Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 320: Lần Này, Cũng Nên Lộ Mặt Rồi




"Không cần, tôi muốn giúp anh ấy làm thủ tục chuyển viện. . ."

Bùi Vân Khinh còn muốn từ chối, Đường Mặc Trầm đã cắt ngang.

"Ngồi!"

Một chữ, vô cùng bá đạo, không cho cô cơ hội phản bác

Bùi Vân Khinh không nói nên lời.

Ngồi thì ngồi!

Kéo ghế qua, cô không khách khí ngồi xuống, khi dựa lưng vào ghế, cô khẽ thở nhẹ.

Thoải mái!

Nhìn lướt qua bộ dạng của cô, Đường Mặc Trầm nhướng mày nâng cổ tay nhìn thời gian.

"Tử Khiêm, cậu đi!"

"Vâng!"

Hung thủ có thể vẫn đang ở bệnh viện, là bác sĩ điều trị của Đoạn Tư Bình, Bùi Vân Khinh cũng có thể là mục tiêu tấn công của đối phương, làm sao anh có thể để cô rời đi?

Ôn Tử Khiêm trả lời anh, xoay người đi làm thủ tục chuyển viện.

Từ Viễn Phàm xoay người đi tới, "Bộ trưởng, ta đi chuẩn bị bữa sáng cho ngài."

Đường Mặc Trầm gật đầu.

"Giúp bác sĩ Đường cũng chuẩn bị một phần."

"Vâng!"

Từ Viễn Phàm cũng rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn lại Đường Mặc Trầm, Bùi Vân Khinh, cùng Đoạn Tư Bình nằm trên giường.

Bùi Vân Khinh khẽ dời tầm mắt, nhìn thấy người đàn ông đối diện đang cau mày nhìn cô với ánh mắt khó lường.

Cô rùng mình một cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả bộ nhìn nhịp tim Đoạn Tư Bình.

Nhìn thấy dáng vẻ gian xảo của cô, Đường Mặc Trầm lại vừa tức giận vừa buồn cười.

Một lát sau, Ôn Tử Khiêm đã cùng Vương chủ nhiệm trở lại, phía sau có mấy nhân viên y tế tới tiếp ứng.

“Thư kí Ôn đã nói với tôi muốn để cậu cũng theo xe qua đó một chuyến.” Vương An cười, vỗ vỗ cánh tay Bùi Vân Khinh, “Tôi sẽ thu xếp chuyện ở bệnh viện, để cậu cùng bộ trưởng qua đó, sau đó về nhà nghỉ ngơi thật tốt."

"Được ạ."

Mọi người nhanh chóng di chuyển, các nhân viên y tế cẩn thận đẩy Đoạn Tư Bình ra khỏi khu ICU, đưa lên xe cấp cứu.

Bùi Vân Khinh cũng đi theo đám đông, lên ghế sau xe cấp cứu.

Vừa mới ngồi xuống, Từ Viễn Phàm đã đưa bữa sáng qua.

Thấy cửa sau xe cấp cứu bị đóng, Đường Mặc Trầm đi vào bên trong xe, ngồi ở băng ghế sau.

"Đi theo xe cứu thương."

Một lúc sau, đoàn xe rời khỏi Bệnh ViệnĐệ Nhất dưới sự hộ tống của hai đội nhân viên an ninh.

Đối diện cổng bệnh viện.

"Anh theo dõi họ xem họ chuyển người đi đâu!"

Nói với Trịnh Kỳ một câu, Phương Mê đẩy cửa băng ghế sau xuống xe.

Trịnh Kỳ khởi động xe, Phương Mê băng qua đường, đi vào cổng Bệnh Viện Đệ Nhất.

Cầm lấy điện thoại, anh giơ tay bấm một dãy số.

"Xin chào, khoa ngoại tổng hợp xin nghe ạ."

"Bác sĩ Đường có ở đó không?"

"Bác sĩ Đường đã về nhà, anh có điều gì muốn nói với anh ấy không?"

"Không cần cảm ơn!"

Vậy mà đi rồi?

Phương Mê cúp máy, nhướng mày, xoay người đi vào tòa nhà văn phòng bên cạnh.

Thay vì đi thang máy, lại từ cầu thang an toàn đi lên tầng 4, đi đến phòng hồ sơ.Nhìn trái phải không thấy có ai, hắn kéo mũ che xuống che mặt, từ trong túi lấy ra găng tay vô khuẩn đeo vào, bước tới trước cửa phòng hồ sơ.

Lấy công cụ ra khỏi túi, xoay xoay hai - ba lần, mở cánh cửa phòng hồ sơ, bước vào.

Dùng tay trái khóa trái cửa, hắn ngước mắt quét một vòng trên kệ hồ sơ.

Tất cả hồ sơ đều được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái, hắn tìm tới khu chữ T*. Hắn đơn giản lật lật vài bộ hồ sơ liền lập tức tìm được hồ sơ của "Đường Thất".

*Đường Thất - 唐七 - Táng Qī nên có chữ cái đầu là T

Đem hồ sơ bên trong lấy ra, Phương Mê khẽ nhếch khóe môi.

"Bác sĩ Đường Thất, lần này cũng nên lộ mặt rồi?!"

Cầm tới tư liệu bên trong trên tay, hắn lật ra trang bìa, nhìn lên chỗ dán ảnh chụp góc bên phải.