Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 267: "Ma Quỷ Hay Kẻ Thích Nói Đùa?"




Nhìn mọi người chung quanh, rồi lại nhìn váy trên người mình, Thu Thư Dao trong lòng cũng có chút hối hận.Sớm biết thế này cô ta cũng đã mặc tây trang.

Nghĩ như vậy, liền vô thức nhìn về phía Bùi Vân Khinh.

Cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Bùi Vân Khinh biểu cảm không thay đổi, vẫn mỉm cười, người còn cố ý ưỡn ngực.

Thu Thư Dao vốn luôn mẫn cảm với dáng người của mình, lập tức chú ý tới chi tiết nhỏ này, tâm tình càng trở nên khó bình tĩnh.

"Được rồi, chúng ta hãy bốc thăm để quyết định thứ tự người phát biểu."

Nữ MC bước ra sân khấu,đem hộp thăm đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa đến trước mặt.

Ba nam sinh bốc thăm được ba vị trí đầu, Bùi Vân Khinh về thứ tư, còn Thu Thư Dao may mắn có được vị trí thứ năm cuối cùng.

Nhìn số bóng trong tay, Thu Thư Dao thở phào một hơi.

Ra sân cuối cùng không chỉ có thể lưu lại ấn tượng sâu nhất trong lòng mọi người mà còn có thể nhằm vào bốn người phát biểu trước mà có sách lược điều chỉnh bài phát biểu của mình

Thôi chủ nhiệm chú buổi phát biểu diễn ra thuận lợi suôn sẻ, Thu Thư Dao đi theo Bùi Vân Khinh rời khỏi sân khấu, trở về chỗ ngồi của mình, người liền nắm chặt hai tay ngầm hạ quyết định.

Nhất định nắm chắc cơ hội phát biểu, gỡ lại điểm số thất bại trang phục vừa rồi.Ngay sau đó, buổi phát biểu chính thức bắt đầu.

Ba bài phát biểu của mấy nam sinh đều rất truyền thống, đầu tiên, họ liệt kê những thành tích của bản thân, những câu lạc bộ đã tham gia, kết quả đạt được như thế nào, họ giỏi ra sao ...

Cứ như thế.

Sau đó là quyết tâm cam đoan với mọi người rằng họ nhất định nỗ lực để làm tốt công việc này.

Phát biểu Chủ tịch hội sinh viên những năm qua đều như vậy, đều đã thành thông lệ, ai cũng nghe đến quen tai rồi.

Dưới sân khấu mọi người đương nhiên là không có hứng thú.

"Tiếp theo, xin mời Bùi Vân Khinh từ Khoa Lâm sàng!"

Bùi Vân Khinh bước lên bục, mỉm cười nhìn quanh.

"Xin chào các bạn , tôi là người thuộc hệ đầu đất của khoa lâm sàng!"

Hả ——

Dưới đài, một trận cười lớn vang lên

Một câu nói, đã thành công hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.

Những người đang tán gẫu, chơi điện thoại. . . đều ngẩng đầy nhìn lên sân khấu

Bùi Vân Khinh cũng cười.

“Trước đó khi viết bản thảo bài phát biểu, tôi cũng suy nghĩ xem mình đã đạt giải thưởng gì, tham gia cuộc thi nào, thế mạnh của mình là gì, mình có gì để khoe khoang?

. . .

Thế nhưng là, thực sự không!

Tôi không giỏi bằng một vài tiền bối, cũng không phải là một sinh viên học bá từ đầu đến chân như Thu Thư Dao.

Từ nhỏ đến giừo, tôi chỉ nhớ hồi còn đi học mẫu giáo, tôi đã được cô giáo tặng một bông hoa màu đỏ.

Vẫn là cô giáo mua xỉ, năm đồng một bông, mà mọi học sinh trong lớp đều có nó."

Dưới sân khẩu, mọi người đều cười nắc nẻ.

Đợi mọi người cười đủ rồi, cô mới tiếp tục nói

"Hẳn là mọi người đang nghĩ, Bùi Vân Khinh, ngươi là ma quỷ hay là kẻ thích nói đùa? !

Đều không phải.

Điều tôi muốn nói, tôi là một người bình thường. Tôi đi học giống các bạn. Tôi thích chơi game trên điện thoại . Tôi không muốn đến lớp vào buổi sáng và tôi chỉ muốn ngủ nướng trên giường. Tôi đã từng mơ thấy bị thế giới tàn khốc này đáng đầu rơi máu chảy. . .

Các bạn khẳng định sẽ hỏi, tại sao một người không có gì xuất sắc, lại ra tranh cử chức chủ tịch hội sinh viên?

Rất đơn giản, tôi không vận động cho chính mình, mà cho mỗi người bình thường như tôi.

Ai nói rằng chủ tịch hội sinh viên phải là thủ lĩnh sinh viên, ai nói chủ tịch hội sinh viên phải được cầm giải thưởng đến mềm tay, ai nói chủ tịch hội sinh viên phải là một sinh viên giỏi, ngoan ngoãn, và vượt trội về mọi mặt?!

Dựa vào cái gì? !"