Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 238: Em Muốn Tức Chết Anh Đúng Không?




Mắt thấy cô phi thân lên, Đường MẶc Trầm kinh hãi, phóng lên, ôm lấy cô trước khi cô va vào tủ.

Cô ngã trên người anh, hai người cùng ngã sấp xuống, Đường Mặc Trầm lưng bị đập mạnh vào góc tủ.

Bành!

Chiếc bình hoa rơi xuống, gần như cùng lúc những mảnh sứ văng tứ tung.

Mảnh sứ bình hoa bay tới, xẹt qua trên mu bàn tay của anh.

Trên miệng vết thương, máu lập tức trào ra.

Nếu như không phải anh phản ứng nhanh, những mảnh sứ kia đã cứa vào mặt Bùi Vân Khinh cũng nên!

Mặc kệ đau đơn, Đường Mặc Trầm nhanh chóng ngồi dậy, một tay cũng kéo cô ngồi dậy.

Xác định cô không có bị thương, anh mới ngầm nhẹ nhàng thở ra, người liền tức giận trách mắng.

"Em điên à!"

Bất quá chỉ là một cái bình hoa, ném liền ném, cô còn muốn đỡ làm gì.

Đồ dùng trong phòng đều là gỗ chắc thượng hạng, phía sau lưng anh bị đụng vào góc tủ có chút nhức nhối, cô da mịn thịt mềm, nếu là đụng liền bị thương

Bùi Vân Khinh nào biết anh đang mắng cái gì, chỉ nghĩ anh trách cô ném bình hoa.

"Không phải chỉ là một cái bình hoa sao?" Cô tức giận, "Bao nhiêu tiền, em bồi anh!"

Anh sẽ quan tâm một cái bình hoa?

Nha đầu này. . .

Nhíu mày đối đầu với tầm mắt của cô, anh đưa cánh tay bị thương ra trước mặt cô.

"Được, bồi."

Nhìn thấy cánh tay anh chảy máu, Bùi Vân Khinh trong lòng xiết chặt,

Nơi nào còn chú ý cùng anh tức giận, quay người muốn đi lấy hòm thuốc.

Người còn chưa đi được, đã bị Đường Mặc Trầm từ phía sau kéo lại.

"Em muốn tức chết anh đúng không?"

Tức giận mắng xong, anh ôm ngang người cô, sỉa bước trên nền gạch đầy mảnh sứ, ôm cô ra khỏi phòng.

"Chu bá!"

Quản gia cùng giúp việc đều đã nghe được tiếng động trên này, chỉ là đứng trong phòng khách, không dám lên.

Nghe được thanh âm của anh, vội vã chạy lên lầu.

"Đem phòng của tiểu thư thu nhập sạch sẽ."

Phân phó một câu, Đường Mặc Trầm sải bước tiến vào phòng ngủ chính, đem Bùi Vân Khinh ném lên trên giường.

Bùi Vân Khinh còn muốn đứng dậy, lại bị anh một tay đè lại.

"Còn náo?"

"Em đi lấy hộp thuốc"

"Anh đi!"

Đứng dậy đi lấy hộp thuốc để tới trước mặt cô, Đường Mặc Trầm nghiêng người ngồi xuống bên cạnh cô, đem cánh tay bị thương ra trước mặt cô.

Trên mu bàn tay chỉ là vết thương ngoài dam không có gì đáng ngại, để cô băng bó chỉ là muốn cô bình tĩnh lại, có thể nghe anh nói mấy câu.

"Vừa nãy là anh không tốt, anh không nên ném đồ của em."

Bùi Vân Khinh không lên tiếng, giúp anh đem băng gạc cố định lại, người liền co rúc, ôm lấy chân, đem mặt chôn trong khuỷu tay.

Cô để ý không phải là cái này?

Cộc cộc cộc. . .

Cửa phòng bị gõ vang lên.

Đường Mặc Trầm thu hồi cánh tay đang muốn kéo cô.

"Vào đi!"

Chu quản gia đi tới, trong tay cầm lấy phong thư lúc trước anh cầm trong tay.

"Ngài xem cái phong thư này, có phải quan trọng không?"

Vừa nãy chỉ lo đỡ cô, phong thư trong tay rơi xuống lúc nào không biết, lúc này phía trên đã bị ướt một chút.

Đường Mặc Trầm đưa tay tiếp nhận, dùng bàn tay lau phần trên dính nước, hướng đối phương khoát tay.

Chu quản gia rời khỏi phòng, anh liền xoay người về, đem phong thư đưa đến trước mặt cô.

"Cho em."

Bùi Vân Khinh kinh ngạc quay sang, ánh mắt rơi vào trong phong thư trên tay anh, lại ngước mắt đối đầu ánh mắt của anh.

Chẳng lẽ. . . Đây không phải công chúa kia cho anh?

"Thứ gì?"

"Thư mời từ công chúa Bella."

Bella công chúa thư mời?