Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 95: Trợ giúp (1)




Chương 95: Trợ giúp (1)

"Hì, vậy mà cũng đoán ra được luôn."

Kristine khẽ cắn cặp môi anh đào, nháy mắt với Sở Thiên:

"Chỗ đó là tôi góp vốn chung với một người bạn, mới mở cửa được vài tháng thôi, nhưng khách hàng tới đó trải nghiệm dịch vụ đều đánh giá rất tốt."

Khóe miệng Sở Thiên hơi cong lên, vẻ mặt nổi lên một tia hứng thú, chậm rãi hỏi lại:

"Khách sạn cho phép nhân viên làm thêm cả dịch vụ bên ngoài như vậy à?"

"Cái này... Thực ra là không được, tuy nhiên việc nào ra việc đó, tôi cũng không có l·ừa đ·ảo hay mồi chài mọi người tới đó, chỉ là thuận miệng giới thiệu một chút cho ai có nhu cầu thôi."

Kristine chắp hai tay trước mặt, nửa đùa nửa thật ra vẻ cầu xin:

"Anh đừng có báo cáo với cấp trên nhé, tôi chỉ có mỗi một bát cơm này để nuôi gia đình thôi. Nếu không... Tôi tặng cho anh một vé ưu đãi, giảm giá toàn bộ các dịch vụ hai mươi lăm phần trăm, có được hay không?"

Sở Thiên lắc đầu mỉm cười, cô gái này quả thực là bất chấp tất cả để kiếm tiền, ngay cả khi bị người ta nắm được cái đuôi rồi mà vẫn còn không quên mồi chài bằng được khách hàng tới ủng hộ nữa.

"Chỗ đó là cô chung vốn với bạn, vậy thì ai là người trực tiếp làm việc? Là cô, bạn cô, hay là thuê thêm nhân viên bên ngoài?"

"Điều này... Cũng còn tùy vào từng thời điểm..."

Kristine khẽ vuốt vuốt mấy sợi tóc mai mềm mại như cành liễu đang rủ xuống hai bên thái dương, ngẫm nghĩ vài giây, sau đó liền đáp lời:

"Nếu như là ngày bình thường sẽ có nhân viên massage chuyên nghiệp phục vụ khách hàng. Còn trong trường hợp quá đông người, vậy thì đích thân làm cũng không phải là không thể, dù sao thì người ta tới ủng hộ mình, sao có thể để khách hàng phải đi một chuyến uổng công được."

Nói đoạn, cô lại nhanh chân bước đến phía tủ để đồ của nhân viên, lấy từ trong túi áo khoác ra một tấm vé nhỏ nhắn màu xanh nhạt, sau đó đem tới dúi vào tay Sở Thiên.

"Đây, vé siêu vip, giảm giá tất cả dịch vụ hai mươi lăm phần trăm. Lát nữa nếu có thời gian rảnh quý khách nhớ ghé qua, đảm bảo sẽ không khiến cho anh phải thất vọng."

Sở Thiên giả bộ trừng mắt liếc nhìn Kristine, nhếch miệng cười nhạt đáp:

"Tôi đang giúp cô giữ kín một bí mật lớn, vậy mà cô lại chỉ trả công tôi bằng một tấm vé này thôi à? Sao bèo bọt quá vậy."

Lông mày Kristine hơi giật giật, vẫn cố gắng giữ nguyên vẻ niềm nở vui tươi trên mặt, thế nhưng sâu trong ánh mắt đã xuất hiện một tia đề phòng.

"Vậy thì... Không biết tôi còn có thể giúp gì cho anh nữa?"

Cô vội vã mở miệng hỏi lại, thái độ thoạt nhìn giống như đang đùa giỡn.

"Nhưng mà có điều này tôi phải nói trước, con người tôi từ trước tới nay có ba không: Không cho số điện thoại, không hẹn đi ăn ngoài, không kết bạn Kakao. Ngoài mấy chuyện đó ra, thì những điều khác đều có thể xem xét."

Bản thân Kristine hiểu rõ vẻ bề ngoài của cô có sức hút ra sao.



Đây không phải là tự phụ hay kiêu căng, mà thực sự nếu xét theo tiêu chuẩn cái đẹp chung của xã hội hiện tại, thì Kristine có thể coi là thuộc vào hàng ngũ xuất sắc bậc nhất.

Bởi vậy nên thường ngày cô nàng này phải đối phó với không ít gã đàn ông dùng đủ mọi cách để tiếp cận mình, khó tránh việc tâm thế lúc nào cũng trong trạng thái phòng bị.

Đương nhiên điều này không có nghĩa là Kristine không có hứng thú với nam giới.

Dẫu sao thì cô cũng vẫn là một thiếu nữ đang trong độ tuổi thanh xuân, lại không có vấn đề gì về giới tính, vậy nên nhu cầu với chuyện tình ái cũng giống như những người con gái bình thường khác mà thôi.

Chỉ có điều từ trước tới nay Kristine vẫn chưa gặp được người đàn ông nào khiến cho mình động lòng.

Cô không hề có tiêu chuẩn cố định nào trong việc lựa chọn bạn trai, ví dụ như cao bao nhiêu, vẻ ngoài ra sao, mỗi tháng kiếm bao nhiêu tiền...

Tất cả chỉ tóm gọn lại ở hai chữ: Cảm xúc.

Nếu như trong lòng Kristine cảm thấy yêu thích một ai đó, vậy thì chẳng cần quan tâm tới những điều khác, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Mà nếu như không thích, vậy thì dù đối phương có đẹp như minh tinh, gia tài bạc triệu cũng không khiến cô động lòng.

Hơn nữa ở khía cạnh công việc cô vẫn chỉ là một kẻ mới chập chững bước ra xã hội, còn bộn bề những thứ phải lo toan, gần như không có cả thời gian để gặp gỡ bạn bè, người thân, càng đừng nói tới tìm kiếm cho mình một người bạn khác giới.

Bởi vậy cho nên, thà rằng từ chối thẳng thừng từ vòng gửi xe, coi như mất lòng trước được lòng sau, còn hơn là dây dưa không rõ ràng, khiến cho đối phương ôm ấp hi vọng, sau đó sẽ càng khó xử hơn gấp bội phần.

Sở Thiên không phải là kẻ lỗ mãng ngu ngốc, sao có thể không nghe ra được ý khước từ bên trong câu nói đùa của Kristine cơ chứ?

Trong lòng hắn thầm cảm thấy bất đắc dĩ, mỹ nữ quả nhiên có tiêu chuẩn của mỹ nữ, một kẻ ngọc thụ lâm phong như mình có vẻ như còn chưa đủ để lọt vào mắt xanh của đối phương, cũng không biết cô nàng này còn yêu cầu cao tới mức nào nữa.

Tuy nhiên nói vậy là một chuyện, còn việc Sở Thiên có thực sự đặt tâm tư gì lên người cô ấy không lại là một chuyện khác.

"Haha, vừa là nữ huấn luyện viên chuyên nghiệp, lại là bà chủ trung tâm massage, đương nhiên không thể tùy tiện được rồi. Tôi cũng chỉ quá cảnh ở đây một thời gian ngắn, nếu không có gì khác thì trong ngày hôm nay sẽ tới Mỹ. Trước khi tôi đi, chỉ muốn yêu cầu bà chủ xinh đẹp đích thân phục vụ một lần, điều này cũng không quá đáng chứ?"

Rất hiển nhiên, Sở Thiên cũng chẳng có ý định dây dưa gì nhiều với Kristine, dù sao ở đây hắn cũng chỉ là một người khách qua đường, sau ngày hôm nay có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Hơn nữa Sở Thiên bây giờ quả thực không dám bất cần như tên "Sở Thiên" trước đây, đi tới đâu đều lưu tình ở đó, chơi xong thì thẳng thừng quất ngựa truy phong không thèm ngoái đầu lại.

Hậu quả rất nghiêm trọng!

Có điều tình ái chắc chắn là không được, hưởng thụ một chút cảm giác được mỹ nhân phục vụ chẳng lẽ còn không thơm sao?

Chưa kể đây còn là người đẹp đẳng cấp siêu cao, so với bất kỳ cô gái nào mà hắn từng quen cũng đều không hề kém cạnh chút nào, thậm chí còn có thể nói là vô cùng nổi bật.

Kristine âm thầm thở ra một hơi, nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi, dù sao cô cũng thường tự mình massage cho khách hàng, cho nên yêu cầu này có thể chấp nhận được, không có gì là quá đáng.

May mắn đối phương có vẻ như là loại người khá dễ tính, không vì thái độ từ chối ra mặt của mình mà phật lòng, lại càng không có ý định muốn gây khó dễ gì cả.



Sự lo lắng này của cô không phải là dư thừa, bởi lẽ Kristine đã gặp qua rất nhiều người như thế.

Bề ngoài thì hòa nhã, lịch lãm như một thân sĩ, nhưng chỉ cần không đạt được mục đích thì lập tức trở mặt, thậm chí còn kiếm cớ gây chuyện ầm ỹ khiến người ta thấy mà phiền lòng.

"Đương nhiên là không có vấn đề gì, quý khách đã trực tiếp yêu cầu như vậy, cũng là một sự ủng hộ rất lớn với tôi rồi."

Kristine nháy mắt, cặp môi anh đào cong lên, hóa thành một nụ cười vô cùng dễ thương.

...

Bởi vì còn đang trong ca làm việc, Kristine cũng không thể tùy tiện rời khỏi phòng tập được, cho nên cô chỉ đành kiếm đại một lý do để ra ngoài trong chốc lát.

Nhân viên quản lý ở đây ngay lập tức thoải mái đồng ý, không có bất kỳ động thái gây khó dễ nào.

Dù sao Kristine cũng có thể coi là ngôi sao ở phòng tập này, chưa cần kể tới tới trình độ huấn luyện của cô cao thấp ra sao, nhưng vẻ ngoài rực rỡ đã khiến cho cô nàng này có được nhiều sự ưu ái hơn hẳn từ cả lãnh đạo lẫn khách hàng.

Vừa xin nghỉ xong, Kristine liền vội vàng đi tới phòng massage.

Khi cô vừa bước chân vào cửa, lập tức nhìn thấy Sở Thiên đã đứng ở cách đó không xa, đang cười nói vui vẻ với một cô gái lạ mặt.

Vừa nhìn thấy diện mạo của người kia, Kristine liền cảm thấy hơi ngạc nhiên, trong đầu thầm nghĩ đây không phải là bạn gái của Sở Thiên đấy chứ?

Cô gái này... Thật sự rất xinh đẹp!

Kristine không bao giờ kiêu căng tự phụ vì nhan sắc của mình, tuy nhiên cô vẫn rất tự tin vào vẻ bề ngoài trời phú này.

Nhưng không thể không công nhận một điều, đó là thiếu nữ đang nói chuyện cùng với Sở Thiên lúc này, so với cô hoàn toàn không kém cạnh chút nào.

Thậm chí đôi mắt của đối phương còn có một nét buồn bã và yếu ớt, tạo nên khí chất cuốn hút tới lạ kỳ mà ngay chính bản thân Kristine cũng không kìm lòng được phải liếc nhìn thêm vài lần.

Mình là phụ nữ mà còn cảm thấy mê mẩn, thì những người đàn ông bên ngoài kia làm sao có thể qua được cửa ải này đây?

Trong lúc nhất thời, Kristine đã vô tình đặt bản thân và cô gái kia lên bàn cân để so sánh.

Có lẽ đây chính là thiên tính của phụ nữ, luôn luôn muốn so bì với người khác, nhất là ở khoản ngoại hình.

Tuy nhiên có một điểm mà cô không hiểu, đó là Sở Thiên nếu đã có bạn gái rồi, hơn nữa còn xinh đẹp động lòng người như thế này, vậy mà hắn vẫn yêu cầu mình đích thân phục vụ à?

Điều này... Hình như hơi quá đáng rồi.

Bản thân mình thì chẳng bận tâm mấy, nhưng hắn không sợ bạn gái sẽ ghen sao?

Suy nghĩ này của Kristine vừa đúng lại vừa sai.



Sai, là đối phương với Sở Thiên vốn dĩ không phải loại quan hệ đó.

Tuy nhiên... Không phải không có điểm chính xác...

...

Ba giờ sáng.

Saya tỉnh dậy sau giấc ngủ mê man, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra làm hai nửa.

Lọt vào mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm, xung quanh ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Thoạt nhìn qua cách bài trí, nơi này hẳn là một khách sạn nào đó.

Mình... Không phải lại b·ị b·ắt cóc đấy chứ...?

Trong tâm trí Saya thoáng qua một tia hoảng hốt, cô vội đưa tay lên day nhẹ hai bên thái dương, cố gắng nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra.

Trước đó... Mình từ đồn cảnh sát đón người, sau đó đi ăn cùng Sở Thiên... Dường như đã uống rất nhiều rượu...

Vừa nghĩ tới đây, trên đỉnh đầu cô lại có cảm giác nhói lên từng cơn, đau tới mức khiến cho Saya không thể tiếp tục thêm nữa.

Men rượu còn chưa tan hết, kết hợp với cơn đau đầu không dứt làm cho dòng suy nghĩ của Saya hơi mông lung, sự hoảng hốt trong lòng càng ngày càng lớn hơn.

Sở Thiên ở đâu?

Không được, phải đi tìm hắn...

Trong lúc bất tri bất giác, tâm trí của Saya đã tự động biến Sở Thiên trở thành chỗ dựa cho bản thân trong tình cảnh nguy hiểm, giống như cái cách mà một người đuối nước bám lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng vậy.

Đây cũng là phản ứng bình thường, dù sao sự việc kinh hoàng mới vừa diễn ra sáng nay đã khiến tinh thần của cô bị kích động không nhỏ, cho nên khi một việc tương tự xảy đến, theo bản năng Saya sẽ ngay lập tức nhớ tới người đã giúp đỡ mình thoát khỏi nguy nan.

Vậy là chẳng màng tới việc trên người chỉ mang mỗi một bộ đồ lót mỏng manh, Saya vội vã khoác lên chiếc áo ngủ bằng lụa của khách sạn, cầm theo thẻ ra vào mà Sở Thiên bỏ lại trên bàn, nhanh chân lao ra khỏi cửa.

Một nhân viên trực hành lang ngay lập tức phát hiện ra sự xuất hiện của cô, lại thấy biểu hiện của Saya có vẻ bất thường, cho nên liền không dám chậm trễ mà tiến lại hỏi han.

Saya hỏi hắn về số phòng của người đi cùng mình, sau khi biết được liền mau chóng tiến về bên đó.

Sở Thiên đang ngủ say thì bị tiếng chuông từ bên ngoài vọng tới đánh thức, hắn làu bàu chửi thầm một tiếng, mắt nhắm mắt mở đi ra.

Saya nhìn thấy Sở Thiên đang đứng trước mặt, liền không nhịn được mà nhào tới, níu chặt lấy cánh tay của hắn, miệng lẩm bẩm hỏi nhỏ:

"Anh... Không sao chứ?"

Sở Thiên trợn trừng mắt, gắt gỏng đáp lại:

"Có sao, nhiều sao lắm, đang lúc đêm hôm cô không ngủ mà tới đây làm gì? Gặp xuân mộng à?"