Hàng Châu quả nhiên là lạnh hơn Thượng Hải rất nhiều.
Hồ Già xuống taxi, vừa lúc đối diện là một cơn gió lạnh dữ dội, thổi mái tóc dài của cô tung bay múa may lên không trung.
Trong khách sạn lại ấm áp như miền nam, khóm lan hồ điệp trước sân tạo thành những khóm tròn trịa và đáng yêu, nở rộ và đầy cành. Khi làm thủ tục nhận phòng, Hồ Già liếc thấy có hai ba bạn nam, nữ bằng tuổi cô, dáng người họ cao ráo, mặc áo phao đen dài đến mắt cá chân, miệng đang lẩm bẩm tập kịch bản, cha mẹ của họ thì giúp họ đẩy hành lý với vẻ mặt vội vàng. Chắc hẳn là họ cũng là đến để thi.
Hồ Già làm xong thủ tục nhận phòng, có nhân viên hành lý mặc vest và đeo găng tay trắng thân thiện cười với cô, giúp cô đưa đống hành lý lớn nhỏ vào phòng.
Trong thang máy, ngoài Hồ Già ra còn có mấy bạn đồng trang lứa mà cô nhìn thấy lúc nãy, họ chen chúc trong cùng một không gian.
Nhân viên hành lý nhìn lên nhìn xuống họ rồi hỏi: "Toàn trai tài gái sắc, mọi người đến để thi có phải không?"
Thực ra thì từ khi vào thang máy, đám thiếu niên thiếu nữ này đã đang đánh giá lẫn nhau như thể ngầm so đo.
Nhân viên hành lý nói toạc ra, ánh mắt của họ cũng trở nên sáng sủa hơn. Anh nhìn tôi rồi tôi lại nhìn anh, ánh mắt như quấn lại thành sợi được.
Hồ Già không trang điểm, vẻ mặt cũng khá lạnh nhạt, nhưng dung mạo của cô quá nổi bật, tuy chỉ lười biếng mà hơi cúi mắt, nhìn lại có ý vị như mỹ nhân che nửa mặt, người xung quanh không khỏi phải chăm chú nhìn cô. Chàng trai cao lớn bên cạnh Hồ Già nhìn cô rồi mở lời trước, "À đúng vậy, tôi đến để thi diễn xuất, chắc các cậu cũng vậy phải không?" Anh ta nói xong, ánh mắt cũng nhìn về phía những người khác.
Đã có người lên tiếng, mấy người còn lại cũng thở phào, họ đều cười rồi nói đúng vậy đúng vậy.
Nhân viên hành lý giơ ngón cái cái với họ, "Vậy thì chúc các bạn thi tốt nhé."
Các thí sinh đều cười một cách dè dặt rồi cảm ơn nhân viên hành lý.
Hồ Già bước vào phòng rồi nằm trên giường một lúc.
Cô nói chuyện với Điền Tư qua điện thoại rồi bọc kín mình, chạy ra ngoài xem phòng thi.
Trong Học viện Truyền thông toàn là thí sinh xếp nghìn nghịt, ai cũng mặc chiếc áo phao đen dài đặc trưng, Hồ Già cũng mặc áo cao cổ, trà trộn vào giữa họ. Thí sinh diễn xuất cả tỉnh đều ở đây, mọi người chen chúc với nhau như nồi cháo đặc sệt từ từ chảy đến các phòng thi, tay và đầu người, chính là hạt nổi lên xuống trong cháo, không thể phân biệt được ai với ai.
Hồ Già căn cứ số báo danh trên giấy báo thi rồi mò đến phòng thi.
Hồ Già nhìn qua cửa sổ thủy tinh ở cửa trước vào bên trong, bên trong chỉ là một phòng học lớn rất bình thường với sàn gỗ.
Trong lòng Hồ Già có hơi thất vọng, cảm giác nhàm chán này do sự lo lắng trước khi thi gây ra, khiến cô làm gì cũng cảm thấy vô vị, chỉ muốn ngay lập tức thi xong thanh nhạc, hình thể, tránh phiền phức thêm. Phía sau có người ùa lên xem phòng thi, Hồ Già nhường ra sau, họ liền lục đục chen lên phía trước, mười mấy người tụ tập ở trước cửa, mặc áo phao cùng kiểu dáng, rõ ràng là cùng một cơ sở đào tạo.
Chàng trai dẫn đầu bảo bạn quay Douyin cho mình, anh ta chống nạnh cười ha ha: "Nguyên Thần, khởi động!"
Hồ Già mím môi, không phản ứng gì, chỉ một mình quay về khách sạn.
Trời vẫn còn sớm, Hồ Già lôi đồ bơi ra rồi bơi qua lại hai vòng trong hồ bơi, sau đó đi ăn tự chọn.
Tối đến, cô lại ôn đi ôn lại lời thoại vai Hổ Nương ba bốn lần, ngồi trên thảm ép chân rồi mới nghỉ ngơi, bắt đầu xem phim truyền hình.
Khi Trần Mạch gọi điện cho cô, Hồ Già đang dựa đầu giường xem "Chân Hoàn truyện", cô định dùng đồ chua điện tử để giải tỏa lo lắng, Trần Mạch nghe xong liền cười ha ha, "Tôi đã bảo tôi phải gọi điện cho em, giúp em chuẩn bị chút trước khi thi, thế nào, bây giờ em có căng thẳng không? Da có nhăn lại không? Mai mấy giờ em thi nhỉ?"
Hồ Già cười khổ: "Chiều mai em thi, thanh nhạc hình thể thi một lần là xong luôn, em chỉ sợ bạn diễn ứng tác tự do của em không đáng tin."
Trần Mạch nói: "Ha ha, đừng lo lắng cho chuyện còn chưa xảy ra, nếu thật sự gặp phải bạn diễn không đáng tin..."
Hồ Già ngồi thẳng người, cầm điện thoại lên rồi hỏi cô: "Vậy thì phải làm sao ạ?"
"Thì phải gặp thần giết thần, Phật cản giết Phật thôi."
Nói chuyện xong với Trần Mạch, Hồ Già lại gọi điện cho Điền Tư.
Chuông reo một lúc Điền Tư mới nghe máy, giọng anh nghe có hơi khàn: "Giai Giai?"
"Không phải là nói sẽ gọi điện cho em sao, sao anh không gọi." Hồ Già cuộn mình trong chăn, dùng ngón tay nhẹ nhàng cào gối.
Điền Tư đi đến vườn hoa trên không của khu nhà bệnh, anh điều chỉnh lại tâm trạng rồi chậm rãi mở lời: "Vừa ăn cơm xong, anh đang định gọi cho em đây."
"Được rồi." Hồ Già bĩu môi rồi lại hỏi anh: "Vậy anh ăn gì? Ăn ở đâu? Ăn bao nhiêu? Nói ra cho em nghe thử xem." Điền Tư không ở bên cô, cô chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh anh đều mơ hồ, cô muốn biết anh sống có tốt không, muốn biết anh có vui không, thậm chí còn muốn biết anh đã ăn gì.
Điền Tư cười nhẹ: "Ừ, chỉ là ăn qua loa thôi, muốn đợi em về rồi mới ăn món ngon."
Hồ Già cảnh giác hỏi anh: "Bây giờ không phải là anh vẫn đang ở bệnh viện đấy chứ?"
Điền Tư cúi mắt nói, "Không, anh đang trên đường về nhà."
Cô liền nói: "Vậy được rồi, nhớ chú ý an toàn nhé."
Điền Tư cúp điện thoại rồi lại ngồi im lặng trong vườn hoa một lúc.
Sáng sớm, Trì Tông Dự bắt đầu lên cơn co giật, nôn mửa, rối loạn nhịp tim và được đẩy gấp vào phòng mổ cấp cứu.
Điền Tư lo lắng đến sốt ruột, ngồi cũng không chịu được, chỉ có thể đứng trước cửa phòng mổ chờ kết quả. Anh chờ từ sáng đến tối, đợi đến khi bác sĩ nói ông ngoại tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, anh mới yên tâm, sau đó ăn qua loa hộp cơm mà bệnh viện phát. Những chuyện trên, Điền Tư không muốn để Hồ Già biết, ít nhất là, anh không muốn Hồ Già sắp thi biết.
Vào ngày thi, Hồ Già cố ý ăn nửa no, để dành chỗ trong bụng cho việc suy nghĩ.
Hồ Già xếp hàng ở hành lang chờ thi. Theo số báo danh trên giấy báo thi, cô vốn tưởng mình có thể thi xong vào khoảng 3 giờ chiều, không ngờ rằng kỳ thi diễn xuất dễ xảy ra sự cố nhất, mấy trăm người phía trước kéo dài lê thê mãi mới thi xong nên thời gian đã bị chậm trễ. Đến 4 giờ rồi mà Hồ Già vẫn chưa được gọi, cô đành phải lấy bánh ngọt nhỏ trong túi ra ăn.
Hồ Già đang gặm nhấm bánh kem tươi thì có mấy thí sinh khóc lóc đi ra, nức nở bước đi.
Các thí sinh chờ bên ngoài đều căng thẳng tinh thần, nhìn bên trái rồi lại bên phải, tất cả đều lẩm bẩm: "Tình huống gì đây?"
Một lúc sau, có người tiết lộ chút manh mối, hạ giọng nói với người bên cạnh: "Mấy đứa khóc lúc nãy là diễn tiểu phẩm hỏng, có người không theo quy tắc ra bài, vừa lên sân khấu là quậy, đề bài là chuyện lớn ở trong phòng bệnh, tên đó diễn mình chết, kết quả là chết được nửa chừng, đột nhiên biến thành xác sống chạy khắp nơi gào thét, thế thì người khác làm sao mà tiếp tục diễn?"
Hồ Già nghe xong chỉ có thể niệm A Di Đà Phật.
Đến lượt cô.
Hồ Già được dẫn vào phòng thi. Cùng phòng còn có 9 thí sinh khác, tổng cộng là họ có 10 người, được chia thành hai nhóm và phỏng vấn riêng.
Nhóm của Hồ Già trước tiên là thi đọc thơ, hát và biểu diễn hình thể, tiểu phẩm ứng tác là để cuối cùng thi, còn nhóm bên cạnh họ thì thi ứng tác trước. Hồ Già đã luyện thanh nhạc hình thể thuần thục, cô tự nhiên bước lên, phát huy như bình thường theo sự chỉ dẫn của Trần Mạch. Khi nhảy ballet, Hồ Già có phần phát huy xuất sắc, cô kiểm soát arabesque quá 90 độ.
Nhảy xong, Hồ Già đối diện với ánh mắt của giám khảo, đối phương khẽ gật đầu, cô cũng cảm thấy yên lòng.
Nhóm của Hồ Già đang lần lượt biểu diễn thì nhóm bên cạnh đã bắt đầu diễn tiểu phẩm ứng tác.
Đề bài họ bốc được là sau khi mất điện. Trước khi biểu diễn, giám khảo cho họ 5 phút họ để chuẩn bị, họ thảo luận đặc biệt sôi nổi nhiệt tình. Hồ Già lén quan sát họ bằng khóe mắt, phát hiện trong đó có một nam sinh quen mắt, giống như chàng trai hôm qua đã hô to "Nguyên Thần khởi động" ở trước cửa, trong lòng cô thầm cảm thấy bất an.
Giám khảo nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Được rồi, có thể bắt đầu rồi."
Phòng học sáng sủa lập tức "mất điện", mấy thí sinh mò mẫm trong bóng tối, nghiêm túc diễn tình huống sau khi mất điện.
Trong mấy giây ngắn ngủi này, có người sờ soạng trên sàn, có người bật đèn pin điện thoại, còn có người bàn bạc gọi điện cho đơn vị quản lý đến sửa chữa, chỉ có chàng trai Nguyên Thần đứng yên, thản nhiên đưa tay ra, vặn bóng đèn không tồn tại, anh ta ngẩng đầu, dùng tay hứng ánh sáng dồi dào, cười nhẹ: "Ồ, thế này chẳng phải có điện rồi sao?"
Các thí sinh cùng nhóm: "?"
Giám khảo: "?"
Hồ Già: "?"
______Edited by Koko |