Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 268: Đại Đa Số Người Bình Thường




Dưới sân khẩu, nụ cười của mọi người đều đã đông cứng trên khuôn mặt.

"Đinh Linh - một người bạn của tôi vì tính tình hiền lành nên hay bị bắt nạt; có một bạn học họ Trần ở khoa chúng tôi hay bị trêu chọc vì mọc răng; còn có bạn học thì bị chế giễu vì quê, mặc quần áo mộc mạc ...

Tôi cũng vậy.

Khi đứng ở đây, chắc hẳn nhiều người đang nghĩ, không phải đây là Bùi Vân Khinh đã bị Đường bộ trưởng ngủ qua sao? "

Dưới sân khấu, mọi người đều im lặng.

Bất kể là ở nơi nào, đại đa số đều là người bình thường.

Ai chưa từng bị người khác chê là kém cỏi, hiểu lầm, chế giễu, hoặc bị người khác chèn ép vì sự kém xuất sắc của mình? !

Những lời này của Bùi Vân Khinh đã đánh trúng tâm tư sâu kín nhất trong lòng mỗi người.

Nhiều cô gái đã từng bị người khác chỉ trích đã không kìm được nước mắt.

"...

Hôm nay tôi đứng đây để chứng minh cho mọi người thấy rằng thế giới này không phải là thế giới của một vài người xuất sắc.

Nếu tôi được bầu ngày hôm nay, đó không phải là chiến thắng của tôi, mà là chiến thắng của đại đa số người bình thường.

Cảm ơn mọi người!"

Những tràng pháo tay vang lên như sấm.

Đinh Linh rơm rớm nước mắt đứng lên.

"Bùi Vân Khinh, mình ủng hộ cậu!"

Bạn học họ Trần thường xuyên bị người khác chế giễu cũng đứng lên.

"Bùi Vân Khinh, tôi cũng ủng hộ cậu!"

"Tôi cũng ủng hộ cậu!"

"Tôi cũng vậy!"

. . .

Dưới sân khấu, nháy mắt mọi người đều đã đứng lên

Ngay cả những học bá xuất sắc ngày thường cũng đứng lên hò hét cùng mọi người.

"Bùi Vân Khinh!"

"Bùi Vân Khinh!"

. . .

Đứng trên sân khấu, Bùi Vân Khinh cúi người nghiêm trang chào mọi người.

Thu Thư Dao chờ ở dưới khán đài ghen tị khó chịu.

Ban đầu còn nghĩ rằng mình có thể là áp trục, càng có cơ hội tốt hơn.

Làm sao có thể nghĩ rằng Bùi Vân Khinh lại có một bài phát biểu như vậy.

Những gì cô ta chuẩn bị cũng là một triển lãm những thành tích xuất sắc cảu bản thân, trong tình huống này, nếu cô ta còn thể hiện mình như thế, nó sẽ chỉ khơi dậy sự chán ghét của hầu hết các bạn trong trường.

Nhưng, nếu không nói cái đó, thì có thể nói gì đây?

Đã quá muộn để chuẩn bị một bài phát biểu ngay tại chỗ!

"Thu Thư Dao từ khoa lâm sàng, mời lên sân khấu!"

Người dẫn chương trình đã gọi tên rồi, Thu Thư Dao không còn cách nào khác, đành phải cắn răng đi lên trên sân khấu.

“Xin chào các bạn, tôi là Thu Thư Dao, sinh viên năm 2 lâm sàng, hôm nay mình rất vinh dự được đứng đây để tham gia cuộc tuyển chọn này này.

Khi còn học tiểu học, tôi là đội trưởng của Đội học sinh ba tốt, khi còn học sơ trung, tôi đã tham gia rất nhiều hoạt động của trường; ở caoa trung, tôi là chủ tịch hội học sinh. . .

Tôi đã từng thi học sinh trung học xuất sắc của thành phố, học sinh trung học xinh đẹp nhất. . . còn có. . ."

Bài phát biểu của Bùi Vân Khinh vừa rồi đã thành công khơi dậy lòng nhiệt huyết của mỗi học sinh bình thường.

Hiện tại Thu Thư Dao đứng trên sân khấu để khoe khoang bản thân, điều này chắc chắn sẽ chỉ khơi dậy sự chán ghét của mọi người.

Mỗi một thành tích cá nhan của cô ta nói ra, dưới đài lại càng thêm nhiều người không ủng hộ.

Cho dù Thu Thư Dao có lợi hại thế nào đi nữa, nhưng cũng chỉ là một cô gái năm hai, cô ta làm sao có thể chịu đựng được?

Thậm chí trước khi bài phát biểu kết thúc, người liền vừa chạy xuống bục vừa khóc.

Cuối cùng, toàn thể sinh viên đều bỏ phiếu kín.

Dưới sự kì vọng của mọi người, Bùi Vân Khinh từ một vạn ba nghìn người giành được hơn tám nghìn ba trăm phiếu bầu, chiến thắng áp đảo .

Khi lần nữa được mời lên sân khấu, tất cả học sinh đều đứng dậy vỗ tay ủng hộ cô.

Dưới sân khấu đột nhiên có người hét lên.

Chỗ ngồi của khách quý, từ sinh viên đến giảng viên, thậm chí cả các chủ nhiệm, hiệu trưởng. . .

Mọi người đứng dậy, nhìn về phía sân khấu.