Đông Đông nhà các người có ở trên bảng hay không!" Nói xong, chàng trai mặt vuông quay phắt đầu, nhìn vào bảng kết quả không hề tồn tại kia.

"Thấy chưa! Đông Đông căn bản là không có trên đó!" Chàng trai mặt vuông gõ vào bảng kết quả nói.

Cô gái mặt tròn rụt rè nói: "Anh yêu, Minh Minh nhà mình cũng không đỗ."

Hồ Già lén liếc họ rồi phì cười.

Chàng trai cao đóng vai bố Đông Đông nổi giận, đẩy bố Minh Minh một cái.

"Anh gào cái gì? Đông Đông nhà chúng tôi không đỗ, anh vui vẻ sao, anh sướng trong bụng lắm hả? Để xem hôm nay tôi có dạy dỗ được anh không..."

Nói xong, chàng trai cao xắn tay áo lên, căng cơ bắp trên cánh tay, định vung tay vào mặt bố Minh Minh, hai nhà lập tức lao vào nhau, anh đẩy tôi, tôi mắng anh, kéo qua kéo lại, cả tiểu phẩm trở nên loạn xà ngầu, người quên lời thoại thì quên lời thoại, người nói không rõ thì nói không rõ. Hồ Già bị dọa lùi liên tục mấy bước, tách xa khỏi họ, cô đứng một mình ở bên lề, các giám khảo đều chuyển sang xem cô diễn như thế nào.

Hồ Già nhanh chóng vận động trí não, trong hỗn loạn, cô không bằng đóng vai một người quan sát lý trí.

Hồ Già cầm điện thoại bấm số, che tay trước miệng nói: "Alô, tôi muốn báo cảnh sát, ở đây có người đánh nhau ẩu đả."

Bốn thí sinh còn lại vẫn đang xô đẩy nhau ầm ĩ, tuy biết rằng Hồ Già báo cảnh sát, nhưng họ không thể thoát ra khỏi vở hài kịch.

Hồ Già lại dịch sang bên cạnh thêm hai bước, giữ khoảng cách an toàn với tâm bão. Cô chăm chú nhìn bảng kết quả, xem kỹ từ trái sang phải, xem đến cuối, Hồ Già vẫn không tìm thấy tên mình. Biểu cảm của cô đông cứng trên mặt, sững sờ một chút, lại thẳng lưng, không tin vào số phận mà xem lại bảng kết quả một lần nữa. Lần này, Hồ Già cười trước bảng kết quả.

Cô bấm gọi điện thoại, "Alô, phòng tuyển sinh có phải không? Các anh chị công bố kết quả khi nào vậy? Bảng kết quả này vẫn là của năm ngoái mà."

Vài giây sau khi cô dứt lời, giám khảo chính gọi dừng: "Được, diễn đến đây thôi, được rồi."

Bốn thí sinh bên cạnh thở hổn hển cũng dừng tay.

Hồ Già khoác áo phao rồi bước ra khỏi phòng thi.

Gió Hàng Châu lớn, tóc cô lại bị thổi tung bay như một con sứa lên cơn động kinh.

Hồ Già vừa đi đến cổng Học viện Truyền thông thì phía sau có một nam sinh vội vàng đuổi theo, Hồ Già quay đầu nhìn, phát hiện là chàng trai cao ráo cùng nhóm với cô. Anh ta thở hồng hộc, vừa thán phục vừa nói: "Cậu đi nhanh thật đấy, tớ đuổi ở phía sau mà cũng không đuổi kịp."

Hồ Già cười cười, "Tớ vốn đi đường rất nhanh, cậu đuổi theo là có chuyện gì sao?"

"Ồ, không có gì, tớ chỉ muốn nói chiêu cuối của cậu khá lợi hại."

Cô hỏi: "Chiêu nào? Gọi cho phòng tuyển sinh nói rằng họ vẫn chưa công bố kết quả à?"

"Đúng, cậu khá thông minh, biết cách khỏa lấp."

Hai người vừa nói chuyện, Hồ Già rẽ trái, chàng trai cũng rẽ trái theo.

Cô thành thật nói: "Cũng tạm, tớ chỉ là nghĩ tại chỗ mà thôi, không cố ý khỏa lấp gì quá đặc biệt."

"Thôi được rồi, cậu khiêm tốn quá." Chàng trai nhìn chằm chằm cô hỏi, "Hay là chúng mình kết bạn WeChat đi? Sau này cũng tiện trao đổi."

Hồ Già vẫy tay: "Tớ không muốn lắm." Biểu cảm của chàng trai trở nên ngớ ra, cô lại hỏi anh ta, "Cậu còn có chuyện gì nữa không? Tớ thấy cậu cứ đi theo tớ, chẳng lẽ cậu cũng ở khách sạn này sao?"

Hồ Già đã đi đến cửa khách sạn.

Cửa xoay im lặng chuyển động, Hồ Già và chàng trai đứng trước cửa, người gác cửa im lặng nhìn họ.

"Ha ha, không có gì nữa đâu, vậy tạm biệt nhé." Chàng trai ngượng ngùng gãi đầu, quay người rồi cúi đầu bước nhanh đi mất.

Hồ Già về đến phòng mới thả lỏng, cô nằm vật ra giường. Trong phòng ấm áp, cô cởi áo khoác, còn dùng tay quạt nhẹ lên mặt. Hồ Già không biết mình thi tốt hay không tốt, cô cảm thấy phân nửa lý trí của mình vẫn còn vương vấn trong phòng thi, run rẩy chờ giám khảo chấm điểm. Hồ Già dùng mu bàn tay lạnh lạnh áp lên mặt, cô xuống giường, ngồi xổm trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài.

Hàng Châu bắt đầu mưa.

Cả thành phố như bị một tấm kính mờ siêu lớn che phủ, đường nét cũng trở nên mơ hồ.

Hồ Già gọi điện cho Điền Tư, anh không nghe. Cô gọi lại, anh vẫn không nghe. Hồ Già có hơi sốt ruột.

Mãi đến 9 giờ tối, Điền Tư mới nghe điện thoại của cô, bên anh nghe có vẻ rất ồn ào, có rất nhiều tiếng người nói chuyện, dường như còn có người đang khóc, Hồ Già nghe mà trong lòng bồn chồn, cô nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, giọng nói run rẩy bảo Điền Tư: "Này, em thi xong rồi, anh sao vậy, sao anh không nghe điện thoại của em?"

Giọng điệu của Điền Tư có chút xa xăm hỏi: "Hả? Thi xong rồi sao? Hôm nay em thi thế nào?"

"Phát huy cũng tạm được, anh đang ở đâu vậy?"

Điền Tư há miệng thở dốc, không nói nên lời.

Hồ Già nghe rõ hơn là có người đang khóc.

Cô vô thức siết chặt tay lại, "Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Đừng làm em sợ."

Phải mất khoảng thời gian dài như một thế kỷ, Điền Tư mới khàn giọng nói: "Ông ngoại anh mất rồi."

Hồ Già nhìn ra ngoài qua cửa kính sát đất, cả Hàng Châu chìm trong mưa gió thê lương, cây liễu mệt mỏi rũ cành, thế giới hút đầy những giọt nước đắng cay.

______Edited by Koko |