Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 237: Đụng Độ Hũ Dấm Cùng Biển Dấm




Bùi Vân Khinh một tay giật lấy chăn, một tay chỉ ra cửa.

"Em không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn nhìn thấy anh, anh lập tức đi ra khỏi phòng em!"

Trong ánh sáng lờ mờ, không thể nhìn rõ biểu cảm của cô, nhưng lại nghe thấy trong giọng điệu của cô rõ ràng có sự tức giận cùng ủy khuất.

Sau khi trở lại Đường Cung, đây là lần đầu tiên cô đối với anh tức giận như vậy.

Đường Mặc Trầm nhận ra sự nghiêm trọng của tình huống liền đưa tay lên định ôm mặt cô nhưng bị cô gạt tay ra.

"Đừng chạm vào em."

Đường Mặc Trầm đưa tay mở đèn bàn lên.

Bóng đèn bật sáng.

Phản chiếu tới lọ hoa trên cùng hộp quà trên bàn, cùng với tấm thẻ kia.

Ánh mắt đảo qua dòng chữ trên tấm thẻ, Đường Mặc Trầm lông mày nhíu lại.

"Ai tặng?"

Cô còn chưa có hỏi anh, anh ngược lại còn chất vấn cô? !

Bùi Vân Khinh miệng nhỏ cong lên.

"Nam nhân!"

"Ai? !"

Bùi Vân Khinh giơ lên cằm nhỏ, ngữ khí phách lối.

"Có thể là một vị công tước tiên sinh mà tổng thống phu nhân giới thiệu cho em, nói không chừng là Vương gia, Vương Tử. . . Có rất nhiều nam nhân theo đuổi m, em làm sao biết người kia là ai? !"

Hừ!

Đừng cho là Bùi Vân Khinh cô không ai muốn!

Cô nói đến sướng miệng, lại không chú ý tới sắc mặt Đường Mặc Trầm đã tái xanh.

Lại dám đánh chủ ý lên nữ nhân của anh? !

"Ném nó đi!"

"Dựa vào cái gì? !"

Anh ra ngoài cùng nữ nhân về đến trễ, cô nhận quà lại từ người khác lại không được? !

"Chỉ bằng anh là người đàn ông của em!"

Anh đưa tay muốn cầm hoa trên bàn, Bùi VaanKhinh nhảy xuống giường, một tay đẩy anh ra, chặn lại trước lọ hoa.

"Đồ của em, không cho phép anh động vào!"

Đôi mắt Đường Mặc Trầm tối lại.

"Tránh sang một bên."

Lửa giận Bùi Vân Khinh cũng bốc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch lên, thanh âm còn to hơn anh.

"Không tránh!"

Anh còn không tặng hoa cho cô, nam nhân khác đã cướp đoạt tặng trước, cô còn coi như bảo bối mà bảo vệ? !

Đường Mặc Trầm nháy mắt đổ cả hũ dấm.

"Em thực sự không tránh?"

Trong giọng nói của anh đã nhiễm lên sự cuồng nộ.

Bùi Vân Khinh ngước mắt đối đầu với ánh mắt của anh, trái tim chợt co lại.

Vô thức lại muốn sợ, ánh mắt rủ xuống, lại chú ý tới anh cầm trong tay một lá thư tinh xảo.

Nhất định là vị công chúa kia cho anh, hiện tại còn cầm trong tay, là có bao nhiêu để ý chứ? !

Cảm thấy ghen ghét, cô cắn răng ngửa mặt nhỏ lên.

"Anh muốn ném, liền đem em cũng ném đi!"

Dù sao cũng có Công chúa Điện hạ, còn cần cô là gì?

Nam nhân tức giận lao tới.

Vì một bó hoa, cô liền cùng anh trở mặt.

Cô không để anh ném, anh không ném không thể!

Anh đưua tay lên bàn cầm hoa đi, Bùi Vân Khinh dơ tay ngăn cản, cánh tay nam nhân dưỡi ra, trực tiếp đem túi quà cầm tới.

Bùi Vân Khinh nhìn thấy anh cầm túi quà gấp gáp.

"Anh trả lại cho em!"

Cô nhào tới, Đường Mặc Trầm xoay người, tay phải giơ lên, dùng sức ném đi.

Túi quà nhỏ bay ra ngoài, ở trên không trung xoay nửa vòng rồi bay ra khỏi ban công.

Mắt thấy túi quà bay ra ngoài ban công, Bùi Vân Khinh vành mắt đỏ lên, nước mắt xém chút rơi xuống.

Kia là lễ cật cô mua cho anh, vậy mà anh. .. Ném!

"Đường Mặc Trầm. . . Anh. . . Anh hỗn đản!"

Nắm bó hoa trên bàn, cô đưa tay đánh lên người anh.

Hoa hồng đánh lên người Đường Mặc Trầm, cánh hoa bay tứ phía.

Cô tiếp tục ném. . .

Ném hoa, ném chocolate.

Ném chocolate xong ném sách.

Ném xong lại ném thêm một quyển khác.

. . .

Ném hết sách, bàn tay chạm đến bình hoa, cô một tay cầm lên ném, mới chú ý tới không đúng.

Đây chính là bình hoa, nếu quả thập đập vào người anh. ..

Bùi Vân Khinh nhào lên, cố gắng đỡ lấy chiếc bình đang bay.