Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 321: Một Tiếng Nữa, Chờ Anh Ở Cổng Trường




Trên hồ sơ, chỗ mà lẽ ra nên có một bức ảnh bây giờ đã trống trơn.Ảnh chụp biến mất, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhận ra dấu vết của bức ảnh đã từng được dán ở đây.

Ảnh chụp hẳn là bị xé ra, trên chỗ bị bóc ra dính mấy sợi râu nhỉ

Phương Mê khóe mày giật giật, sau đó cười khẽ.

""Bác sĩ Đường này, quả nhiên. . . Rất thú vị!"

Cất lại hồ sơ vào túi, hắn xoay người đi ra ngoài, nhìn về hướng tòa nhà nội trú, mỉm cười đi về phía cổng bệnh viện.

"Vậy ta sẽ lại tới thăm vào một ngày khác!"

. . .

. . .

Long Thành, căn cứ bí mật của Đại bàng bay.

Bùi Vân Khinh đi theo vài người, đẩyxe đưa Đoạn Tư Bình vào trong hành lang.

Một số nhân viên y tế nghe tin đã chạy ra tiếp ứng, cẩn thận hộ tống Đoạn Tư Bình vào phòng.

Chú ý đến biểu tượng đại bàng bay trên ngực đám người kia, trong đầu Bùi Vân Khinh đoán chắc đây là căn cứ bí mật của đại bàng bay, không hỏi nhiều mà bám theo đám người đưa Đoạn Tư Bình vào phòng bệnh.

Đường Mặc Trầm vào sau, mọi người kính cẩn cúi chào.

Anh nâng tay phải lên ngang lông mày chòa lại mọi người

Sau đó, anh nhìn nghiêng về phía Bùi Vân Khinh.

"Cậu đến để giải thích cho bọn họ tình trạng cùng những điều cần lưu ý."

Bùi Vân Khinh gật đầu, lập tức đem tình huống của Đoạn Tư Bình cẩn thận nói rõ ràng, cũng liệt kê tất cả những điều cần chú ý.

Bác sĩ cẩn thận ghi lại, sau đó hỏi cô một số vấn đề.

Sau khi hai bên bàn bạc xong, Đường Mặc Trầm giơ tay phải lên với Ôn Tử Khiêm.

"Đưa bác sĩ Đường về."

Ôn Tử Khiêm đi tới bên cạnh Bùi Vân Khinh, "Bác sĩ Đường, đi thôi!"

“Chờ một chút!” Đi tới bên cạnh Đoạn Tư Bình, Bùi Vân Khinh cẩn thận giúp hắn thu dọn chăn gối, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần anh phối hợp với bác sĩ, tập luyện tốt nhiều nhất nửa năm liền có thể khôi phục lại như ban đầu, hơn nữa. . . anh còn có được hai cột sống cứng nhất.

Hai câu này tương đương với việc cho Đoạn Tư Bình một viên thuốc trấn an.

Đoạn Tư Bình đáy mắt hiện lên vẻ cảm kích.

"Cảm ơn. . . bác sĩ Đường!"

"Không cần khách khí, nghỉ ngơi thật tốt."

Gật đầu với anh, Bùi Vân Khinh đứng thẳng người, nhìn thoáng qua Đường Mặc Trầm.

"Vậy. . . Đường bộ trưởng, tạm biệt!"

Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, chỉ có thể đợi đến buổi tối, thẳng thắn thừa nhận với anh

Đường Mặc Trầm rũ mi xuống, nhìn cô chằm chằm hai giây.

"Tạm biệt!"

"Xin mời!"

Ôn Tử Khiêm lịch sự giơ tay ra, dẫn cô ra khỏi tiểu khu, bảo vệ sĩ đưa cô trở lại bệnh viện.

Bước tới, đứng ở bên giường của Đoạn Tư Bình, Đường Mặc Trầm hơi cúi người xuống.

"Nghỉ ngơi thật tốt, Liệp Ưng lát nữa sẽ đến cùng cậu nói chuyện cụ thể."

"Vâng, thưa Bộ trưởng."

Gật đầu, Đường Mặc Trầm sải bước ra khỏi phòng bệnh.

Ở hành lang, Ôn Tử Khiêm đưa Bùi Vân Khinh vào thang máy, đang quay lại.

Cùng bước xuống lầu, đi tới bên cạnh xe, Đường Mặc Trầm không có ngồi ở ghế sau, mà là đi thẳng đến bên cạnh lái xe.

"Xuống xe!"

Tài xế vội chui ra ghế lái, Đường Mặc Trầm ngồi vào ghế lái.

"Các ngươi trở về Bộ chờ ta!"

Sau khi phân phó một câu, anh đóng cửa lại, khởi động xe.

Nhìn Đường Mặc Trầm lái xe rời đi, tài xế nhìn về phía Ôn Tử Khiêm nghi hoặc.

Lái xe ra khỏi căn cứ, Đường Mặc Trầm tăng tốc, nhanh chóng đuổi kịp chiếc xe mà Bùi Vân Khinh đang đi.

Hộ tống cô trở lại bệnh viện, nhìn cô ấy trở lại văn phòng để lấy đồ, nhìn cô lặng lẽ mặc nữ trang, bình an vô sự trở lại trên xe. . .

Đường Mặc Trầm ngồi trở lại ghế lái, cau mày nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao màu đỏ trước mặt, dùng điện thoại di động bấm gọi cho cô.

"Một giờ sau, chờ anh ở cổng trường!"