Một góc khu khách quý nhà hàng thủ đô, ba người Trương Thanh Vân, Túc Nhất Tiêu và Chiêm Hồng Quế cùng uống rượu, mấy người đấu võ mồm, hai bên chốc chốc lại xỉa vào vài câu, bầu không khí rất thoải mái và vui vẻ.
Với thân phận của đám người này, sợ rằng chỉ ở vào trường hợp đặc biệt mới có thể được buông lỏng, nếu không thì tất cả thời gian còn lại đều không được. Vì vậy ba người rất hưởng thụ lại cảm giác này, đặc biệt là Túc Nhất Tiêu, hắn là một hán tử Tây Bắc, thường sảng khoái hào sảng, uống rượu cũng rất nghiêm túc.
Là lãnh đạo tỉnh thì uống rượu cũng không còn như cán bộ cơ sở, nâng ly đều là cụng ly. May mà Trương Thanh Vân vẫn còn trẻ và chống đỡ được, nếu tất cả đều già như Chiêm Hồng Quế, như vậy sẽ không xong.
Sau khi qua vài vòng rượu thì Túc Nhất Tiêu càng thoải mái hơn, hắn lại muốn cùng Trương Thanh Vân trò chuyện về kinh tế trong nước và nước ngoài. Ưu điểm của Túc Nhất Tiêu chính là giỏi nghiên cứu, thích xem xét, đủ tri thức dự trữ.
Hơn nữa trong khung của Túc Nhất Tiêu là người cao ngạo, người bình thường khó thể nào nhìn thấy hắn, chỉ khi đối mặt với Trương Thanh Vân thì hắn mới có chút tin phục, thường thích bàn luận nhiều vấn đề với Trương Thanh Vân.
Dù là khi còn ở trong tỉnh, đôi khi Túc Nhất Tiêu vẫn điện thoại trò chuyện vài giờ với Trương Thanh Vân, với cách nói của hắn thì làm vậy cho đầu óc khuây khỏa, đồng thời cũng làm cho hai bên sinh ra linh cảm.
Túc Nhất Tiêu là một người tài giỏi trong công tác, hắn kinh doanh nhiều năm ở Giang Bắc, bây giờ Giang Bắc hầu như đã là đầu mối then chốt của cả Trung Nguyên. Dựa vào điều kiện như vậy thì phương hướng phát triển đa nguyên hóa của Giang Bắc đã rất dễ dàng, hơn nữa phương diện đầu tư và hậu cần cũng chiếm ưu thế lớn.
Vì vậy có thể nói ánh mắt Túc Nhất Tiêu rất độc đáo, trước đó hắn nhạy cảm thấy được vấn đề Giang Bắc có thể là trung tâm của Trung Nguyên, cũng là tỉnh nối liền các khu vực Tây Nam, Tây Bắc, Đông Nam trong nước. Vì vậy sau khi hắn tiến vào làm lãnh đạo Giang Bắc thì chuyện thứ nhất cần làm chính là thúc đẩy phát triển trung tâm giao thông và hậu cần kho bãi.
Những năm này đầu tư ở quốc gia và địa phương đã tăng lên rất mạnh, Giang Bắc dần trở thành đầu mối giao thông then chốt. Khi địa vị đã được xác định thì ưu thế địa lý của Giang Bắc đã nổi bật ra, có thể nói là tạo nên sức cạnh tranh lớn cho Giang Bắc.
Những năm qua Giang Bắc có thể dần dần trổ hết tài năng ở Trung Nguyên, nguyên nhân căn bản nằm ở điểm này.
Bây giờ tỉnh ủy và chính quyền Giang Bắc đang quy hoạch lại, quyết định xây dựng thành phố mới, mục tiêu là đưa Giang Bắc thành trung tâm của Trung Nguyên. Kế hoạch nảy rất lớn, nếu có thể thuận lợi áp dụng thì Giang Bắc sẽ là đầu rồng ở Trung Nguyên.
Những năm qua Túc Nhất Tiêu luôn đóng vai trò quan trọng trong lúc quyết định các chính sách về chính trị và kinh tế ở Giang Bắc, cũng vì những biểu hiện này mà thanh danh của hắn ngày càng lên cao. Dù hắn so ra vẫn kém Trương Thanh Vân, nhưng trên chính đàn mà nhắc đến Túc Nhất Tiêu cũng làm người ta cực kỳ bội phục và kính nể.
- Thanh Vân, anh xem, người ta quả nhiên khá phô trương.
Túc Nhất Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nói với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân híp mắt ngẩng đầu nhìn, hắn thấy một đám vệ sĩ mặc tây trang đang vây quanh một người vào bên trong, đó là người quen, là Đường Vũ bí thư tỉnh ủy Dự Nam. Sau lưng Đường Vũ chính là người trước đó làm phó bí thư tỉnh ủy Dự Nam, bây giờ là chủ tịch tỉnh Dự Bắc, là Trần Kiệt, mặt khác còn có chủ tịch tỉnh Huy Nam Quách Ái Bình.
Lần này lãnh đạo sáu tỉnh Trung Nguyên tụ tập lại, chỉ có bí thư tỉnh ủy Dự Nam và Giang Nam tự mình xuất mã, bốn tỉnh còn lại đều là chủ tịch đến tham gia. Đội hình như vậy tất nhiên sẽ làm nổi bật Trương Thanh Vân và Đường Vũ ra phía trước.
Đường Vũ nhìn qua có vẻ còn rất trẻ, hắn mặc một bộ tây trang xanh đen, khăn quàng cổ, cặp kính gọng vàng, cực kỳ phong độ. Hắn chỉ cần nhìn trái nhìn phải cũng bùng ra một luồng khí thế kinh người.
Khu khách quý nhà hàng thủ đô, Đường Vũ liếc mắt nhìn qua, Túc Nhất Tiêu nhìn sang, hai cặp mắt bất hòa. Trương Thanh Vân khẽ mỉm cười, hắn đối mặt Đường Vũ như cười như không, lúc này Đường Vũ cũng khẽ gật đầu xem như chào hỏi, Trương Thanh Vân cũng gật đầu.
Hai người đều không có ý muốn chào hỏi, Trần Kiệt và Quách Ái Bình thì ngược lại, bọn họ vung tay về phía bên này, trên mặt tràn đầy nụ cười nhưng trên mặt không có ý chào hỏi.
Ngay sau đó ba người được hộ tống vào khu vực dành cho khách quý, cửa phòng khách quý mở ra, bên ngoài có vệ sĩ trông coi, tình cảnh phô trương kinh người.
Khóe miệng Túc Nhất Tiêu chợt vểnh lên, hắn nói:
- Bí thư Đường quả nhiên có khí thế kinh người, tôi thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì Giang Bắc muốn vượt qua Dự Nam cũng khó khăn.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn không lên tiếng, ai cũng có thể nghe ra ý nghĩ lời nói của Túc Nhất Tiêu. Cái gì là bí thư Đường có khí thế kinh người, thật ra hắn đang chỉ trích Đường Vũ làm không tốt công tác ở Dự Nam, chỉ thích phô trương.
Những câu nói với ý nghĩ mờ mịt này cũng chỉ có Túc Nhất Tiêu mới có thể mở lời, tất nhiên vì hắn có tư cách này. Dù sao bây giờ Giang Bắc cũng cao hơn các tỉnh khác một cái đầu, nếu nói đến bối cảnh thì Túc Nhất Tiêu cực kỳ cứng nhắc.
Dưới tình huống như vậy mà Túc Nhất Tiêu lại bị Đường Vũ mắng một trận, tất nhiên hắn sẽ khó thể kiềm nén cơn tức, vì vậy vừa rồi hắn cũng không nhìn Đường Vũ, coi như chính thức khiêu chiến.
Trương Thanh Vân khẽ vẫy tay, một nhân viên phục vụ xinh đẹp đi đến cúi đầu nói:
- Thủ trưởng, anh có gì cần?
Trương Thanh Vân nói:
- Đưa vào phòng của bí thư Đường hai chai XO, nói là chút tâm ý cá nhân của tôi, còn nữa, tôi chúc bọn họ dùng cơm vui sướng...
Nhân viên phục vụ lĩnh mệnh bỏ đi, Trương Thanh Vân lấy khăn lau tay nói:
- Được rồi, tôi đã cơm nước no nê, anh Túc, anh Chiêm, các anh thấy thế nào?
- No rồi!
Túc Nhất Tiêu khoát tay nói, Chiêm Hồng Quế cười cười gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta chấm dứt, tôi sẽ không quấy rầy hai vị lãnh đạo nghĩ ngơi, ngày mai các anh còn phải họp, sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, nếu không dưỡng tinh thần thì sao có thể chiến đấu?
Trương Thanh Vân cười nói:
- Vậy thì được, tôi và anh Túc sẽ tiễn anh, nhớ ngày mai đến hội sở Lam Thiên, tôi mời anh đến đánh gôn, anh Túc, anh thấy thế nào? Có hứng thú không?
Túc Nhất Tiêu cười hì hì nói:
- Tôi thì thế nào cũng được, anh chủ yếu là mời anh Chiêm, vì người ta mới giúp anh, mà anh mời tôi thì có lý do gì? Người nào cũng biết khó chiếm tiện nghi của bí thư Trương tỉnh Giang Nam, tôi cũng không dám.
- Hơn nữa tôi cũng rất bề bộn, hội nghị vừa kết thúc thì sẽ chạy về kẻ không kịp, nào có lòng dạ thanh thản ở lại rong chơi?
- Anh chỉ thích nói như vậy, trong miệng anh không có lời nào hữu ích.
Trương Thanh Vân nói, hắn hơi khựng lại:
- Nhưng tôi nói rõ ràng, anh Túc, tôi tuyệt đối giúp đỡ cho công tác của anh, điều này có trời chứng giám.
- Vi Cường là tướng mạnh, bây giờ tôi cho anh dùng, vì vậy anh cũng đừng quá kém. Lần này anh nhất định phải có tâm tư tranh chấp vị trí bí thư Giang Bắc, nếu điều kiện tốt như vậy mà anh không tranh chấp được, anh dù ở lại Giang Bắc cũng không còn giá trị.
Túc Nhất Tiêu đã sớm muốn tranh chấp chức vụ bí thư tỉnh ủy Giang Bắc, nhưng lần trước hắn đã bỏ lỡ, lúc này có tin bí thư tỉnh ủy Giang Bắc sắp được điều động, ai cũng đã hoạt động, ai cũng nhìn vào Giang Bắc. Lúc này là thời điểm Túc Nhất Tiêu có trí thì nên.
Ba người vừa rồi đã ngồi với nhau khá lâu nhưng không ai nhắc đến vấn đề này, thật ra sự việc này luôn nằm trong lòng mọi người, bây giờ tan cuộc thì Trương Thanh Vân mới nhắc đến vấn đề này, đây rõ ràng là cổ vũ cho Túc Nhất Tiêu, đồng thời cũng bày tỏ thái độ, hắn tuyệt đối giúp đỡ Túc Nhất Tiêu tiến lên.
Hội nghị đặc biệt của lãnh đạo sáu tỉnh Trung Nguyên được tổ chức ở Trung Nam Hải, tham gia có thủ tướng chính phủ, phó thủ tướng, chủ tịch quốc hội, ủy viên quốc hội, đồng thời còn có các vị bí thư và chủ tịch sáu tỉnh Trung Nguyên tham gia.
Thật ra vấn đề nặng nề trong hội nghị lần này có liên quan đến sáu vị bí thư và chủ tịch các tỉnh, hôm nay cũng chính là lần đầu tiên đối chọi chính diện giữa Trương Thanh Vân và Đường Vũ. Đường Vũ đưa ra nghi vấn về nhà máy nhiệt điện Giang Nam, nói rằng Giang Nam lặp lại xây dựng, không làm tốt quy hoạch thực tế.
Trương Thanh Vân cũng tỏ ra khá gay gắt, khu nam ở Giang Nam sẽ dựa vào vi trí địa lý và ưu thế tài nguyên để tạo ra trung tâm năng lượng Trung Nam, phía nam Giang Nam không những quy hoạch phát triển nhiệt điện, thủy điện, đồng thời còn phát triển các hạng mục vệ sinh năng lượng.
Khu nam ở Giang Nam có điều kiện, có năng lực và biện pháp ở sản nghiệp điện lực, nơi đây có thể khai thác tài nguyên, vì vậy có thể giảm bớt vấn đề căng thẳng về điện ở khu Hoa Nam và Trung Nam.
Trương Thanh Vân đã sớm có chuẩn bị ở phương diện này, hắn chậm rãi mở lời ở hội nghị, nói rõ tất cả quy hoạch chỉnh thể ở Giang Nam, cực kỳ đúng chỗ, thậm chí có thể vì đó mà cải biến tiết tấu hội nghị.
Trương Thanh Vân nói xong thì Túc Nhất Tiêu lập tức lên tiếng tán thưởng quy hoạch của Giang Nam, hắn cho rằng cách làm của Giang Nam không những chỉ làm lợi cho phát triển kinh tế ở Giang Nam, hơn nữa cũng có cống hiến khó thể đo lường cho cả khu Trung Nguyên.
Nếu phía nam Giang Nam thật sự có thể là nơi tập trung năng lượng, như vậy lỗ hổng về điện ở Trung Nguyên sẽ được cải thiện, đây là một nhu cầu cực kỳ cần thiết cho vấn đề Trung Nguyên quật khởi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Sau đó Túc Nhất Tiêu nhấn mạnh vấn đề thị trường thuốc lá, hắn tỏ vẻ Giang Bắc trước nay không muốn đả kích thuốc lá đến từ bên ngoài, chỉ hy vọng có quy hoạch thống nhất cho thị trường thuốc lá.
Còn tại sao lại xuất hiện tin đồn bảo vệ địa phương ở Giang Bắc, đây chẳng qua chỉ vì mọi người không xác định rõ chế tài quản lý, điều này không liên quan gì đến vấn đề bảo vệ địa phương.
Túc Nhất Tiêu nói ra những điều này thì cục diện đã sáng tỏ, tất cả mọi người đều thấy hắn và Trương Thanh Vân cùng mặc một chiếc quần, Giang Nam Giang Bắc là một chỉnh thể, cục diện như vậy vượt qua dự đoán của mọi người, vì vậy mà bọn họ không biết nên ứng phó thế nào cho hợp lý.
Túc Nhất Tiêu nói xong thì Trương Thanh Vân tiếp tục lên tiếng, lần này hắn lên tiếng khá hòa hoãn, bắt đầu thừa nhận vấn đề ở Giang Nam, bắt đầu lên tiếng xin lỗi các tỉnh anh em. Cuối cùng hắn nói:
- Các vị, Giang Nam bây giờ là trăm phế đợi hưng, bây giờ từ trên xuống dưới ai cũng mong phát triển, xây dựng và phục hưng Giang Nam, tính tích cực là rất cao. Dưới tình huống thực tế thế này thì đôi khi sẽ xuất hiện một vài tình huống không tốt, đây là chuyện hợp tình hợp lý.
- Trong sự kiện này, tôi đảm bảo tỉnh ủy chính quyền chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc quy phạm, đồng thời cũng hy vọng mọi người có thể chỉ ra những chỗ sai, có thể phê bình.