Bộ Thiên Ca

Chương 63




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như không vì vị nương nương này thì có phải kết cục của mỗi người sẽ khác không? Có đôi lúc Tạ Thắng sẽ nghĩ như vậy. Song ở trong cung không có cái gì là “mãi mãi” cả, giống như Hâm Nhi thường nói mỗi khi bình luận người khác: “Người cũng chỉ là một người trần mắt thịt thôi.” Cho dù nàng đối phó với việc trong cung vô cùng lão luyện thì vẫn sẽ không hóa giải được con dao sau lưng đột nhiên đâm tới vào một ngày nào đó.

Tháng chín năm Thùy Hựu thứ hai, tin Ngụy thái hậu qua đời truyền đến từ nước phía tây.

Vong Cơ được Hâm Nhi cho đòi, từ tinh mơ đã đến khu rừng trong vườn ngự uống rượu ấm ngắm cây phong. Giữa một mảnh cây hoàng lư và phong đỏ, bóng dáng màu trắng thuần khiết của cô bé thong dong thanh thản. Đám cung nhân dồn lá thơm khô héo thành một đống rồi bắt đầu đốt, ở phía trên lò là rượu ấm. Mùi thơm của lá mục và mùi rượu quấn quanh lấy nhau, trở thành một mùi kỳ lạ mù mịt khắp vườn.

cây hoàng lư

“Nghe nói là chứng đau đầu bỗng nặng thêm, đột nhiên không nhìn thấy, chỉ dằn vặt một ngày rồi đi.” Hâm Nhi uống một ly rượu nóng trong gió mai xào xạc, nói: “Ta chưa bao giờ thừa nhận Ngụy vương là vua một nước khác nên đương nhiên cũng không sai sứ đi chia buồn hay là nhận di vật gì cả.”

Vong Cơ nhặt sách ngọc lên, khều ra một phiến lá đỏ vẫn còn nguyên vẹn đường nét một cách kỳ tích trong chỗ lá cây chưa cháy hết.

“Năm nay người mới ba mươi hai tuổi.” Cô bé vừa ngắm nghía lá đỏ, vừa nói: “Tại sao thiếp cảm thấy người không phải chết vì bệnh?” Nói rồi cô bé búng ngón tay một cái, lá đỏ hoàn chỉnh không sứt mẻ lập tức rách đến mức trăm hổng ngàn khe. “Không phải mẹ con ruột thịt thì bất kể ở trong mắt người ngoài vui vẻ hòa thuận thế nào thì xoay người lại vẫn sẽ mỗi người một ý định. Ngụy vương bây giờ cũng đã là chàng trai oai hùng, có lẽ đã không thể nhịn được việc bà khoa tay múa chân nữa. Thật kỳ lạ, trong lòng ta bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy.”

“Sứ giả nước tây tới thông báo tin tang, nghiễm nhiên coi mình là một quốc gia khác.” Hâm Nhi nói, “Có người nói vị sứ giả kia còn mang theo một phong mật thư giao cho thái hoàng thái phi.” Cậu nhìn Vong Cơ, kiên quyết nói: “Sự việc quan trọng, ta sẽ đích thân hỏi người. Nàng đừng tới xen miệng vào, cứ ở đây đốt lá nấu rượu chờ ta.”

Vong Cơ nghiêng mặt sang nhìn cậu một cái rồi cúi đầu thở dài. Trong cung đình này cũng có một cặp hoàng đế và thái hoàng thái phi không cùng huyết thống. E rằng trong lòng nảy ra ý nghĩ như vậy chỉ vì thường ngày tích góp quá nhiều dự cảm chẳng lành…

Vùng cây phong trước cung Ngọc Tiết đỏ rực như lửa. Hâm Nhi từ xa đã nhìn thấy Tố Doanh mang theo vài cung nữ gom lá lại. Trong đám người ấy, nàng là kẻ nhẫn nại và an nhàn nhất, vừa nghĩ ngợi vừa lửng thững, đi ra rất xa mới khom lưng một lần nhưng nhặt lá rụng lên rồi lại không thấy rời tay. Hâm Nhi nhìn một hồi, vừa lúc vài phiến lá đỏ sạch sẽ của cây phong bên cạnh rơi xuống bên chân cậu, cậu nhặt những chiếc lá ấy lên rồi đi tới bên nàng, hỏi đùa: “Nương nương góp nhiều lá rụng như thế làm gì? Chẳng lẽ muốn học ‘thơ đề lá đỏ"[1]?”

[1]Sách Văn khê hữu nghị của Phạm Thư ghi rằng: Thời Đường Tuyên Tông, thi nhân Lô Ốc về Trường An dự thi. Chàng bỗng nhiên đến bên bờ ngự câu (ngòi nước từ trong cung vua chảy ra), nhìn thấy một chiếc lá đỏ trên có đề một bài thơ, chàng liền vớt về, cất vào trong rương. Sau đó chàng lấy một người vợ họ Hàn, nguyên là cung nữ được cho ra khỏi cung. Một hôm, Hàn Thị nhìn thấy chiếc lá đỏ trong rương, than rằng: “Ngày ấy ngẫu nhiên đề thơ trên lá rụng, theo dòng nước trôi đi, ai ngờ lại được cất ở đây”.

Cậu đã quen ăn nói tùy tiện với Tố Doanh, Tố Doanh chưa bao giờ giận cậu nhưng hôm nay lại đổi sắc mặt nói: “Lời này mà cũng có thể nói bừa ư?” Hâm Nhi cười hì hì bảo: “Vào tháng Chín, hoàng lư và tùng ôm trọn thái lăng, lá phong đỏ điểm xuyết trong màu xanh thẫm và vàng óng khắp núi, nhất định đẹp không sao tả xiết đúng không ạ?”

Tố Doanh nâng lá đỏ đầy tay, ánh mắt lẳng lặng xẹt qua ngọn cây thẳng lên tận trời. “Thái lăng lạnh hơn kinh thành rất nhiều, trên mặt đất đã nổi lên một lớp sương dày từ lâu rồi, lá phong đỏ rơi ở phía trên cực kỳ đẹp.” Nàng dứt lời thì cười với Hâm Nhi, “Kinh thành vẫn chưa giáng sương nhưng ta lại cảm thấy lạnh lẽo hơn. Vào trong rồi hãy nói.”

Hai người bọn họ đi vào trong cung Ngọc Tiết, cố gắng không để cho bất cứ kẻ nào theo. Hâm Nhi hỏi thẳng vào vấn đề: “Trong tay nương nương có phong thư gửi tới từ phía tây không?” Tố Doanh bình thản phủ nhận.

Hâm Nhi có chuẩn bị trước khi đến nên cười nói: “Nhưng ta nghe ba tể tướng nói, bọn họ đã có lời khai từ sứ giả. Lúc sứ giả tới lén truyền thư tín, không báo cho vua thì tất cả đều có thể coi là làm gián điệp. Phía tây có quan hệ thế nào với chúng ta chứ? Giữ thư mật mà họ đưa tới, dù nội dung là việc nhà hay việc nước thì đều là tai họa.” Cậu chìa tay về phía Tố Doanh: “Nương nương nên giao thư cho ta thì hơn.”

Tố Doanh cũng cười, “Việc này thật là làm khó ta. Trong tay ta thật sự không có bức thư nào. Còn về một phong thư thần bí không rõ nguồn gốc xuất hiện ở đầu giường của ta đã bị ta đốt lâu rồi.”

“Nương nương làm sạch sẽ như thế, xem ra việc nhắc tới trong thư là thật…” Mắt Hâm Nhi tụ lại một tầng sương mù lạnh như băng, “Nương nương từng sinh một đứa bé… là sự thật…” Cậu lấy lại bình tĩnh, lại hỏi: “Bây giờ con của người đang ở nơi nào?”

“Ta có thể đoán được người đang lo lắng điều gì.” Tố Doanh nhìn thấy một cái bóng khác chồng lên trên mặt cậu, nhỏ giọng nói chậm: “Chuyện mà người và cha người lo lắng đều giống nhau.”

Nàng nhìn thẳng vào cậu, nói rõ ràng từng chữ: “Ta không có con.”

“Thế chứng ho ấy là vì đâu? Ta từng hỏi thái y, ông ta nói quả thật rất giống sau khi sinh nở không điều dưỡng thỏa đáng nên để lại mầm bệnh.”

Tố Doanh không nhịn được cười, lông mày và mắt đều cong thành hình trăng non: “Suy nghĩ của bệ hạ luôn khiến ta phải thán phục. Nhưng sự miên man hôm nay thật làm người ta không biết nói gì.”

Hâm Nhi cắn răng đứng dậy: “Nương nương, thái lăng không phải chỉ có ba người là người, Bạch Tín Tắc và Tạ Chấn. Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể quyết tâm miệng kín như bưng giống ba người.” Cậu nhìn chằm chằm Tố Doanh, không thả lỏng lấy một khắc, “Tạ đại tướng quân bị đại trưởng công chúa Chân Ninh xa lánh, lúc vứt bỏ chức vị quan trọng trong kinh đến thái lăng để dẫn dắt lăng vệ, chắc có rất nhiều người tiếc rẻ vì hắn nhỉ? Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường, ai mà ngờ Tạ đại tướng quân cả ngày canh giữ ở nơi hoang vu như thái lăng còn có thể mừng có con vào mùa xuân năm sau. Nhưng bây giờ cũng chẳng còn ai có thể nói rõ mẹ của đứa bé ấy là người thế nào.”

“Sao đột nhiên bệ hạ lại có hứng thú nghiên cứu việc riêng của Tạ đại tướng thế?” Vẻ mặt Tố Doanh mê man, “Đây không phải là hành vi của bậc vua chúa.”

Hâm Nhi cười khẩy rồi gật đầu: “Tốt, tốt. Ta sẽ đi giết A Thắng ngay bây giờ để xem liệu người còn có thể bình chân như vại được nữa không.”

“Nếu như người là một vị vua lạm sát kẻ vô tội thì đương nhiên ta không thể bình chân như vại được nữa.” Tố Doanh thờ ơ dời ánh mắt sang chỗ khác nhìn bức bình phong khắc mười sáu chữ, lãnh đạm nói: “Chắc người vẫn chưa nghĩ ra tại sao cha người không thể ngồi trên ngai rồng lấy một ngày.”

Nàng nói lời đó xong, rất lâu Hâm Nhi vẫn không trả lời. Tố Doanh lơ đãng nhìn lướt qua thì chợt kinh hãi vì trước đây chưa bao giờ nhìn thấy vẻ đau buồn trên mặt đứa bé này.

“Lại nữa rồi… Người luôn coi ta thành cha ta.” Hâm Nhi khổ sở cười nói, “Ta vẫn không làm chuyện cha làm nhưng người luôn cho rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ làm. Trong mắt người rốt cuộc ta là gì chứ?” Cậu nói đến mức môi run rẩy: “Nương nương, có phải ở trong lòng người, trên đời chỉ có một mình đại tướng quân biết đền đáp ý tốt của người không? Ta chưa từng nghĩ tới chuyện giết chết con của người. Ta chỉ hy vọng cậu ta có thể đi xa hơn, không phải trở thành nguy hiểm của người và ta.”

Tố Doanh ngơ ngác nhìn Hâm Nhi, nghi ngờ đứa bé này sắp khóc. Ánh nước trong mắt cậu hấp dẫn nàng chậm rãi đứng dậy, muốn đích thân lau đi cho cậu. Hâm Nhi quật cường đẩy tay nàng ra, cứng rắn nói rồi bước nhanh đi mất.

Lần thứ hai Hâm Nhi giằng co cùng các đại thần là vì thái hoàng thái phi. Có người nói nàng âm thầm liên lạc với nước phía tây, để người anh trai canh giữ ở biên giới của mình giữ được tánh mạng nên nàng bí mật can thiệp việc quân cơ không chỉ một lần. Ngay cả Tạ đại tướng quân cũng bị kéo vào trong âm mưu không vẻ vang gì.

“Ôi, thật lắm mồm.” Hâm Nhi ngáp to ở trên ngai vàng, đưa tay chỉ vào ba tể tướng: “Có kẻ nào trong các ngươi có thể lấy ra thứ như vật chứng không?”

“Bệ hạ, hiện có khẩu cung của gián điệp…”

Hâm Nhi cười khẩy một tiếng: “Bình thường các ngươi nói về biên giới phía tây thế nào nhỉ? ‘Thứ liều mạng cùng hung cực ác’, ‘đám ô hợp đại nghịch bất đạo’. Các ngươi thà rằng tin tưởng lời của kẻ như thế cũng không tin thái hoàng thái phi cao quý nhất thiên hạ? Thật không biết các ngươi và trẫm thì ai hoang đường hơn!”

“Bệ hạ…”

“Câm miệng hết đi!” Hâm Nhi vỗ mạnh lên bàn ngự, dọa cho cả điện Kim Loan hoàn toàn yên tĩnh. Cậu nhìn ánh thu đẹp đẽ bên ngoài cửa điện, giọng điệu bỗng thả lỏng đi: “Thường nói, ‘xuân săn thu bắn’, tiết săn thú lại đến rồi.”

Vừa nghe thấy lời này, các đại thần bèn đoán cậu lại muốn ham chơi trốn tránh, nhao nhao khuyên can: “Mười ngày trước bệ hạ mới vừa đi săn ở vườn ngự về. Gần đây không phải lễ cũng chẳng phải tết, vì sao lại có ý đi săn?”

Hâm Nhi biến sắc, trong đầu nặn ra một lý do đường hoàng: “Đêm qua trẫm mơ tới hoàng đế Thuận Thánh buồn rầu quanh quẩn ở dưới núi Hắc, hình như bị cái gì cách trở, khó có thể đi về phía trước. Núi Hắc chính là chỗ mà linh hồn người trần quy về, nếu núi Hắc mà có yêu quái thì cõi người ắt bắt đầu mầm tai vạ. Trẫm đã là thiên tử lại cũng là người, chẳng lẽ không nên tự mình quét sạch nghiệp chướng, ban ơn khắp gầm trời, tận hiếu với tổ tiên à?”

Các đại thần biết rõ đây là do cậu bịa đặt nhưng có ai có thể nói hoàng đế hoàn toàn không mơ thấy giấc mộng này ở trên điện Kim Loan, lại có ai có thể nói cảnh trong mơ của hoàng đế không có chút ý nghĩa nào? Dù cho có cản trở bằng mọi cách thì e cũng chỉ phí nước bọt đối với hoàng đế nhỏ quen thói ngụy biện. Có mấy vị đại thần chưa từ bỏ ý định kiến nghị hoàng đế cúng tế trong cung hoặc là mời cao tăng làm pháp hội nhưng đều bị Hâm Nhi bác bỏ. Trước nay Phùng tướng có tính cách chính trực mãnh liệt luôn thẳng thắn can gián, lúc bấy không nhịn được muốn tỏ hết suy nghĩ trong lòng lại bị Lưu tướng đằng hắng một tiếng cản lại.

Hâm Nhi thầm nghĩ: Thật là kỳ lạ, ba tể tướng luôn không hợp nhau, hôm nay lại cùng tính toán. Hành trình đến núi Hắc lần này phải cẩn thận nhiều hơn.

Việc hoàng đế đi săn chuẩn bị mười ngày nửa tháng là chuyện thường nhưng lần này lại vội vàng chuẩn bị năm ngày đã mang theo đội người ngựa lớn trùng điệp ra khỏi kinh.

Vong Cơ không thích săn thú, gần đây thân thể cũng không tốt lắm. Tuy Hâm Nhi rất muốn dắt cô bé cùng đi nhưng cô bé cứ một mực từ chối. Có điều trong cung không có hoàng đế, đột nhiên thêm quạnh quẽ. Tinh thần Vong Cơ lơ lửng cả ngày, cảm thấy buồn chán gấp bội nên thường đến cung Ngọc Tiết làm bạn với thái hoàng thái phi để giải buồn.

Hôm ấy trong cung yên tĩnh khác thường, Tố Doanh chỉ dạy cô bé điều chế hương liệu đến rất khuya, Bạch công công đột nhiên thất tha thất thểu chạy vào cung. Trước nay Vong Cơ chưa từng thấy vẻ mặt đó của y, thậm chí chẳng bao giờ nghĩ tới Bạch công công luôn bình tĩnh cũng sẽ hoảng hốt như thế.

“Nương nương!” Dáng vẻ thở không ra hơi của Tín Tắc làm Tố Doanh nghĩ đến một buổi chạng vạng chẳng lành. Ngày đó y cũng mang sắc mặt tái nhợt như vậy mà chạy vào cung Đan Xuyến, nói: “Trong cung có biến, nương nương đi mau!”

Lúc này không ngờ y lại nói như vậy. Tố Doanh thoáng như rơi vào trong mộng cũ trước kia, bên môi hiện lên một nụ cười nhẹ. Tín Tắc thấy nàng vẫn không nhúc nhích thì thúc giục: “Nương nương, giờ cũng không phải là lúc ngẩn người ra đâu!”

Tố Doanh buồn bã ủ rũ, vươn một tay đỡ lấy búi tóc, mặc dù mắt không nhìn thấy nhưng cũng biết đầu ngón tay đang chạm lên một lọn tóc đen xám xen lẫn trong đó. Một tay khác chống trên giường, nắm chặt tấm đệm, nắm lấy nỗi buồn khắc khoải.

Đi đến chốn nào đây? Khi đó, nàng có thể liều mạng dùng toàn bộ sức lực chạy tới cung Ngọc Tiết, bởi vì nơi này có hắn… Có hắn ở đó thì nàng tuyệt đối sẽ không chết đột ngột dưới bậc thềm. Giờ đây nàng ở trong cung Ngọc Tiết này, nhưng đã không còn hắn nữa. Bảo nàng chạy đi đâu mới có thể tìm được một người khác ôm chặt nàng vào trong lòng, vung kiếm cứu giúp đây?

“Vong Cơ, cháu mau trở về cung của mình.” Tố Doanh đơn giản dặn dò một tiếng rồi nói với Tín Tắc: “Kẻ tới là ai? Trong kinh thành kẻ không nghe sự điều khiển của Tạ đại tướng quân không nhiều. Bằng lòng đội việc mạo hiểm phạm thượng tác loạn theo ba tể tướng làm loạn thì càng ít. Là lính riêng Phi Hổ vệ của Vinh An phỏng?”

Tín Tắc nghiêng tai lắng nghe, giọng điệu gấp hơn: “Nương nương đi nhanh đi! Hôm nay trong cung thiếu người hỗ trợ, nương nương còn ở lại đợi cái gì nữa? Mau đến núi Hắc gặp thánh thượng và Tạ đại tướng quân để họ lập tức về kinh xử trí nghịch tặc.”

Vong Cơ đi rồi quay lại, chạy đến thở hồng hộc: “Nương nương, trên đường chính có rất nhiều người tới…” Trong cung vốn có mấy cung nữ hoạn quan, vừa rồi luống cuống nói không nên lời, lúc này mới biết họa ập đến nên từng người đều hoảng sợ đến bật khóc.

Tố Doanh liếc nhìn họ, than thở nói: “Tiếc thay những kẻ này đều là người chưa trải can qua, không trông cậy nổi.” Dứt lời nàng không để ý tới nữa. Lại nghĩ đã là người của Vinh An đến thì khả năng cao là người bên ngoài sẽ không sao, Vong Cơ ở lại trong cung thì chỉ sợ không sống được. Nàng bước nhanh tới dắt tay Vong Cơ, theo Tín Tắc đi vòng qua một mặt tường của cung Ngọc Tiết.

Vong Cơ đã không còn cách nào, chỉ màng chạy trốn theo họ, đang không biết tại sao lại trốn vào ngõ cụt này thì thấy Bạch công công đưa tay đẩy nặng nề một cái ở trên mặt tường. Sau một tiếng ầm vang, cả mặt tường dịch sang chỗ khác tạo thành một khe hẹp, không ngờ là tường sống, phía sau là một con đường yên tĩnh trong cung. Vong Cơ trố mắt đứng nhìn: Trước kia cô bé đã từng đi qua trên con đường này và ai oán bức tường này chặn kín đường, hại người ta phải đi vòng thêm một vòng lớn, nào ngờ trong đó có đạo lý huyền diệu khác!

Tố Doanh kéo cô bé nghiêng người đi qua rồi xoay người gọi Bạch công công. Tín Tắc lại cười đau buồn với nàng, “Nương nương, tôi già rồi… không phải là người trẻ tuổi có thể chạy có thể đánh năm đó nữa.” Tường cung đó vừa xoay lại đã đóng kín kẽ. Tố Doanh quát to một tiếng: “Tín Tắc! Anh làm cái gì đấy?” Vốn dĩ hai mặt tường đều có cơ quan, nhưng bất kể Tố Doanh ấn cục gạch ngầm bên này thế nào thì vẫn ương bướng không chịu động đậy, chứng tỏ bên kia đã cài chặt rồi. Tố Doanh vội la lên: “Chúng ta đã từng thề rồi cơ mà!”

Bên kia không có tiếng vang lại. Vong Cơ túm ống tay áo Tố Doanh, cưỡng ép kéo nàng chạy đi. Nhưng trong lòng Vong Cơ không có đích đến, chạy một hồi thì không biết phương hướng. Trái lại Tố Doanh định thần nói: “Đi về cửa cung phía bắc.”

Vong Cơ lúng ta lúng túng nói: “Đó là cửa cung lớn.” Tố Doanh cười bảo: “Người gây chuyện đều vào từ cửa lớn, vì sao chúng ta không thể đi ra ngoài từ một cái cửa lớn khác?” “Nhưng lúc này ra khỏi cửa cung lớn thì phải có lệnh bài, khẩu lệnh hoặc tờ điều cho phép hay thủ dụ gì đó.”

Tố Doanh nhìn về phía sau, lúc ấy vẫn chưa có ai đuổi tới phương hướng này. Nàng kéo tay Vong Cơ nói: “Hẳn là Vinh An không dám làm loạn cả hậu cung. Lúc này không khó tìm được một hai chỗ ẩn thân. Cháu tìm một chỗ ổn thỏa để trốn hay là theo ta thì mau mau quyết định đi.”

Tai Vong Cơ nghe thấy tiếng người huyên náo từ nơi rất xa, run giọng nói: “Xuất cung dễ vậy sao? Vì sao nương nương không tránh đi một lúc? Cấm vệ, cung vệ không bao lâu sẽ dẹp được loạn đảng thôi.”

“Ba tể tướng và Vinh An hành động ầm ĩ như vậy, chẳng lẽ trước đó không nghĩ ra cách đối phó cấm vệ, cung vệ à?” Tiếng Tố Doanh trầm thấp làm Vong Cơ mơ hồ sợ hãi. “Đây không phải lần đầu ta gặp phải chuyện này. Ta sẽ không tin tưởng cung vệ, cấm vệ gì nữa.” Nàng nói rồi đi nhanh về cửa cung phía bắc. Vong Cơ không biết như thế nào cho phải, nhớ tới Hâm Nhi từng nói trong vườn phong có một một nơi giấu mình tuyệt hảo, từ nhỏ cậu đã trốn ở đó tránh người khác. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cô độc của Tố Doanh, Vong Cơ dậm chân rồi lại đuổi theo.

Trong cung vốn nên có nhiều đội cung vệ, cấm vệ tuần tra nhưng hai người bọn họ đi hết một đoạn đường lớn mà không thấy một cái bóng. Cuối cùng Vong Cơ cũng tin đêm nay trong cung tuyệt không tầm thường.

Chỉ có cảnh tượng của cửa cung phía bắc là nghiêm ngặt: Mười hai đội binh vệ cầm thương canh giữ, giáp bạc lấp lánh sừng sững bất động, thật giống như đang bài binh bố trận. Trông thấy Tố Doanh và Vong Cơ đi bộ tới, hai gã thủ lĩnh hàng đầu hét lớn cản bước, đợi nhìn ra là hai vị phu nhân chói chang rực rỡ bèn tiến lên đón và cao giọng hỏi: “Quý nhân chính là nội quyến của thiên tử, cớ gì mà đêm hôm tới cửa cung?”

Qua quần áo, Vong Cơ nhận ra một người là thống lĩnh cấm quân, một người là cung môn đốc. Cô bé không biết ứng phó như thế nào, trong lòng trống rỗng, nghiêng người với Tố Doanh phía sau. Tố Doanh lặng lẽ kéo ra một dải lụa từ trên cổ, chỗ cuối buộc một miếng ngọc bài rộng cỡ hai ngón tay. Thống lĩnh cấm quân nhận ra ngọc bài, lập tức thấp giọng nói: “Tiểu nhân chức thấp, chưa bao giờ có vinh hạnh chiêm ngưỡng thánh dung của nương nương. Ấn tín không giả nhưng không biết…” Tố Doanh không có ý làm khó dễ gã bèn nói: “Có thể dùng mật hiệu để đối đáp.” Vong Cơ nghe thấy như lọt vào trong sương mù, thống lĩnh đó tự nhiên hiểu ra, thấp giọng nói một câu: “Trăng Trung thu.” Tố Doanh trả lời mà không hề nghĩ ngợi: “Sét đầu xuân.” Môn Đốc cũng nói một câu mật ngữ: “Sấm sét ngầm nơi biên tái.” Tố Doanh lại nói: “Trăng sáng sinh chốn thâm cung.”

Hai người nghe thấy từng chữ rõ ràng không sai lầm thì lập tức quỳ gối, “Chúng tôi là vệ úy cấm quân bắc cung môn tướng và bắc cung môn đốc, phụng lệnh đại tướng quân giữ nghiêm cửa cung. Đại tướng quân e sợ tai hoạ sát nách, trước khi đi đã dặn nếu nương nương đến thì có thể dùng ngựa giỏi đưa vào phủ đại tướng quân.”

Vong Cơ nổi giận: “Nếu biết trong cung có biến thì vì sao không vào bên trong dẹp giặc cứu giá? Ở đây lặng lẽ canh giữ là có ý gì?” Tố Doanh kéo cánh tay cô bé, lại hỏi môn đốc: “Ngựa đâu?” Hai người môn tướng môn đốc lập tức dẫn họ ra cửa bắc, bên ngoài quả nhiên có ba thớt ngựa khỏe. Họ lại bảo: “Vừa rồi đã có ngựa giỏi truyền tin đến núi Hắc, đại tướng quân nhất định sẽ mang binh trở về kinh trước tờ mờ sáng.”

Tố Doanh phóng người lên ngựa, buồn bã nhìn con ngựa đen mà Tạ Chấn chuẩn bị cho Tín Tắc, nói với Vong Cơ đang đứng không nhúc nhích: “Đi mau.” Sắc mặt Vong Cơ khiến nàng lập tức bừng tỉnh: “Cháu không biết cưỡi ngựa?”

“Chưa từng học ạ…” Vong Cơ luống cuống chân tay nhìn con ngựa cường tráng cao hơn cô bé rất nhiều, chợt thấy Tố Doanh dành ra một chiếc bàn đạp, đưa tay nói với nàng: “Nào…”

Trước giờ Vong Cơ chưa từng thấy thái hoàng thái phi như thế, ngơ ngác nắm tay nàng, đạp vào bàn đạp rồi nhảy lên lưng ngựa của nàng, giữ lấy eo nàng từ phía sau. Hành động to gan này thực sự là cả cuộc đời này cũng không dám nghĩ tới… Tuy Vong Cơ cảm nhận được tấm lưng ấm áp của nàng song vẫn cảm thấy thời khắc này nàng giống như ảo mộng, kinh ngạc gọi một tiếng: “Nương nương…”

“Ôm chặt!” Tố Doanh không cho cô bé cơ hội nói câu thứ hai.

Ngựa có lông trắng pha xanh nhanh như sao băng, hí dài một tiếng, xông pha vào bóng đêm gió đêm.

Tín Tắc châm lửa cho chiếc đèn cuối cùng, trong cung Ngọc Tiết không còn góc nào không có ánh sáng. Bọn cung nữ đã bị y đẩy đi trốn, y bình yên ngồi trên chiếu ngay trung tâm thảm nỉ. Trong ánh nến, đóa hoa được móc lại từ dây ngũ sắc đua nhau chập chờn vờn quanh y.

Cung Ngọc Tiết bị bao vây, y có thể nghe tiếng cháy lách tách của ngọn đuốc cành thông phía bên ngoài nhưng không ai phát ra tiếng cả. Tín Tắc biết y không cần đợi lâu, quả nhiên rất nhanh đã có một đôi giày nhẹ nhành đạp lên bậc thềm.

Vinh An đẩy cửa vào, chỉ thấy một mình Tín Tắc nhưng không bất ngờ, nàng ấy cười nhạo: “Đến lúc này quả nhiên ả bỏ lại kẻ ngốc như anh. Đi rồi cũng tốt, sẽ không làm bẩn cung điện mà tiên hoàng thích nhất. Tôi lại muốn xem thử, ở trong cung này, ả có thể chuyển đến nơi nào.”

“Ngài không giết được người đâu.” Tín Tắc thong thả nói: “Tôi tin rằng cho dù ngài bảo người quỳ gối dưới chân, dùng đao kề ở cổ họng của nàng thì kẻ cảm thấy thất bại vẫn là ngài.”

“Bạch Tín Tắc!” Vinh An quát to một tiếng, “Anh còn nhớ mình mang họ Bạch không? Anh còn biết ai mới là người nhà của anh không? Rốt cuộc Tố Doanh cho anh lợi lộc gì mà lại có thể khiến anh phản bội nhà của mình?”

“Tôi chưa từng phản bội người nhà.” Ngón tay của Tín Tắc lướt qua một đóa hoa, lại nhẹ nhàng chạm vào một đóa khác, “Cho dù họ không nên thân, thậm chí ghê tởm đáng trách nhưng tôi cũng không muốn vứt bỏ bọn họ. Bởi vì tôi sợ… Bọn họ là máu mủ của tôi, không có họ thì tôi sẽ lẻ loi một mình. Ở trong cung đình mịt mờ, tôi không thể chịu đựng được nỗi tịch mịch và nguy hiểm mà việc trở thành cô nhi mang tới.” Y nhìn đóa hoa thêu màu vàng nhạt ở đầu ngón tay rồi cười nói: “Nhưng tôi đã không còn sợ từ lâu. Bởi vì ở trong cung đình gặp được nương nương.”

Vinh An ngây ra. Đúng là không thể tưởng tượng nổi… Lại là vì có ả!

“Nương nương cũng xêm xêm tôi, đều là người cự tuyệt việc trở thành cô nhi trong đầu.” Tín Tắc mỉm cười nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy nàng, một cô nương nhỏ yên lặng cẩn thận như vậy khiếp nhược đi ở phía sau y, tò mò nhìn quanh cung Đan Xuyến. “Dù cho người thân tệ hại cũng tốt hơn vắng ngắt không có gì cả. Thà rằng bị họ gây thêm phiền phức rắc rối cũng tốt hơn đứng ngoài quan sát người khác náo nhiệt không dây dưa rễ má gì đến mình… Liều mình muốn làm vài chuyện khiến người nhà không thể rời bỏ mình nhưng lại không phát hiện ra chúng tôi đã là trẻ mồ côi từ lâu rồi. So với người cha và anh em mà ông trời ban cho tôi thì người càng giống tôi hơn.” Y mở to hai mắt nhìn Vinh An, gằn từng chữ nói: “Người là người nhà mà tôi chọn cho mình.”

Vinh An tức giận đến run bắn lên, rút trường kiếm ra kề ở cổ của y. Sắc mặt Tín Tắc không thay đổi, giọng điệu cũng vẫn như trước: “Trên đời này đã không còn chuyện gì tôi có thể làm được mà người không làm được. Trừ việc này ra. Giết chết tôi, ngài sẽ trở thành một cô em dâu giết chết anh cả, một kẻ phản tặc máu nhuộm cung đình, một kẻ ác bất hiếu không hòa thuận, bất trung bất nghĩa thực thụ. Nương nương gánh vác một lời cam kết, vĩnh viễn không thể tổn thương ngài. Ngài có thể hoàn thành chuyện này để tác thành cho tôi không?”

“Anh bị điên rồi!” Vinh An quét mũi kiếm sát đỉnh đầu y, mũ và búi tóc của Tín Tắc bị kiếm sắc chém rối tung, y vẫn ngồi đó không nhúc nhích. Vinh An căm hận dậm chân nhưng không làm gì được y. Một gã binh sĩ võ trang đầy đủ tiến đến bẩm báo: “Điện hạ, đã tìm tất cả quanh đây vẫn không thấy bóng dáng của nàng ta.”

Vinh An gầm lên với Tín Tắc: “Ả đi đâu rồi?”

“Không biết.” Tín Tắc thản nhiên trả lời, “Không ai biết người sẽ dừng lại ở chốn nào.”

Tiếng gió rít vun vút bên tai, Vong Cơ vẫn luôn chôn mặt ở trên lưng Tố Doanh, nhắm chặt mắt. Dần dần sau khi chịu được xóc nảy, cô bé lén mở mắt ra quan sát.

“Nương nương, đây… đây là đường đến phủ đại tướng quân ạ?”

“Không phải.” Tố Doanh đối chọi với gió nói một câu rồi lại ho, nàng ghìm chặt ngựa, Vong Cơ vội vàng vỗ nhẹ lưng cho nàng, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện họ đang ở dưới cửa thành. Tố Doanh không để ý đáp lại câu hỏi của vệ tốt đang tiến lên mà quát to về phía cổng thành: “Bạch Tín Đoan! Còn không mau mau mở rộng cửa!”

Một gã tướng canh giữ trên cổng thành xuống phía dưới nhìn xung quanh, nói: “Vừa rồi đã dùng ngựa giỏi truyền tin rồi. Nương nương ra khỏi thành là vì chuyện gì? Xin chớ tùy tiện mạo hiểm.” Tố Doanh lạnh lùng nói: “Ngay cả canh cửa thành anh cũng không muốn làm nữa phỏng?” Nói xong lại ho khan. Vong Cơ hét về phía cửa thành: “Thái hoàng thái phi tự đưa ra khẩu dụ, vì sao tướng thủ thành lại ngoảnh mặt làm ngơ? Nghe nói ngươi mang họ Bạch, lẽ nào có liên quan đến Vinh An, muốn chặn thái hoàng thái phi ở chỗ này đợi nghịch tặc đuổi theo?”

Người trên thành im lặng một lúc, cửa thành ầm ầm mở ra. Tín Đoan nói: “Tiểu nhân phái hai gã hộ vệ đưa tiễn dọc đường.”

“Không cần.” Tố Doanh dặn dò Vong Cơ “ngồi cho vững” rồi đánh ngựa vọt qua khỏi khe cửa thành.

Tháng Mười đồng không mông quạnh, cơn lạnh nơi hoang vu đánh úp người ta. Con ngựa khỏe chạy băng băng từ lúc màn đêm vừa buông xuống cho tới tận đêm khuya lá cỏ đọng sương, hơi nước phun ra từ trong miệng mũi nó dường như là sự ấm áp duy nhất trong đất trời. Cơn lạnh về đêm đập vào mặt làm cho Tố Doanh ngừng hô hấp, ho hết cơn này đến cơn khác. Vong Cơ thấy nàng rất khó chịu, lại khuyên nhủ lần nữa: “Nương nương, dừng lại nghỉ một lát đi.” Tố Doanh ho đến mức lồng ngực đau đớn, cầm cương đứng yên, không ngừng hít mấy hơi lớn.

Vong Cơ cóng đến lạnh run, phóng mắt nhìn chung quanh, trong đất hoang không tìm thấy một gia đình nào, gió to khắp trời đất từ bốn phương tám hướng cuốn tới, quét sạch mây đầy trời. Thảo nguyên như thể biển lớn dâng lên sóng bạc sóng tuyết, tiếng gió thổi qua cỏ ở nơi đồng nội trống không này hội tụ thành tiếng vang dội khổng lồ, trong đất trời hình như cuồn cuộn sóng biển không ngừng sinh sôi. Vong Cơ chưa bao giờ một mình ở trong đồng nội rộng lớn cô quạnh giá rét như vậy lúc đêm khuya nên bỗng cảm thấy cô lập bất lực, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt rõ nữa.

Tố Doanh dần dần bình phục hơi thở, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Bóng đêm thật tốt.” Nàng vừa buông dây cương ra mặc cho ngựa đi chậm, vừa ngẩng đầu đuổi theo chấm nhỏ. Không biết cây trâm trên đầu nàng đã biến mất từ lúc nào, búi tóc tản ra tung bay trong gió, nàng hồn nhiên không nhận ra có gì khác, mặc cho mỗi một sợi tóc đen đi theo đuổi sự tự do.

Nàng không hoảng hốt, Vong Cơ cũng dần quên nỗi sợ hãi. Hai người một ngựa chậm rãi thuận gió đi về phía trước dưới ánh bạc trên thảo nguyên. Tố Doanh chỉ một ngọn đèn dầu yếu ớt xuất hiện phía cuối chân trời và nói: “Nơi đó có người, chắc là chân núi Hắc. Chúng ta hãy đi từ từ tới đó.” Vong Cơ bị gió thổi đến mức đầu đau sắp nứt, không phân biệt được bóng núi và màn đêm, không phân rõ ngọn đèn dầu và ánh sao, chỉ cảm thấy trước mắt toàn là mảnh vụn lấp la lấp lánh.

“Sợ không? Nơi này và cung đình, cái nào khiến cháu mất phương hướng hơn?”

Vong Cơ nghiêm túc suy nghĩ một lát, mấy lần cho là mình đã tìm được đáp án nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.

Tố Doanh dịu dàng nói chậm rãi, “Có một lần, anh trai ta đã nói với ta ‘Chỉ có kẻ áo cơm không lo, đấu đá lẫn nhau với đám người giống mình thì mới có thể ảo tưởng có lẽ cuộc sống bình dân không tệ. Cho em đến dân gian một ngày, có lẽ em sẽ không cảm thấy khổ cực bởi vì em đeo vàng đeo bạc, ra tay rộng rãi. Nhưng em có bản lĩnh gì để kiếm sống? Vật ngoài thân cuối cùng rồi sẽ tản mạn khắp nơi, không tiền không thế, người con gái không có đường về như em dự định sống sót bằng cái gì? Vì một đồng tiền mà nghĩ hết cách, vì ba bữa cơm khó nuốt mà vật lộn, đó không phải là ngày tháng mà Tố Doanh em có thể sống!’”

Nàng gục đầu xuống cười: “Anh nói chắc như đinh đóng cột, ta đã tin tưởng không nghi ngờ điều đó nên quả thực không biết giữa cung đình và bên ngoài cung đình thì thứ gì càng làm ta sợ hơn. Tuy nhiên lại có một người khác nói với ta…” Nàng vươn tay, khát vọng chạm đến cả phiến thảo nguyên, “Người đó nói mà không sợ hãi, cuộc đời của hắn nên ở chỗ này… Chỉ trong nháy mắt, ta đã cảm thấy trên đời không có nơi nào không thể chiến thắng.”

Vong Cơ thò người ra phía trước, nhìn trộm nàng, “Người nọ là Tạ đại tướng quân ạ?”

“Tại sao?” Tố Doanh ngạc nhiên nói: “Tại sao cho rằng là hắn?”

Bởi vì vẻ mặt lúc nhắc tới người nọ hệt như thường ngày khi nói đến đại tướng quân… Vong Cơ lén nghĩ trong lòng như vậy. Nhưng Tố Doanh là bề trên, cho dù lúc này hai người gần gũi như vậy nhưng cô bé cũng không dám nghịch ngợm chế nhạo. Cô bé mím môi không nói, chốc lát sau lại hỏi: “Sao nương nương không đến phủ đại tướng quân tránh một lát mà phải đến chốn hoang sơn dã lĩnh?” “Hắn chính là người bị liên lụy trong vụ án mật thư. Ta đến phủ hắn thì chẳng phải là hại hắn, chứng thực việc hắn cùng phạm tội ư? Người khác không đủ để tin, chỉ tin vua tôi… Sự việc đã loạn tới mức này, ngoại trừ đến bên cạnh A Thọ moi hết tim gan ra thì ta còn có cách gì tỏ rõ trong sạch đâu?”

Vong Cơ gật đầu, lại nghĩ tới một việc, bất mãn nói: “Đại tướng quân biết rõ trong cung không yên ổn, đương nhiên là cứu người quan trọng hơn, ngài ấy lại cứ để một đội cấm quân giữ chặt ở cửa bắc.”

Tố Doanh lãnh đạm nói: “Trong cung chỉ có một thứ mà Tạ Chấn tuyệt đối sẽ không buông tay chính là cấm quân cửa bắc của hắn. Cấm quân cửa bắc của hắn tuyệt đối sẽ không tự ý rời vị trí, hành động thiếu suy nghĩ.”

Vong Cơ không phục, lẩm bẩm: “Lẽ nào có thể quan trọng hơn nương nương?”

Tố Doanh cười ha ha lơ đễnh, nghiêng đầu thở dài: “Lần này trở lại trong cung, ta thực sự rất tức giận, giận đến mức không muốn trông thấy hắn nữa. Không phải là vì chán ghét cung đình mà là vì giận hắn. Hắn biết rất rõ ta muốn rời đi hơn.”

“Cháu đoán xem hắn đã nói gì?” Ngữ điệu của Tố Doanh giống như hư ảo, “Hắn nói, ‘Vậy lần này tôi đền cho người một tòa cung đình mà lúc muốn đi nhất định có thể rời khỏi.’ Khi đó cảm thấy đây quả thực là nói mơ. Nhưng mà…” Nàng cười phì: “Giờ ngẫm lại, chúng ta thực là cả gan làm loạn. Không nói từ khi dựng nước tới nay, ngay cả từ lúc khai thiên lập địa cũng không có mấy hậu phi chạy như điên ra khỏi kinh, dạo chơi ở nơi đất hoang này vào ban đêm như ta đâu.”

“Nương nương! Người còn có lòng nói cười ư?”

Tố Doanh cười rồi bỗng nhiên vừa ho khụ khụ vừa thở gấp, ho dữ dội đến mức lúc hai tay nắm chặt ngực thì thân thể khẽ cong ngã xuống ngựa. Vong Cơ sợ đến mức trượt khỏi lưng ngựa, nâng Tố Doanh dậy la lên luôn miệng: “Nương nương! Nương nương!” Tố Doanh chỉ nhắm nghiền hai mắt im hơi lặng tiếng, Vong Cơ đưa mắt thấy không có ai cứu giúp thì sốt ruột đến độ òa khóc.

Trong tiếng gió vun vút bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên một loại tiếng vang điên cuồng khác như thể sấm sét chui ra từ đất. Trong màn lệ trước mắt  Vong Cơ có một chuỗi đốm vàng lóng lánh, dường như ngôi sao trên bầu trời sợ hãi nhao nhao rơi xuống, tung bay rơi xuống thảo nguyên, càng ngày càng sáng sủa vô cùng.

Một đội kỵ binh cầm đuốc vọt tới trước mắt Vong Cơ trong chốc lát, bao bọc lấy cô bé. Vong Cơ khóc đến mức hai mắt đẫm lệ, chỉ thấy người cầm đầu kia nhảy xuống ngựa, bước hai ba bước đến bên Tố Doanh, tiện tay kéo áo choàng xuống che kín nàng rồi ôm vào trong ngực.

Vong Cơ mang theo khóc nức nở gọi một tiếng “Đại tướng quân!”. Tạ Chấn gật đầu với cô bé, trấn định như thường phân binh sĩ mang đến thành hai, đội người ngựa lớn thì vẫn về kinh, một đội hơn mười người hộ tống Vong Cơ chậm rãi đi tiếp. Chính hắn ôm lấy Tố Doanh dẫn hai thân vệ đi về núi Hắc giống như bay.

Ngực chậm rãi dâng lên sự ấm áp, xua tan đáng kể cơn đau đớn. Tố Doanh mở mắt ra, ánh mặt trời rọi vào qua khe hở của lều vải. Người đầu tiên đập vào mắt là Tạ Chấn, nàng không hề kinh ngạc, cười với hắn và hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Không sao.” Hắn nhíu mày nói, “Không phải để người đến phủ đại tướng quân à? Sao lại nghĩ đến chuyện lặn lội đường xa trong đêm tối lạnh lẽo như thế.” Tố Doanh cười ha ha, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì thật không ngờ sẽ thuận lợi ra khỏi cung nên dứt khoát tùy hứng một lần, vọt tới thế giới rộng lớn…”

Hắn giận tái mặt, “Chuyện hung hiểm như thế mà bị người coi như trò chơi? Người biết nơi hoang dã lúc nửa đêm nguy hiểm cỡ nào không? Lại còn mang theo một đứa bé yếu ớt một mình lên đường!” Tố Doanh thở dài, cái thở dài này lại khiến Tạ Chấn không tiện nói gì nữa.

“Thánh thượng nói với tôi chuyện bức thư đó rồi. Đó… là thư của Táp Nhi à?” Tạ Chấn dịu dàng hỏi.

Tố Doanh cười gật đầu rồi lại lắc đầu: “Chữ viết rất giống anh nhưng không dùng giấy màu xanh nhạt, cũng không dùng sáp niêm phong của anh. Là một bức thư đến từ Tố Táp giả.” Tạ Chấn nhướng mày hỏi: “Có người cố ý sinh sự? Là cái tròng của ba tể tướng ư?”

Lần này Tố Doanh lắc đầu bảo: “Tố Táp giả này vì để cho em tin là thật nên trong thư đã hỏi em đứa bé sinh ở thái lăng hiện nay ra sao. Kẻ biết chuyện này chắc là từng làm lăng vệ ở thái lăng, theo anh ấy đến phía tây tìm nơi nương tựa. Em luôn cảm thấy đây là cái tròng của Ngụy vương. Cái chết của A Lan có điểm kỳ quặc, cậu ta lo không thể trói buộc anh nữa nên hy vọng em có thể đáp lại một phong thư, vậy thì sẽ có chứng cứ anh ấy cấu kết với nước địch. Bên kia chưa ai từng thấy chữ viết của em, nếu không… chỉ cần một phong thư giả tạo do em viết thì sẽ không tạo ra nhiều sự cố như vậy.”

“Người không lo lắng cho anh mình chút nào ư?” Giọng điệu của Tạ Chấn có vẻ bất ngờ. Tố Doanh lại cười nói: “Bắt nạt anh ấy thì kẻ nên lo lắng là Ngụy vương mới đúng.” Nàng nói xong thì muốn uống nước, Tạ Chấn tự mình dâng một chén. Lúc này Tố Doanh chợt phát hiện trong lều quá yên tĩnh, hình như bên ngoài không có ai canh.

“Đây là đâu vậy?” Bấy giờ nàng mới nghĩ tới vấn đề này.

Tạ Chấn không nói gì, lẳng lặng nâng đầu nàng lên, nhìn nàng uống nước xong mới nói: “Nơi đây chẳng phải chỗ nào cả. Không phải cung đình, không phải núi Hắc, đương nhiên cũng không phải phủ đại tướng quân.” Hắn cầm tay Tố Doanh, chậm rãi nói: “Nàng cũng không phải bất cứ kẻ nào, không phải thái hoàng thái phi, cũng không phải Tố Doanh.”

“Anh đang nói cái gì đấy?”

Tạ Chấn nhìn đôi mắt mê man của nàng, chậm rãi nói: “Thái hoàng thái phi chạy khỏi kinh giữa đêm, nửa đường té ngựa, đêm qua đã mất rồi. Sáng sớm nay thánh thượng đưa linh cữu về kinh phát tang. Nghịch tặc trong cung đêm qua không tìm được thái hoàng thái phi, lúc rút lui khỏi cung, phần lớn bị chặn ở cửa Phụng Dương đồ sát, dư tàn của phe cánh do thánh thượng về kinh xử lý. Vụ án mật thư chỉ là lời nói vô căn cứ, thái hoàng thái phi không tiếc mạo hiểm để làm rõ ý chí, việc này không thể truy xét, xóa bỏ toàn bộ, không được nhắc lại.”

“À!” Tố Doanh đột nhiên nghe thấy rất nhiều, không biết thân này còn ở trong mộng hay không. “Em chết như vậy sao? Không trở về được nữa?” Nàng thấy buồn cười. Đêm qua mới nói với Vong Cơ không biết giữa cung đình và ngoài cung đình thì thứ gì đáng sợ hơn, hôm nay bỗng nhiên biến thành việc mà mình sắp sửa tự trải nghiệm. Vừa nãy còn đang bàn luận về ba tể tướng, Ngụy vương, anh trai mà thoáng cái bọn họ đều trở thành đề tài cao xa…

“Em nên làm thế nào đây?” Nàng ngửa mặt nằm ở trên giường, hai mắt thất thần. Mặc dù không sợ nhưng quả thực không biết đi con đường nào. Lúc đầu đã nghĩ kỹ ở trong mơ, khi tỉnh lại phải quan tâm đến tình hình của Vong Cơ, hỏi tình cảnh của Vinh An, lại hỏi xem phải xử lý ba tể tướng như thế nào. Nhưng mà trong nháy mắt, những thứ này không tới lượt nàng hỏi nữa. Nhất định A Thọ đã nóng lòng muốn thử, muốn tự tay tới xử lý cung đình của mình, xử trí ba tể tướng đáng ghét ấy, sắp xếp thân tín của mình từ lâu rồi đúng chứ? Vừa không muốn làm tổn thương nàng nhưng lại dần dần không thể chịu đựng nàng. Thừa dịp nàng hôn mê, một cơ hội tốt trời ban như thế, không thèm hỏi han đã làm chủ để cho nàng chết… Đúng là cách mà chỉ có đầu óc của A Thọ mới có thể nghĩ ra được…

Tố Doanh lại nhìn Tạ Chấn: Lúc đó con người này dốc hết sức tán thành hay là phản đối nhưng vô hiệu nhỉ? Hy vọng nàng hoàn toàn rời khỏi cung đình hay là hy vọng nàng tiếp tục tận trung với hoàng triều, xoay chuyển tính tình của A Thọ, đến khi mài hết sự nhẫn nại của hoàng đế nhỏ? Nàng nghĩ quá nhiều, nghĩ lại mới nhớ ra chúng chẳng còn quan trọng nữa, cười khổ một tiếng: “Trời ạ! Em… thậm chí còn không biết sau khi rời khỏi cái giường này thì nên làm gì.”

“Biết kêu khổ là được rồi. Mỗi lần sau khi nàng oán giận sẽ luôn giải quyết sự việc ổn thỏa đến kì lạ.” Tạ Chấn sửa lại mái tóc rối bời trên gối rồi nói: “Bên ngoài có hai người mà tôi để lại. Bọn họ chưa thấy thái hoàng thái phi, cũng không biết người ngủ trong lều lúc này là ai. Họ sẽ đưa nàng đến một nơi.” Dứt lời hắn đứng dậy muốn đi, Tố Doanh nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của hắn, hỏi: “Còn anh thì sao?”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nói: “Thánh thượng mang Thắng Nhi đi… Ngài biết tôi sẽ không bỏ Thắng Nhi, ngài đang chờ tôi trở về.”

Tố Doanh cứng ngắc trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi buông tay ra.

Ý nghĩa khi hắn trở về thực sự quá rõ ràng. Sau khi lật đổ Chân Ninh lại một lần nữa dẹp loạn, công lao trác việt, thăng quan tiến tước. Sau đó là quyền cao chức trọng, đạt tới đỉnh cao. Đây quả thực là một con đường đã được định trước.

“Em hiểu rồi.” Nàng cười với vị bề tôi được sủng ái mới của hoàng đế.

Thực ra nàng đã từng ảo tưởng rằng nếu như có một ngày cuối cùng nàng có thể buông bỏ tất cả… Lúc ở trong ảo tưởng cũng đã biết rõ ràng rằng hắn đã không còn là đứa trẻ mồ côi năm đó nữa, không thể bỏ tất cả để đuổi theo nàng…