Bộ Thiên Ca

Chương 64




Vài phiến lá đỏ bị gió thu sắp xếp tán loạn, xoay một vòng rồi mới rơi xuống giữa hồ. Tạ Thắng ngồi bên hồ Thái Bình nhìn lá rụng, nhìn hồ nước rồi lại nhìn tán cây đong đưa, nhìn xong thì khóc thút thít. Có người đi tới vỗ vai cậu bé một cái, cậu bé cuống quýt lau khô vệt nước mắt, khom người cất tiếng “nương nương.” Hai chữ này được nói ra khỏi miệng thì trong lòng lại đau xót: Quả nhiên lúc gọi một cách vui lòng phục tùng nhất vẫn là khi đối mặt với vị kia.

“Tạ đại tướng quân quay về thật muộn. Vừa rồi ta thấy ngài ấy gặp thánh thượng từ đàng xa, đã xuất cung về phủ rồi. Cậu không về nhà à?” Vong Cơ ngồi xuống bên cạnh cậu bé, nói: “Dáng vẻ mất đi thần thái của đại tướng quân thật khiến cho người ta thở dài. Hình như vô cùng mệt nhọc.”

“Thánh thượng không cho tôi đi.” Tạ Thắng thì thào nói: “Ngài nói thái hoàng thái phi đột nhiên qua đời nên ngài muốn để tôi ở trong cung trò chuyện với ngài.”

Nhắc tới thái hoàng thái phi, Vong Cơ không nói nổi một chữ. Cô bé nhiều lần giận mình không biết cưỡi ngựa. Nếu như biết cưỡi ngựa thì sẽ không liên lụy đến thái hoàng thái phi, có lẽ nàng sẽ không ngã ngựa. Nếu như biết cưỡi ngựa thì sẽ không chạy đến núi Hắc muộn như vậy, đến lúc đó thái hoàng thái phi đã không còn ở cõi trần… “Nương nương luôn giống như bức tranh bình lặng hoàn mỹ, lời nói cử chỉ chưa từng bao giờ mất đi phong độ, lần đó bồng bột chạy bừa đã được định trước phải cháy hết giống như hoa lửa ư?” Vong Cơ nghĩ đến đây, nước mắt lại dâng lên viền mắt. “Đã từng gần kề sự ấm áp của người như thế, vậy mà chưa tới một canh giờ đã cách xa nhau như trời với đất.”

Tạ Thắng nhìn mặt hồ, bỗng nhiên nói: “Nương nương, tôi muốn từ quan.”

“Cha cậu là Tạ đại tướng quân, cũng coi như nhà quyền quý mới nổi lên. Thánh thượng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cậu, có lẽ mấy năm nữa sẽ gả Thành Tiết cho cậu. Sao cậu lại muốn từ quan?”

Bởi vì cho dù sau khi thái hoàng thái phi mất cũng không khiến khuôn mặt thánh thượng nhuốm chút thương xót nào… Trong lòng Tạ Thắng nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra. “Sao tôi có thể trèo cao với tới trưởng công chúa chứ? Vả, có lẽ cha tôi cũng sẽ từ quan.” Cậu bé trả lời như vậy.

“Nói bậy!” Hâm Nhi cười hì hì đi tới phía sau họ, đột nhiên kêu lớn một tiếng, dọa cho bọn họ vội vàng đứng dậy chào. “Hắn là trọng thần của triều đình, là quân nhân, chỉ vì thái hoàng thái phi mất mà hắn đã quên mất trách nhiệm của kẻ bề tôi ư? Đó há có thể tính là một trang nam nhi!”

Tạ Thắng lặng lẽ mỉm cười. Cha gần như đã làm tất cả chức vụ: Tướng trấn thủ biên cương phía tây, đại tướng quân phòng ngự phía đông, vệ úy trong cung, thống lĩnh cấm quân… Triều vua trước bị họ Tố Đông Bình liên lụy lên voi xuống chó, bây giờ là công thần hai lần quét sạch bọn phản động, sắp được thăng chức. Nhưng ở trong lòng cha, ngồi trên vị trí ấy mà mưu việc lớn thì chỉ có thể coi là một trung thần. Chắc không phụ lòng thái hoàng thái phi mới có thể tính là một người đàn ông nhỉ?

Hâm Nhi hết nhìn người này lại nhìn người khác, bình tĩnh tuyên bố: “Lăng tẩm của thái hoàng thái phi được quyết định ở phía bắc núi Sùng.”

Vong Cơ và Tạ Thắng đều lấy làm kinh hãi. Vong Cơ cả gan hỏi: “Không phải nên hợp táng với tiên đế ạ?”

Hâm Nhi nhặt đá cuội bên chân lên, vung tay ném ra một đường gợn nước thật dài. “Nghe nói tình cảm của họ không ra sao, với tuổi tác của tiên đế có thể làm cha của người, về sau còn đuổi người xuống khỏi ngôi hậu. Đổi lại là nàng, nàng bằng lòng sống chết ở bên cạnh một người như vậy sao?” Cậu nói rồi lại ném một tảng đá ra, lần này dùng quá nhiều sức nên ùm một tiếng chìm xuống đáy.

“Lần duy nhất leo lên núi Sùng cùng người, người cứ lẳng lặng nhìn ra hướng ấy.” Cậu gãi đầu, “Hình như ta đã từng nghe người nói sau khi chết nên chôn ở một nơi tĩnh mịch an nhàn như phía bắc núi Sùng. Hình như ta nghe người mơ hồ nói mấy lời kiểu như có chết cũng sẽ không lượn lờ trong cung, nhất định sẽ đến núi Sùng…. Hình như người rất thích chỗ đó.”

Kết luận “hình như” đầy qua loa này làm Vong Cơ á khẩu không trả lời được. Cô bé lặng lẽ hành lễ rồi xoay người đi mất. Hâm Nhi đi mấy bước đuổi theo, ân cần hỏi: “Sao lại không vui thế?”

Vong Cơ trầm mặt khẽ lắc đầu: “Tại sao không cho Tạ Thắng xuất cung thế ạ? Bệ hạ thực sự cần có người cùng người vượt qua giờ khắc mất đi người thân này sao? Sao theo thiếp thấy bệ hạ không hề đau buồn chút nào?”

Hâm Nhi cắn răng trợn mắt với nàng, nói một cách u ám: “Vong Cơ… Là do ta vẫn không chú ý tới hay là nàng luôn ngông cuồng lớn mật như thế?”

Giọng điệu của cậu làm Vong Cơ đau xót trong lòng, bỗng nhiên giác ngộ: Từ rày về sau trong cung chỉ còn cô bé và người anh trai Tri Vi địa vị hèn mọn, ngoài ra không còn người thân nào để giúp đỡ, bầu bạn nữa… Nghĩ đến đó thì không khỏi lại nước mắt rưng rưng.

Hâm Nhi thấy cô bé khóc thì trong lòng hơi hối hận, nắm tay cô bé cùng bước chậm ở bên hồ. Hai người họ thường lững thững không nói một lời như vậy, nhưng trước đây tĩnh mịch ấm áp, hôm nay thì lại nặng nề xấu hổ.

“Trông thấy bộ dạng người nhắm nghiền mắt thì ta lại càng hoảng sợ.” Hâm Nhi thở một hơi nặng nề, phá vỡ sự trầm mặc.

“Bị người dọa, cũng bị chính ta dọa. Ta cũng không biết trong lòng buồn bã hay là vui vẻ, hy vọng người tỉnh lại hay hy vọng người vĩnh viễn đừng tỉnh.” Cậu cầm lấy tay Vong Cơ, dần dần dùng sức, “Ta sợ tương lai không có người nhưng càng sợ tương lai có người hơn – sợ có một ngày ta không thể nhịn được người nữa, hận không giết được người. Ta cũng sợ người mãi mãi mãnh liệt mạnh mẽ hơn ta, ở sau màn che đùa bỡn ta trong lòng bàn tay mà ta thì hoàn toàn không có cách nào chống lại người. Ta càng sợ có một ngày kẻ mà mình không thể nhịn nổi nữa chính là người, sợ người biến thành một người cô Chân Ninh khác… E rằng đối với chúng ta mà nói, lúc này nàng rời đi đều là chuyện tốt.”

Vong Cơ nhìn cậu, trong lòng mơ hồ có chút sợ hãi. Dù sao cũng là không cùng dòng máu, có thể lạnh lùng biểu đạt rằng cậu không hề thương tiếc chút nào đối với một người đã khuất một cách lạnh lùng như vậy… Thái hoàng thái phi thật sự ngã ngựa mà chết ư? Có phải cũng giống như mẹ, đi vào kết cục thần bí nhưng lại cấm không được thăm dò nghiên cứu của Tố hoàng hậu, Tố thái hậu và tất cả những người phụ nữ cao quý nhất của nhà họ Tố không…

“Bệ hạ dự định xử lý đại trưởng công chúa Vinh An thế nào?” Ba tể tướng âm mưu cung biến đã định trước không có kết cục tốt. Đại trưởng công chúa Vinh An cùng mưu tính với họ là dòng dõi hoàng gia, Vong Cơ muốn biết cậu sẽ đối đãi với người thân của mình ra sao.

Sắc mặt Hâm Nhi không ổn định, “Người luôn miệng nói là vì tốt cho ta. Người tin chắc rằng thái hoàng thái phi cấu kết với phía tây, không phải âm mưu phế lập thì chính là gieo hại cho quốc gia. Người nói mình làm thế vì bảo vệ ta, nếu như người thật sự muốn hại ta thì sẽ không chọn lúc ta không có mặt. Người nói mình chưa từng có ý nghĩ làm tổn thương ta một mảy may.” Cậu nói một mạch rồi cười: “Ta biết điều người nói là sự thật. Nhưng người coi cung đình của ta là thứ gì? Động một cái là dẫn binh làm loạn thì sao được? Ta thấy người ỷ vào ba nghìn Phi Hổ Vệ của mình nên mới bồng bột. Lần này tước tất cả lính riêng của người.” Hâm Nhi tò mò ngó nhìn Vong Cơ: “Sao nàng lại quan tâm tới người thế?”

Vong Cơ im lặng thật lâu, vùi đầu đi thật xa mới chậm rãi nói: “Chúc mừng bệ hạ.”

“Hả?”

“Thời đại của bệ hạ đã tới thật rồi.”

“À.” Hâm Nhi ngửa đầu nhìn bầu trời thay đổi bất ngờ. Từ lần đầu tiên cậu gọi tên nó đã qua khoảng mười sáu năm rồi.

Năm sau Hâm Nhi sắc phong một bé gái họ Tố Bắc Cố cùng tuổi với cậu làm hoàng hậu, còn Vong Cơ thì sinh ra hoàng tử đầu tiên. Mắt thấy cảnh tượng mới của cung đình, Tạ Chấn đùn đẩy rằng cơ thể không khỏe, thật sự muốn từ quan. Hâm Nhi giận dữ: “Đại tướng quân đang tráng niên, cơ thể không khỏe cái gì? Không cho phép!”

Tạ Chấn cười nói: “Tây chinh đông chiến, vết thương chồng chất quanh người, mỗi khi gió lạnh mưa dầm thì đau đớn khắp cả người – kẻ như vậy dù đương tráng niên thì cũng chẳng qua là kéo cái thân xác nửa tàn mà tự cao tự đại thôi. Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, trong nước tướng lĩnh trẻ tuổi sắc bén không thể chống đỡ nhiều vô số kể, đang đợi bệ hạ dùng con mắt tinh tường phát hiện anh tài, dốc sức đề bạt.”

“Đại tướng quân đi tới vị trí hôm nay dễ dàng lắm sao?” Hâm Nhi cười nhạt, “Có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy à?”

Tạ Chấn lại cười thản nhiên: “Vinh hoa phú quý, quan lớn tước dày… đều do thời vận sắp đặt, há có thể dài lâu? Nếu như bệ hạ yêu quý vi thần thì xin cho thần giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang. Vi thần thực sự không muốn đợi lúc dần dần già đi, ngồi không ăn bám mới về hưu trở lại cố hương, làm nhục sự hào hùng cả đời.” Hắn ngẩng đầu lên, Hâm Nhi ngơ ngác nhìn vào trong mắt hắn, bỗng nhiên nghĩ: Có thể là chuyện tốt đấy, không thể thật sự giữ hắn cả đời được. Chớ để hắn biến thành một Cư Hàm Huyền tiếp theo, hại hoàng gia bận lòng hai đời.

“Đáng tiếc, đáng tiếc.” Hâm Nhi thở dài sau đó cho phép. “Đại tướng quân dự định ở ẩn chốn nào?”

“Quê cũ của nhà họ Tạ còn có sản nghiệp, cũng đủ để vi thần thẹn mặt sống quãng đời còn lại.”

Hâm Nhi cười: “Vậy thì ban thưởng thêm trăm mẫu ruộng tốt, ba trăm nô tỳ, trăm gánh vàng bạc, nghìn sợi gấm lụa cho ngươi về quê an hường tuổi già.”

Cha vừa từ quan, Tạ Thắng cũng không còn lòng dạ nào ở lại cung nữa, đề xuất với Hâm Nhi hết lần này tới lần khác rằng mình cũng muốn từ quan về nhà, hầu hạ cha. Hâm Nhi không khỏi lại nổi giận một chặp: “Trẫm có lỗi với nhà họ Tạ các người khi nào hả? Nhìn bộ dạng của các người như thể muốn chắp cánh mà bay vậy! Cha ngươi được trăm mẫu ruộng tốt, vàng bạc đầy nhà, nô tỳ thành đàn, còn cần ngươi nuôi sống nữa à?”

Tạ Thắng xin xỏ mất mặt mấy lần nhưng vẫn kiên nhẫn, cuối cùng làm Hâm Nhi thấy phiền nên trêu cợt cậu bé rằng: “Ngươi chán ghét tòa cung đình này phỏng? Được thôi, cởi áo đỏ và lệnh bài ra rồi để lại đây! Ngươi có thể tự mình ra khỏi cửa cung dù chỉ một bước thì ta sẽ không giữ ngươi nữa!”

Tạ Thắng im lặng làm theo, đụng phải tường ở cả hai cửa cung. Mặc dù kẻ giữ cửa biết cậu bé song không thấy lệnh bài, tờ điều cho phép thì cũng không dám thả cho cậu bé ra ngoài. Tạ Thắng đã biết sẽ thế này từ lâu nên buồn bực thở dài. Việc này không có hi vọng thành công nhưng cậu bé nhất định phải làm cho Hâm Nhi xem, khiến cậu hiểu được quyết tâm của mình thì có lẽ cậu sẽ đổi ý.

Cậu bé vừa đi vừa nghĩ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chiêu Phi ôm hoàng tử nhỏ chơi đùa trong vườn ngự. Tạ Thắng đi qua hành lễ, Chiêu Phi dịu dàng cười nói: “Tìm được cửa thả cậu đi qua chưa?” Thấy biểu cảm của Tạ Thắng, cô bé liền hiểu, ngoắc gọi Tạ Thắng đến bên người, lén lút ghé vào lỗ tai cậu bé nói mấy câu.

“Có chuyện thế này ư?” Tạ Thắng khó tin nhìn Chiêu Phi, thấy cô bé nở nụ cười ôn hoà, mơ hồ có dáng vẻ của thái hoàng thái phi.

Chiêu Phi cười nhét một vật vào trong tay cậu bé, “Cậu cứ thử xem. Kết quả thế nào thì ta khó mà nói được.”

Tạ Thắng nghe xong lời của cô bé thì nửa tin nửa ngờ đi tới cửa bắc. Môn đốc đang tuần tra, chợt thấy con trai của Tạ đại tướng quân đi thẳng tới thì chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Tạ Thắng lấy dũng khí, nói rõ ràng với gã: “Trăng Trung thu, sét đầu xuân. Sấm sét ngầm nơi biên tái, trăng sáng, trăng sáng…” Trong lòng cậu bé hoảng hốt bay qua một suy nghĩ, “A” một tiếng.

“Trăng sáng… sinh chốn thâm cung!”

Lúc Hâm Nhi tức giận đi tới cửa bắc, nhìn thấy Tạ Thắng đang ở bên kia cửa, khiêm tốn mỉm cười với cậu.

“Là ai thả cậu ta đi qua?” Ánh mắt giận dữ của Hâm Nhi quét qua mặt từng môn vệ. Môn đốc quỳ xuống bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, xưa nay đến cửa bắc thì dùng ấn tín, khẩu lệnh làm bằng chứng. Tạ đại nhân cầm ấn tín, khẩu lệnh thì không sai lấy một chữ nên tiểu nhân không thể nào ngăn cản.”

“Ấn tín gì?” Hâm Nhi trợn mắt với Tạ Thắng.

Tạ Thắng vội vàng đi lên trước dâng lên một miếng ngọc dẹt và dài, rộng bằng hai đốt ngón tay, bên cạnh phần cuối khắc một chữ “bắc” nổi. “Vua không nói chơi.” Cậu bé nói, “Xin bệ hạ cho phép thần…”

“Hừ!” Hâm Nhi ném viên ngọc vào trong ngực cậu bé. “Bản lĩnh của ngươi thật ghê gớm, trong cung không giữ được ngươi. Đi đi!”

Tạ Thắng tươi cười rạng rỡ qùy xuống tạ ơn vua, cầm lấy ngọc đi trả cho Chiêu Phi.

“Cậu giữ lấy làm kỷ niệm là được.” Chiêu Phi vẫn ôm hoàng tử dạo chơi trong vườn, nói: “Là thứ mà thái hoàng thái phi đeo ở trên cổ đêm hôm đó. Ta sợ sợi tơ buộc khiến người không thở nổi nên cởi xuống giúp người. Ai ngờ lại không còn cơ hội trả lại cho người.” Cô bé vừa đùa con, vừa nói: “Cậu có thể cầm đi. Trong cung không ai dùng đến nó nữa.”

“Nương nương…” Tạ Thắng nhìn cô gái đã từng dạy mình ném đá này, chân thành nói: “Bảo trọng.”

Tạ Thắng nói xong, nhẹ nhõm vui vẻ đi mất. Cậu bé có thể thấy cảnh tượng không còn gì cần lo lắng, nơi mà cậu bé không nhìn sẽ không tới lượt cậu quan tâm nữa. Ở trong mắt Tạ Thắng, chốn cung đình này rất yên ổn, chung quanh bồng bềnh hương thơm ấm áp ngày xuân, dường như vẫn luôn giữ được vẻ tươi đẹp xán lạn.

Khi đó bất kể thế nào cũng không ngờ, hai năm sau đã nghênh đón kết cục thời đại ngắn ngủi của Hâm Nhi.

Năm Thùy Hựu thứ năm có thể gọi là một năm thiên tai khắc nghiệt, mùa màng thất bát khiến người vật cùng hoảng sợ. Hai nơi trấn giữ quan trọng của biên giới phía Đông liên tiếp không thu hoạch nổi một hạt gạo, Hâm Nhi điều động hai lần, còn phân phát lương thực trong kho nhưng các nơi mất mùa, dù dỡ cả phía tây cũng không bổ sung được cho phía đông, ngược lại khiến phía tây cũng bị phá. Rộng lượng phân phối lương thực chỉ càng liên lụy nhiều địa phương phát sinh khủng hoảng hơn, luôn cảm thấy trên địa bàn của mình chỉ dựa vào chút khẩu phần lương thực như thể để sống, chuyển đến nơi khác thì vùng này cũng sắp không chịu nổi.

Mỗi ngày nhìn tấu chương báo cáo mất mùa, Hâm Nhi càng ngày càng không giữ được bình tĩnh. Cậu rất muốn tìm một đối tượng để lên án mạnh mẽ, rất muốn tìm ra mấu chốt của vấn đề để quyết giải quyết dứt điểm, khiến tất cả bình thường trở lại.

Nhưng trách ai được? Trách chính cậu không dự đoán được thiên tai à? Từ trước đến giờ hoàng đế không phải là loại người chuyên môn xử lý việc này, cậu chỉ là một kẻ điều hành chứ không phải là nhà nông học.

Vậy phải trách cậu không phân công người chính xác sao? Kho lương có thể đủ lương thực để phân phát, nên quy công cho các đại thần kiến nghị việc sắp xếp kho lương rộng rãi, tích trữ lương thực đề phòng mất mùa. Cách của họ rất đúng, cậu cũng không coi thường ý kiến hay như thế. Bọn họ không hề sai. Tiếc là lương thực tích trữ trong kho lương quá ít. Không phải là bị tham ô mà là đất mẹ chỉ cho ít như vậy. Thường ngày túng bấn để dành được một chút, sao chịu được trăm họ khắp thiên hạ há miệng chờ?

Vậy thì chỉ có thể trách trời mà thôi… Hâm Nhi bi quan nhớ lại một vị tổ tiên: Vị hoàng đế kia không thể không nói là cẩn trọng, nhưng ngài cố gắng cả đời chỉ đấu tranh với thiên tai, cuối cùng lúc sắp thua dưới trời cao đã bị người ta chỉ là ông vua không có năng lực.

Càng ngày Hâm Nhin càng tốn nhiều thời gian ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Chẳng lẽ bầu trời – thứ trở thành chữ đầu tiên mà cậu nói, trở thành thần vận mệnh che chở cho cậu – muốn vứt bỏ cậu ư?

Mùa hè lại một lần nữa xảy ra rối loạn, hoàng triều này đã như tổ chim trong mưa gió, lung lay chực đổ.

Hai nơi trấn giữ quan trọng của biên cương phía đông không cung cấp được khẩu phần lương thực, không ngăn được việc bách tính cướp bóc xin ăn, lính phòng giữ cũng rối loạn. Cuối cùng, một đám dân đói đánh cược tính mệnh, xin mở kho thóc của quân đội. Tự ý mở kho là tội chết nên tướng trấn giữ không dám làm chủ. Sự từ chối của gã đã chọc giận tất cả dân đói ở biên cương, lập tức kêu gọi giết tướng trấn giữ rồi cướp lương thực. Tướng trấn giữ thấy lúc này đã không chạy khỏi cái chết nên dứt khoát sau khi mở kho phân phát lương thực, không đợi xử phạt đã làm phản.

Nước phía đông nhân cơ hội khởi binh ồ ạt, một mạch đánh hạ mười hai nơi trấn giữ phía đông.

Tin bại trận truyền đến, Hâm Nhi trầm mặc một lát mới hỏi: “Tạ đại tướng quân ở đâu?”

Vài tên võ tướng không ngờ cậu lại nhớ đến Tạ Chấn, nhìn nhau rồi thành thật trả lời: “Nhà họ Tạ ở trong quận Đông Bình, lần này không may bị Đông Nô công phá. Nếu đại tướng quân còn may mắn sống sót thì chỉ e cũng đã lưu lạc nơi chiến trường rồi.”

“Khi đó nếu không thả cho hắn về quê…” Hâm Nhi nhắm mắt lại thở dài.

Nếu như không thả hắn đi, chuyện mà bây giờ và ngày sau cần lo lắng lại là một vấn đề khác nhỉ?

“Triều ta lấy việc chinh chiến để dựng nước, danh tướng lớn nhỏ không dưới trăm vị. Vị tướng quân nào có thể dẫn binh đuổi Đông Nô ra khỏi lãnh thổ quốc gia?” Hâm Nhi lớn tiếng hỏi.

Một gã tướng lĩnh nói: “Hiện nay tướng dũng mãnh của triều đình rất nhiều nhưng tướng thiện chiến thì lại ít. Thế tới của Đông Nô hung mãnh, chỉ có tướng quân phòng giữ biên giới phía tây có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này.”

“Lẽ nào Tố Táp ở biên giới phía tây có thể không nhân cơ hội à?” Hâm Nhi lắc đầu bác bỏ.

“Vừa hay phía tây đang cật lực phòng ngự dân tộc Man ở biên giới phía tây của họ, chưa chắc có thể bứt ra để tấn công vào biên giới nước ta.”

“Không đến nước bất đắc dĩ thì vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

Hâm Nhi bàn bạc với người khác tới mức hoa mắt chóng mặt, tâm trạng suy sụp. Vừa giải tán một nhóm võ tướng thì một nhóm văn thần lại tới.

“Bốn biển hỗn loạn, thiên hạ bất an. Xin bệ hạ xuống chiếu kể tội của mình để yên lòng dân.” Bọn họ nói.

“Được rồi.” Hâm Nhi hơi uể oải, “Viết xong thì đưa cho trẫm xem.”

Lập tức có người trình lên một xấp, thì ra đã chuẩn bị từ lâu. Hâm Nhi cười khẩy mở ra xem mấy mục thì biến sắc: “Điều thứ ba này, ‘cưng chiều con gái họ khác, ban vinh hoa cho người đời sau của bề tôi mang tội’ là do ai viết thế? Mang món nợ cũ này ra muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay sao?” Nói rồi một tay lấy xé nát bản gốc phác thảo thành nhiều mảnh nhỏ, ném ập vào các đại thần.

Đây cũng là lần cuối cùng nổi cơn thịnh nộ trong trí nhớ của cậu. Sau này, ngay cả cơ hội nổi giận cũng không còn nhiều.

Nghe nói kẻ địch tấn công về phía kinh thành, cậu ngồi yên thật lâu, cười ha ha: “Ta sẽ không cản kẻ nào bằng lòng ở lại cùng chết với một tòa cung điện. Ta muốn tìm đường sống!”

Hoàng hậu Tố thị sợ hãi biến sắc, cố gắng khuyên hoàng đế nên ở lại cổ vũ sĩ khí. Cậu chán ghét phất ống tay áo một cái: “Ngươi luyến tiếc cung Đan Xuyến thì ở lại đi! Ta biết bản lĩnh của họ Tố rất lớn, đám người không có bản lĩnh như bọn ta thì đành phải chuồn đi thôi!” Cậu chạy đến cung Đam Thúy nhanh như chớp, kéo lấy tay Chiêu Phi, cười thê lương nói: “Vong Cơ, chúng ta không cần nơi này nữa. Chúng ta sẽ tìm một tòa đô thành rồi ta xây cho nàng một cung Đan Xuyến khác nhé. Nàng nói xem đi hướng nào thì tốt đây?” Chiêu Phi hất tay cậu ra, ai oán nói: “Ngay cả nơi đây cũng không giữ được thì thiên hạ không còn chỗ cho người dung thân đâu.”

Cậu sửng sốt, hồi lâu mới lắc đầu cười khổ, lật bàn tay ra đếm: “Mười sáu, mười bảy, mười tám… Cả một đời người lại chỉ có ba năm vui sướng. Sau này dù có sống sót cũng không còn ý nghĩa nữa!” Nói xong lời này thì không nhắc đến chuyện lánh nạn, trốn đi gì nữa.

Một trận đánh đến sảng khoái vui vẻ, đáng tiếc cũng thua đến mức tiếng kêu than dậy khắp đất trời.

Trước khi kinh thành rơi vào tay giặc, trăm quan quỳ xuống xin hoàng đế rời kinh, giữ lại dòng máu cho sự chính thống của hoàng gia, đợi ngày sau chấn chỉnh non sông.

Nếu đã nói chấn chỉnh non sông vậy thì suy cho cùng chính là non sông không giữ được nữa! Hâm Nhi quanh đi quẩn lại trong cung điện lớn nhường ấy, sau khi để lại tiếng thở dài ở mỗi một chỗ thì cuối cùng mang theo người thân cận chạy thoát thân.

Đường rút lui về phía bắc không dễ đi. Đêm hôm đó xóc nảy tròng trành, Hâm Nhi cũng chẳng biết đã đi tới ngọn núi nào, chỉ cảm thấy một con sông lớn với sóng nước trong suốt lạnh lẽo ở chân núi, nhìn lên trên nơi nơi đều là cỏ dại phủ sương. “Vong Cơ, nàng xem kìa!” Cậu dịu dàng gọi vào trong xe, Vong Cơ mang cơ thể bệnh tật ốm yếu từ từ đi ra dò xét. Bại trận và chạy trốn đang hành hạ niềm tin của cô bé, thân thể này cũng không chịu được việc bôn ba mệt nhọc ngày đêm. Hâm Nhi muốn để cô bé nhớ kỹ non sông còn sót lại của cậu và cảnh đẹp khi đêm xuống này trong lúc mất hết hi vọng.

Non xanh nước biếc này đều là của cậu, cuộc đời này của cậu vẫn dùng để cướp nó, giữ nó, lúc tận mắt thấy nó mới cảm thấy hận vì gặp nhau muộn, có lẽ chỉ giữ được nhau trong một đêm ngắn ngủi.

Hâm Nhi và Vong Cơ dựa vào nhau bên bờ sông, tiếng nước chảy róc rách là âm nhạc duy nhất làm bạn trong đêm vắng này. Hâm Nhi có chút tiếc nuối, luôn cảm thấy thiếu thứ gì. “Vong Cơ, ném đá đi!”

Nhưng ngay cả sức nâng tay lên mà Vong Cơ cũng không có. Hâm Nhi nhìn một hồi lòng chua xót, ôm chặt cô bé vào trong ngực.

Không biết là do ý nghĩ nảy sinh trong lòng hay là âm thanh nhảy lên từ trong trí nhớ, trong như ảo như thật có một khúc sáo uyển chuyển du dương mơ hồ, hốt hoảng bay lượn trong núi. Hâm Nhi nhắm mắt lại, trong cơn mông lung cho là đã từng nghe thấy nó. Đã từng nghe thấy ở nơi nào nhỉ?

Cậu nhắm mắt lại chậm rãi thưởng thức, suy nghĩ bỗng nhiên bay trở về năm Thùy Hựu thứ nhất. Hôm đó là thiên thánh tiết sinh nhật của cậu, đồng thời là phụng thánh tiết sinh nhật của thái hoàng thái phi. Hai thánh tiết gặp nhau, có thể nói là hiếm thấy. Trong cung ngoài triều long trọng lo liệu một bận, ai nấy đều áo mũ hoa lệ, vui vẻ hân hoan… Thực là một ngày hoàn mỹ không thiếu sót! Trong tiệc rượu chúng thần pha trò, ép Tạ đại tướng quân trổ tài nghệ để chúc thọ. Đại tướng quân từ chối không được, lấy một chiếc sáo ngọc từ trong tay áo. Sáo ngọc vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn đã biết nó nhất định sẽ phát ra âm thanh tuyệt diệu.

Không ngờ đại tướng quân cũng là một người phong nhã, thổi một khúc sáo tuyệt không thể tả. Khúc đó rất đặc biệt nhưng ngay cả nhạc sĩ trong cung cũng không biết, chỉ cảm thấy ai oán hơn tất cả làn điệu trên thế gian. Một khúc kết thúc, người trong bữa tiệc không khỏi khen ngợi khâm phục, chỉ có thái hoàng thái phi khẽ cười nói: “Thực là tiếng sáo tịch mịch, biểu lộ tấm lòng tiễn mùa thu đi không sai sót. Đáng tiếc có một chỗ thổi không được trôi chảy.” Dứt lời nàng đón lấy cây sáo của đại tướng quân thổi một lần nữa, tài nghệ lại vượt trên đại tướng quân. Cảnh này làm sứ giả miền nam tới thăm kinh hãi không thôi. Có người nói sau khi về nước còn lấy đó làm chứng cứ cho rằng phong tục và giác hóa ở phương bắc chưa được mở mang, sự gìn giữ giữa vua tôi nam nữ không nghiêm ngặt bằng nước nam…

Vong Cơ dựa vào vai Hâm Nhi, yếu ớt nói: “Thiếp mới chỉ nghe thấy đại tướng quân và thái hoàng thái phi từng thổi khúc nhạc ấy…”

“A!” Lúc bấy Hâm Nhi mới biết tiếng sáo không phải đến từ nhớ mong.

Trong khi muôn tiếng động đều câm lặng mà vẫn cứ nhỏ bé như vậy, không biết đã vòng qua mấy sườn núi, theo gió từ hướng nào mà đến. Chỉ có thể nghe ra có hai tiếng sáo cùng hòa reo vang. Chỉ chốc lát sau biến mất tăm, như thể bị gió thổi đi lui về trong trí nhớ xa xôi, chỉ cho cất giấu kỹ, không cho mạo phạm đụng chạm.

Tựa như hai người kia vậy, biết rõ là còn tồn tại nhưng không dễ dàng gặp được.

“Thật là một khúc nhạc tịch mịch, được bọn họ thổi đến mức không còn tịch mịch, lãng phí quá!” Lúc Hâm Nhi cười khổ, không biết tại sao trong họng có chút nghẹn ngào. Nếu như không nhớ lầm thì hôm nay là sinh nhật của cậu và một người khác.

Tất cả điều tốt đẹp của năm Thùy Hựu thứ năm đã chào cảm ơn trong một đêm như mộng ảo ở nơi ấy.

Từ rày về sau cậu mười chín tuổi bắt đầu lang bạc kỳ hồ, vợ con ly tán không còn sức lực nhớ lại trước kia, ý chí mạnh mẽ bị mài mòn đến mức gần như không còn. Cũng chẳng bao lâu, người vô cùng cao quý cũng mất trong hành trình trốn chạy.

Hình tượng ông vua trong một vạn không có lấy một được phác họa trong lòng lúc đó có đáng để đánh cược cả đời như trước nữa không? Cậu cười nhìn trời trước khi nhắm mắt.

Cả đời này cũng chỉ nặng nề viết xuống một nét thua trời.

__Hết__