Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 270: Tận Hưởng Vinh Quang Thuộc Về Em




Liếc nhìn Đường Mặc Trầm, đọc được ánh mắt khích lệ của anh, cô điều chỉnh hô hấp, lại quay mặt đối diện với mọi người.

"Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. Như tôi đã nói trước đó, đây không phải là chiến thắng của một mình tôi, mà là chiến thắng của tất cả chúng ta ..."

Đường Mặc Trầm đi xuống sân khấu, đứng phía dưới chăm chú nhìn cô một lúc.

Mới xoay người rời khỏi hội trường.

Một mặt là thực sự không có thời gian, mặt khác, anh không muốn lấy đi hào quang của cô.

Rời khỏi sân vận độngvẫn còn nghe thấy tiếng vỗ tay như thủy triều bên trong.

Đường Mặc Trầm cong khóe môi, ngồi vào ghế sau.

"Lái xe!"

Hôm nay là sân nhà của cô tất cả những tiếng vỗ tay chú mừng này, đều là xứng đáng!

Sau khi Bùi Vân Khinh nói xong, hiệu trưởng bước lên sân khấu, trao huy chương địa biểu cho chủ tịch hội sinh viên vào tay cô.

Đến lúc này, cuộc tranh cử chủ tịch Hội sinh viên lần này cũng đi đến hồi kết.

Trên tay cầm một chiếc hộp có huy chương, Bùi Vân Khinh bắt tay giáo viên và các bạn cùng lớp đến chúc mừng, nhìn xung quanh không thấy Đường Mặc Trầm.

Khi còn đang băn khoăn thì Đinh Linh đã chạy đến, ôm chầm lấy cô đầy phấn khích.

"Vân Khinh, cậu thật tuyệt vời!"

Bạn học họ Trần trong khoa hay bị chế giễu cũng ngập ngừng bước tới.

Nhìn thấy người tới, Bùi Vân Khinh cười khích lệ với cậu ta rồi chủ động đưa tay phải về phía anh.

"Tôi đã thấy bài văn của cậu được đăng trên tạp chí của trường, rất tuyệt."

Cậu chàng cười một cách ngượng ngùng, nhưng lưng cậu ta rõ ràng là thẳng hơn rất nhiều.

"Bạn học Bùi Vân Khinh, tôi có thể chụp ảnh chung với bạn được không?"

"Tất nhiên có thể!"

Bùi Vân Khinh chủ động đứng bên cạnh người kia, cầm lấy điện thoại di động, hào phóng chụp một bức ảnh hai người họ.

Vốn dĩ những người khác có chút do dự, nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều thu hết can đảm đến cùng nhau.

"Tôi cũng muốn!"

"Tôi cũng muốn chụp ảnh chung với cậu!"

. . .

“Bạn học Bùi Vân Khinh!” Phóng viên báo trường cũng cầm máy ảnh đi tới, “Tôi có thể chụp ảnh bạn được không?"

Bùi Vân Khinh kéo Đinh Linh về phía mình, vẫy tay chào đám sinh viên đang nhìn cô ngập ngừng không dám đi về phía trước.

"Nào, chúng ta cùng nhau chụp một bức ảnh? !"

Phóng viên báo trường bấm nút chụp mọi người cùng vào máy, sau đó chủ động cầm lấy điện thoại hướng Bùi Vân Khinh, muốn phỏng vấn cô.

Các sinh viên từ đài truyền hình của trường cũng chạy tới, chĩa máy quay về phía cô, phỏng vấn trực tiếp Bùi Vân Khinh.

. . .

Trên bậc thang, Thu Thư Dao đứng xa xa trên bậc thang, nhìn Bùi Vân Khinh đang được mọi người vây quanh, nghiến răng nghiến lợi, xoay người bước ra khỏi sân thể dục.

Cuối cùng, Bùi Vân Khinh rời khỏi hội trường cùng Đinh Linh.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi xách, cô lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua tin nhắn mà Đường Mặc Trầm gửi cho cô.

"Anh đi trước, hãy tận hưởng vinh quang của em!"

Bùi Vân Khinh nhắn trả lời, gửi cho anh một tin nhắn.

"Đó cũng là vinh dự của em khi có thể phát triển bên cạnh anh."

. . .

. . .

Buổi chiều hôm đó, trang web của trường toàn là tin về Bùi Vân Khinh.

Tôi không biết là ai, đăng video bài phát biểu của cô ấy lên mạng.

Cùng lúc đó, Đường Mặc Trầm đích thân đến thăm Đại học Y, và tin tức về việc vì Bùi Vân Khinh "Học thuộc lòng"* cũng được báo chí đưa tin.

*Vì người nào đó học thuộc lòng chỉ sự ủng hộ, tán thành.

Nhờ có Đường Mặc Trầm, video này của Bùi Vân Khinh cũng nhận được sự quan tâm rộng rãi.

Bài phát biểu của cô về "đa số người bình thường" đã gây ra những ảnh hưởng lớn trong giới sinh viên.