Bố Y Quan Đạo

Chương 1208: Bí thư đổi chủ?




Thủ đô, chính phủ tổ chức hội nghị đặc biệt về vấn đề phối hợp tài nguyên trong Trung Nguyên, có thể nói là chỉ phối hợp trong Trung Nguyên, không dẫn đến cạnh tranh và mâu thuẫn giữa các tỉnh.

Gần đây những tranh chấp ở Trung Nguyên tạo nên tiếng vọng rất lớn trong nước, các tỉnh khác nhau chủ yếu ở phương diện bảo vệ tài nguyên và lợi dụng phương diện cộng hưởng. Ngọn lửa tranh chấp lần này bùng lên vì Giang Bắc áp dụng lệnh cấm với các loại thuốc lá ngoài tỉnh, ý đồ tất nhiên là bảo vệ sự phát triển và sinh tồn của các công ty thuốc lá bản địa.

Thứ hai là Giang Nam bắt đầu thúc đẩy công tác triển khai trùng kiến, Giang Nam nhiều lần vươn tay đòi tiền về hạng mục với trung ương, Giang Nam lại cạnh trang thắng được nhiều hạng mục, điều này làm cho các tỉnh anh em khác không hài lòng, bọn họ chỉ trích Giang Nam lặp lại xây dựng.

Vì vấn đề này mà trung ương quyết định hẹn gặp mặt nói chuyện với lãnh đạo chủ yếu của Giang Nam và Giang Bắc, nhưng hiệu quả không được lý tưởng, ý kiến của các tỉnh thành phố khác vẫn là rất lớn. Dưới tình huống này thì trung ương quyết định tổ chức hội nghị chuyên môn, mục đích tất nhiên là muốn giải quyết những mâu thuẫn tồn tại giữa các tỉnh trong thời điểm trước mắt.

Khách sạn thủ đô, đây là nơi mỗi ngày đều tiếp đãi các quan lại quyền quý, dù là trong hay ngoài nước cũng là vô số. Nơi đây làm người ta cảm thấy sâu khó dò, vì chỉ cần một chiếc xe từ trong khách sạn đi ra cũng có thể làm quan lớn một phương.

Không đến thủ đô không biết mình là quan nhỏ, thật ra cũng có nhiều quan viên về thủ đô thích vào ở trong khách sạn thủ đô, trong chỗ này rất có thể là những người bình thường vênh váo tự đắc, dậm chân có thể làm rung chuyển núi đồi. Thường thì những người tới lui qua lại nơi đây, thấp nhất cũng là chủ tịch thành phố, thậm chí là những quan viên cấp cao khác.

Hôm nay khách sạn thủ đô không giống như bình thường, khu khách quý có vài trạm gác, tầng trệt lại áp dụng quản chế. Lần này lãnh đạo sáu tỉnh Trung Nguyên về thủ đô, mọi người cùng ở lại khách sạn thủ đô, sáu bí thư và chủ tịch của sáu tỉnh Trung Nguyên đều ở đây, tất nhiên sẽ được canh phòng nghiêm mật hơn ngày thường.

Vị trí gần cửa sổ khu khách quý, những nhân viên phục vụ cao gầy đang đưa món ăn lên như đèn kéo quân, có thể thấy bình thường đây là những người phụ nữ khéo léo hào phóng, hôm nay ai cũng có chút căng thẳng, nụ cười trên mặt khá cứng nhắc, tư thế cũng quá mức đoan chính, có vẻ mất tự nhiên.

Hôm nay khách dùng cơm ở nhà hàng quá bất thường, vị trí gần cửa sổ chính là của bí thư tỉnh ủy Giang Nam Trương Thanh Vân, chủ tịch tỉnh Giang Bắc Túc Nhất Tiêu, còn có cục trưởng cục tài nguyên công nghiệp Chiêm Hồng Quế. Ba nhân vật như vậy dù xuất hiện ở khách sạn thủ đô thì đều cực kỳ đáng chú ý.

Trong đó người bắt mắt nhất chính là Trương Thanh Vân, lần này hắn về thủ đô có thể nói là tám phương chú ý, các thế lực ở thủ đô có ai không chú ý đến Trương Thanh Vân?

Lại nói tiếp, mâu thuẫn ở Trung Nguyên đơn giản chỉ vì mọi người cứ chăm chăm vào chiến tích, cùng nhau tranh đoạt tài nguyên. Trương Thanh Vân biểu hiện rất mạnh, hắn ra bài không theo quy tắc, điều này làm cho Giang Nam được ủng hộ, nhưng các lãnh đạo tỉnh khác lại ghi hận.

Nhưng dù là thế nào thì Trương Thanh Vân vẫn luôn nắm chắc cục diện Giang Nam, nếu so sánh với các bọn họ khác mới xuống nhận chức ở Giang Nam thì địa vị củae hắn vững chắc hơn khá nhiều. Những người khác phải suy xét quan hệ ở bên trong, vì vậy khoảng thời gian này Giang Nam gặp thiên tai nhưng xu thế phát triển không thua kém các tỉnh khác, mơ hồ còn có dấu hiệu chiếm ưu thế.



Trương Thanh Vân biểu hiện như vậy tất nhiên sẽ làm người ta phải chú ý, mọi người cùng coi hắn là kẻ địch lớn, tất nhiên ai ai cũng quan tâm.

- Anh Túc, tôi đã nói rồi, các anh rõ ràng đang áp dụng chế độ bảo vệ địa phương, thuốc lá là một ngành công nghiệp nộp thuế cao, nhưng dù sao cũng phải đi về phía thị trường chứ? Các anh cắt đứt đường vào của sản phẩm các tỉnh khác, anh nói xem đó là hành vi gì? Đây chẳng phải là quấy nhiễu thị trường kinh tế sao?

Trương Thanh Vân dùng đũa gắp món ăn, trước tiên nói vài lời gây khó cho Túc Nhất Tiêu.

Túc Nhất Tiêu thấy Giang Nam bị lao đao vì thiên tai, lúc này hắn bảo vệ thuốc lá Giang Bắc, ý đồ rất rõ ràng.


Tất cả mọi người đều chú ý đến những lá bài không theo quy tắc của Giang Nam, lúc này Túc Nhất Tiêu giở trò bảo vệ địa phương, người ta sẽ nói gì?

Túc Nhất Tiêu đối mặt với lời chất vấn của Trương Thanh Vân mà da mặt dày như tường thành, hắn nói:

- Trương Thanh Vân, bí thư Thanh Vân của tôi, anh không nên nói như vậy, thứ thuốc lá này không nên khởi xướng vấn đề. Anh xem, quốc gia chúng ta thu thuế lớn với các hãng thuốc lá ngoại nhập, tôi nào có nghe nói các tổ chức kia khiếu nại đâu?

- Giang Bắc chúng tôi là một tỉnh, không thể nào tự làm ra chế độ thuế quan, nhưng chúng tôi phải khống chế dòng thương phẩm chảy vào tỉnh chứ? Vấn đề này tôi không sợ lý luận, chúng tôi sẽ chế định ra chính sách phù hợp với tình hình thực tế ở Giang Bắc, tổng cục thuốc lá quốc gia cũng biết chuyện này, bọn họ đều không nói gì, người khác nói chẳng phải là bắt chó đi cày sao?

Túc Nhất Tiêu nói với lý lẽ hùng hồn, sau đó lại lắc đầu cười khổ. Hắn không phải là người dễ đối phó, muốn nói lý với hắn là không dễ dàng gì. Trương Thanh Vân là lãnh đạo Giang Nam, có tính cách riêng, mà Túc Nhất Tiêu cũng có tâm tính cuồng dã, khác biệt không ít.

- Được rồi, được rồi, không cần vừa gặp mặt đã cấu véo nhau. Tôi nói với hai người các anh, một người là bí thư tỉnh ủy, một người là chủ tịch tỉnh, đều là người uy phong một phương, vì sao chỉ một bữa cơm mà ồn ào như trẻ con như vậy rồi?

Chiêm Hồng Quế cười nói, lão là người lớn tuổi nhất, đã sắp sáu mươi, vì vậy lão xem như là đại ca trong nhóm người, lý luận của lão thường được xem xét.


Nhưng thực tế cũng không phải là như vậy, Chiêm Hồng Quế vừa mới mở miệng thì Túc Nhất Tiêu đã nhân tiện nói:

- Được, được rồi, anh Chiêm cũng đừng giả vờ làm người tốt, anh rõ ràng đã liên hệ với Thanh Vân, tôi đã nói rồi, hạng mục nhiệt điện của Thanh Vân ở Giang Nam cũng do anh mà ra.

- Anh là cục trưởng cục tài nguyên công nghiệp, anh phải tạo ra áp lực mà không phải là ăn nhịp với đối phương. Anh vỗ ngực đồng ý với Thanh Vân, như vậy chẳng khác nào tất cả tài nguyên công nghiệp tập trung về phía Giang Nam, như vậy anh không thấy mâu thuẫn sao?

- Dựa vào điều gì mà chúng tôi phải giúp đỡ Giang Nam phát triển? Làm gì có chuyện như vậy?

Trương Thanh Vân cười lắc đầu, hắn chỉ vào Túc Nhất Tiêu rồi nói:

- Anh không cần càn quấy, hôm nay tôi nói một câu, Giang Nam chúng tôi không kéo than đá ở Giang Bắc các anh, anh có tin không? Anh Chiêm làm cục trưởng cũng không dễ dàng gì, chúng ta cần phải thông cảm, còn nữa, anh cần phải hiểu cho rõ thế cục.

- Bây giờ không phải là Giang Nam cần than đá, mọi người rõ ràng tự nhiên tiếp ứng than đá cho Giang Nam. Ngày hôm qua tôi đã nói với anh Chiêm, nói rằng Tấn Tây sẽ mở một chuyến vận chuyển riêng cho Giang Nam, tỉnh nào ở Giang Nam có trữ lượng than đá so với Tấn Tây?

- Vì vậy tôi không cần than đá của các tỉnh các anh cũng có thể xây dựng được nhà máy nhiệt điện lớn nhất Trung Nguyên. Anh hỏi anh Chiêm xem, ngày hôm qua có phải tôi nói như vậy không?


Chiêm Hồng Quế há miệng buồn cười, khi thấy Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu đấu võ mồm thì lão cũng hứng thú. Nhưng nếu nói về vấn đề lợi hại và sắc bén thì Trương Thanh Vân vẫn hơn một bậc, Trương Thanh Vân nói chuyện cứ như đang làm việc, hứn luôn nắm chặt yếu điểm.

Trương Thanh Vân thích thiên biến vạn hóa, cuối cùng hắn nắm lấy vấn đề than đá xây dựng nhiệt điện, lúc đầu Chiêm Hồng Quế cảm thấy nhức óc vì phối hợp tài nguyên, nhưng phương pháp của Trương Thanh Vân rất đơn giản, đưa ra kế hoạch đổi mới.

Những tỉnh tình nguyện cung cấp than đá và nguyên liệu nhiệt điện thì sau này sẽ được ưu tiên điện lực từ Giang Nam, chiêu thức này rõ ràng đã nắm chặt yếu điểm của kẻ khác, vì vậy mà dù các tỉnh có khác biệt rất lớn nhưng đều hứa hẹn đưa than đá cho Giang Nam.


Vì vấn đề điện rất quan trọng, hơn nữa bây giờ lưới điện có nhiều lỗ hổng, thiếu điện thường xuyên, các tỉnh bây giờ đang hận không thể tìm nguồn bổ sung, sao có thể bỏ qua củ cà rốt của Trương Thanh Vân?

Quả nhiên Túc Nhất Tiêu nói đến đây thì cảm thấy nghẹn lời, hắn biết rõ mình không thể nào tranh chấp thắng Trương Thanh Vân, vì vậy nâng ly trà muốn cạn chén với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cụng ly với Túc Nhất Tiêu, hai người uống sạch, Túc Nhất Tiêu nói:

- Được rồi, Thanh Vân, tôi và anh xem như dừng chiến. Đầu tiên tôi muốn nói rõ, Giang Bắc và Giang Nam chúng ta chỉ cách một con sông, hai bên đều là hàng xóm hữu nghị, chúng ta cạnh tranh thường công bằng, dù là cạnh tranh cũng không sinh đố kỵ, không được hiểu sai.

- Lần này ai cũng nói ban ngành Trung Nguyên rất cứng nhắc, tôi xem qua cũng cảm thấy chưa chắc. Rốt cuộc mọi người đều còn trẻ, vì sao không thấy khuyết điểm của mình? Sao hay bắt bẻ nhau như vậy? Hoàn cảnh thế này mà muốn làm tốt đoàn kết cung không dễ dàng gì. Bây giờ tình hình Trung Nguyên đã khác, tất cả đều là lãnh đạo trẻ tuổi, ví dụ như bí thư tỉnh ủy Dự Nam là Đường Vũ, đây cũng là người mạnh mẽ có tiếng trong nước, anh ấy có quan hệ tốt với Hải phái, phái tây bắc, phái đông bắc, cực kỳ giống với Trương Thanh Vân.

Dự Nam là tỉnh có sản lượng thuốc lá rất lớn, lần này Giang Bắc đưa ra chính sách bảo vệ thuốc lá bản địa, Đường Vũ rất tức giận, hắn trực tiếp điện thoại đến Giang Nam mắng mỏ Túc Nhất Tiêu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

Sau sự kiện lần đó, cúp điện thoại Đường Vũ mới phát hiện hai bên không có quan hệ, vì vậy có thể thấy khi đó Đường Vũ tức tối cở nào.

Tất nhiên Giang Nam cạnh tranh thắng Dự Nam ở hạng mục nhà máy phát điện là điều nằm ngoài ý muốn, Đường Vũ không điện thoại cho Trương Thanh Vân, hắn trực tiếp điện thoại lên trung ương, mà sự kiện này cũng có chút kỳ diệu. Nếu đối với Túc Nhất Tiêu thì Đường Vũ không xem ra gì, hắn mất hứng thì điện thoại mắng ngay.

Nhưng đối với Trương Thanh Vân thì khác, dù các lãnh đạo ở Trung Nguyên đều rất trẻ nhưng trẻ nhất vẫn là Trương Thanh Vân. Đồng thời Trương Thanh Vân trẻ nhất nhưng còn có căn cơ và lực ảnh hưởng mạnh nhất Trung Nguyên, vì vậy có thể nói là hắn xếp hạng phía trước. Đường Vũ nếu so sánh với Trương Thanh Vân thì chỉ có thể nó là người mới mà thôi.

Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân làm cho Đường Vũ không trực tiếp liên hệ với Trương Thanh Vân, rõ ràng Đường Vũ đã cho rằng Trương Thanh Vân là đối thủ gần nhất. Dạo này tất cả động tác của Đường Vũ đều nhằm vào Giang Nam, tuy không nói có gì nghiêm trọng, nhưng rõ ràng cũng óc ý đồ rất rõ ràng.

Hơn nữa Đường Vũ là người gây khó dễ cho Giang Nam ở trung ương là nhiều nhất, thường đề xuất những nghi vấn rất khó chịu