Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 271: Hot




Từ học sinh cao trung đến sinh viên đại học, và thậm chí có không ít học sinh sơ trung đều thấy được hình ảnh của mình trong bài phát biểu của Bùi Vân Khinh.

Mọi người đều để lại lời nhắn: tôi là một trong số những người bình thường.

Một số người thậm chí còn nói rằng bài phát biểu của cô đã mang lại cho họ hy vọng.

. . .

Câu nói của Đường Mặc Trầm "Tất cả những người làm việc cố gắng đều là anh hùng của chính họ" cũng trở thành một cụm từ vàng trên mạng chỉ sau một đêm.

Bùi Vân Khinh hoàn toàn hot!

Sự chú ý của Đường Mặc Trầm cũng đã tăng thêm năm phần trăm so với trước đó.

Hai người lại vô tình giúp đỡ được đối phương

Sáng hôm sau, cái tên Bùi Vân Khinh đã được liệt kê thành công trên Hot Search Weibo.

Đầu tiên, trường trung học số một Long Thành, sau đó là Long Thành thậm chí vài trường cao trung, đại học ở các vùng khác đã chủ động liên hệ với trường Đại học Y, mong muốn mời Bùi Vân Khinh đến trường nói chuyện.

Sau khi biết tin, các phóng viên đài truyền hình và báo đài cũng đến đây muốn phỏng vấn Bùi Vân Khinh.

Tuy nhiên...

Mọi người đuối tới Đại học Y, được lãnh đạo dẫn tới ký túc xá nữ sinh, nhưng không có tìm thấy Bùi Vân Khinh.

Giờ phút này, Bùi Vân Khinh đang ở trên bàn mổ của Bệnh Viện số một Long Thành, tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân.

Cả ngày, liền làm năm ca giải phẫu, buổi trưa cũng là thay đồ rồi ngồi dưới đất ăn.

Đến khi cô hoàn thành ca mổ cuối cùng thì đã là năm giờ chiều.

Vừa mới bưng chén lên uống miếng nước, Vương An - chủ nhueemj khoa ngoại đã gõ cửa bước vào.

"Bác sĩ Đường, cậu có thuận tiện đi thành phố Hải một chuyến không?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người kia, Bùi Vân Khinh vội vàng đặt cốc nước xuống, đứng dậy.

"Có chuyện gì sao?"

"Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ một người bạn học cũ của tôi. Có một cô gái đang ở bệnh viện của họ cần phẫu thuật cắt thùy đuôi gan*, nhưng thể chất của cô ấy rất tệ. . . Vì vậy, tôi muốn sắp xếp để cậu thay tôi qua đó hội chuẩn. Lần trước cậu làm phẫu thuật kia, kết quả vô cùng tốt. Tôi tin rằng cậu có thể làm tót hơn tôi. "

*Cái này là google dịch mình cũng không biết đâu nha :((

Bùi Vân Khinh có chút xấu hổ.

"Cái này..."

Đối với một cái bác sĩ mà nói, trị bệnh cứu người là thiên chức.

Nếu ở thành phố này, cô nhất định sẽ không do dự, nhưng đi thành phố khác ít nhất cũng phải mất ba năm ngày, làm sao có thể nói chuyện với Đường Mặc Trầm?

Thầy thuốc tấm lòng của cha mẹ.

Để cô từ chối yêu cầu của một bệnh nhân, Bùi Vân Khinh thật không nhẫn tâm.

"Tôi có thể xem bệnh án của cô ấy không?"

Vương Ân đưa cho cô bản fax bệnh án.

Người bệnh và Vương Nhất Đồng, năm nay mới 16 tuổi, tình trạng bệnh rất phức tạp.

Đây sẽ là một ca phẫu thuật rất lớn, cần ít nhất hai bác sĩ có tay nghề cao để hoàn thành ca mổ cùng một lúc.

Nếu không được xử lý đúng cách thì rất có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Ánh mắt dừng lại trên góc phải bệnh án, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ.

Bùi Vân Khinh cau mày suy nghĩ một chút, "Tôi sẽ về cùng gia đình bàn bạc, tối nay sẽ cho anh một câu trả lời, được không?"

Vương An cười gật đầu, "Đương nhiên có thể, không cần miễn cưỡng, tôi chờ tin tức của cậu."

"Vậy tôi đem bệnh án về xem một chút. Nếu tôi không thể đi, tôi cũng sẽ ghi lại một số suy nghĩ của tôi để anh tham khảo."

“Được rồi!” Vương An nhìn thời gian, “Sắp tan làm rồi, không có chuyện gì thì về cậu về sớm chút đi!"

Vương An rời đi, Bùi Vân Khinh thu dọn tài liệu và đồ đạc, lưng đeo túi bước ra khỏi văn phòng.

Đi qua hành lang, cô bước đến phòng y tá để chào mọi người, bàn giao công việc, rồi bước vào thang máy.

Thang máy dừng lại rồi mở ra, vừa bước chân phải, bên tai đã bắt gặp âm thanh quen thuộc sau lưng.

"Bản thân nỗ lực? Nghe thật dễ nghe, nếu cô ấy không quen biết Đường bộ trưởng, ai sẽ bỏ phiếu cho cô ấy!"