Chương 119: Đường khó đi (2)
Kítttt..... Kétttt...
Chiếc xe tải cũ rích đang bon bon trên đường bỗng phanh gấp, chạy chậm dần rồi dừng hẳn lại sau đó một vài giây.
Từng tràng âm thanh chói tai vọng lên từ phần trống phanh đã cũ mòn và khô cong không một chút dầu nhờn, như thể đang cố gắng b·iểu t·ình vì phải lao động vất vả trong điều kiện thiếu đi sự bảo dưỡng từ người chủ của nó vậy.
Sự ồn ào náo động ấy vô tình đánh thức người đang cố gắng nghỉ ngơi trên xe lúc này.
Sở Thiên choàng tỉnh, theo quán tính bật thẳng người dậy trong nháy mắt.
Hắn vội vã đưa hai tay lên dụi mắt vài cái, cố gắng dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Ngoài tiếng động cơ xe đang kêu ò ò như công nông cày ruộng, thì gần như không hề có bất kỳ thứ gì khác.
Sở Thiên lại liếc nhìn về phía Tôn Nghị, chỉ thấy ông ta vẫn đang nằm ngủ say sưa như c·hết, chẳng hề có vẻ gì là đã bị ảnh hưởng bởi tiếng động chói tai lúc nãy cả.
Tác dụng của loại thuốc giảm đau cho chó-người này quả thực rất mạnh, bây giờ nếu như không có ai chủ động đánh thức Tôn Nghị, thì có lẽ ông ta sẽ còn ngủ tiếp tới tối ngày mai cũng không biết chừng.
Sở Thiên dùng tay vỗ vỗ vào thùng xe, cất tiếng hỏi vọng về phía đằng trước:
"Có chuyện gì thế? Sao bỗng dưng lại dừng giữa đường?"
"Không phải chuyện của mày. Cứ ở yên trong đó đi."
Từ phía khoang lái vọng lại một giọng nói cộc cằn và khó nghe, liền sau đó là vài câu bằng tiếng Mexico mà Sở Thiên chẳng thể hiểu được, nhưng hắn lại đoán chắc hẳn là gã lái xe này đang chửi thề.
Chỉ là không biết người bị hắn chửi là mình, hay là một kẻ nào khác mà thôi.
"Xxx con mẹ nó, mấy thằng mọi bẩn thỉu này điên hết rồi à?"
Một gã đàn ông khoảng chừng gần bốn mươi tuổi từ trên xe tải nhảy xuống, vừa lớn giọng chửi bới nạt nộ, vừa không quên thị uy với những kẻ đang đứng chắn trên đường cách đó không xa bằng cách vung vẩy khẩu súng colt màu trắng bạc bóng loáng trong tay.
"Xxx con mẹ đám da đỏ chúng mày, dám chặn đường bọn tao à? Chúng mày có biết đây là xe của ai không? Có tin tao g·iết cả nhà chúng mày hay không?"
Đằng sau lưng gã ta, tên phụ lái trẻ tuổi người Digan đứng im lặng một chỗ, không lên tiếng cũng không động đậy gì.
Thế nhưng cây shotgun đen trùi trũi như con rắn hổ đất trong tay tên thanh niên này có vẻ như đã đủ để nói thay tất cả những lời mà hắn ta đang muốn truyền đạt tới đám người trước mặt rồi.
Mấy gã mà Sở Thiên thuê này không phải loại người ngoài cứng trong mềm, chỉ biết to mồm dọa nạt suông.
Từng tên trong số đó đều vô cùng hung tợn dữ dằn, bàn tay đã dính không ít máu tươi cùng nhân mạng.
Bình thường bọn chúng ít khi ra ngoài, mà chỉ loanh quanh trong khu vực do băng đảng người Mễ kiểm soát, và cũng không tự tiện đi kiếm chuyện với kẻ khác bao giờ.
Nhưng nếu có ai cả gan dám đụng tới miếng ăn của chúng, thì đảm bảo kẻ đó sẽ phải trả giá rất đắt, thậm chí là m·ất m·ạng cũng không biết chừng.
Ở khu vực tam giác California - Nevada - Arizona, tất cả các băng nhóm có số má gần như đều biết nhau cả.
Mỗi một băng sẽ thâu tóm một vài lĩnh vực kinh doanh khác nhau, không bên nào giống với bên nào.
Việc ai người nấy làm, tiền ai người nấy kiếm, nước sông không phạm nước giếng.
Bởi vậy nên giữa bọn họ sẽ rất ít xảy ra xung đột lớn, chỉ thỉnh thoảng mới có vài vụ nho nhỏ, hầu hết trong số đó do là đám cắc ké bên dưới say rượu hoặc phê thuốc rồi ẩ·u đ·ả với nhau mà thôi.
Tất cả các ông trùm trong giới gangster đều biết, một khi trở mặt với nhau, động chạm vào cần câu cơm của đối phương, thì kết cục chắc chắn chỉ có một.
Đánh đến c·hết. Không c·hết không ngừng.
Đám người sống trong t·hế g·iới n·gầm như bọn họ cần nhất chính là giữ được danh tiếng và uy quyền của mình, mất đi thứ đó tương đương với đánh mất hoàn toàn chỗ đứng.
Không thể để kẻ khác thấy mình dễ bắt nạt, cho nên đối phương hung ác một phần, thì mình lại càng phải hung ác gấp mười lần.
Đương nhiên chẳng ai trong số họ muốn phải đi tới bước đường lưỡng bại câu thương như vậy.
Làm thế không chỉ khiến những kẻ đứng ngoài có cơ hội đục nước béo cò, mà còn làm cho băng nhóm của mình rơi vào tầm ngắm của cơ quan chức trách.
Có người sẽ hỏi, tại sao phải tới khi gây chiến long trời lở đất, thì thân phận của đám người kia mới bị bại lộ?
Chẳng lẽ bao nhiêu quan chức trong mấy tiểu bang ấy lại không biết đến sự tồn tại của những kẻ này hay sao?
Có chứ, đám cáo già ấy biết rõ là đằng khác, nhưng họ lại giả bộ như không biết.
Các người thích mở sòng bạc ngầm? Thích bảo kê gái m·ại d·âm, đưa người nhập cư trái phép, l·ừa đ·ảo qua điện thoại...?
Chẳng hề gì, miễn là làm nó trong im lặng, để cho nhiệm kỳ của chúng ta trôi qua trong êm đẹp, vậy là đủ.
Còn bất kỳ kẻ nào trong số đó muốn nổi lên trên mặt nước, vậy thì đám tai to mặt lớn kia sẽ đưa tay dìm kẻ đó xuống tới khi c·hết chìm mới thôi.
Vì cái quy định bất thành văn ấy, mà gã tài xế xe tải cùng với đồng bọn của hắn cũng không nghĩ đối phương thực sự dám ra tay với mình.
Có lẽ bọn chúng đang túng đói quá, cho nên muốn chặn đường xin đểu chút đỉnh thôi.
Đổi lại là người bình thường, có thể sẽ bị bọn chúng c·ướp sạch từ đầu tới chân, ngay cả cái quần lót cũng không còn.
Nhưng nếu là người của băng đảng lớn, thì chỉ cần cho bọn chúng vài ngàn, chắc hẳn đám da đỏ này sẽ vui vẻ để cho đoàn xe của bọn họ đi qua.
Thậm chí kể cả khi không bỏ ra xu nào, cố gắng ngọt nhạt thương lượng mấy câu cũng chưa chắc đã bị đám người kia gây khó dễ.
Nhưng mấy gã này đâu phải người bình thường? Có thể cam lòng chịu yếu thế hay sao?
Gã tài xế tiếp tục hằm hằm tiến tới phía trước, đưa súng lên chĩa thẳng vào mặt một người đang đứng gần hắn nhất, lớn giọng chửi mắng:
"Fxxk mấy thằng mọi này, còn không cút đi? Có tin tao bắn nát sọ mày không?"
Ánh đèn xe rọi thẳng vào mặt người đàn ông đối diện với gã, làm lộ ra trên đó một vết sẹo dài dữ tợn như con rết chúa.
Người đàn ông mặt sẹo này chẳng nói chẳng rằng, chỉ hơi lúc lắc cái đầu, chầm chậm đưa bàn tay thô ráp đầy vết chai sần lên, đẩy nhẹ khẩu súng đang kê sát vào giữa trán mình sang một bên.
Gã tài xế nhìn thấy hành động bình thản tới mức không thể bình thản hơn này của đối phương, trong lòng ngay lập tức cảm thấy hơi chột dạ.
Trực giác nói cho gã biết, tên khốn trước mặt này là loại liều lĩnh và cũng không kém phần hung tợn.
Gã tài xế dường như đang muốn nói gì đó, nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng chói lóa xẹt qua mắt của gã trong tích tắc.
Đoànggg...!!
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, khô khốc tới mức khiến cho tất cả những ai nghe thấy đều phải cảm thấy lạnh buốt từ sống lưng lên tới tận đỉnh đầu.
Máu tươi đỏ sẫm trộn lẫn với những mảnh vụn xương và óc tương trắng phun ra, tạo thành một hình dẻ quạt trải dài tới gần ba mét dưới mặt đất.
Thân thể của gã tài xế đổ rầm xuống mặt đất như thân cây cổ thụ bị tiều phu đốn hạ.
Một phần ba cái đầu lâu của gã đã bị viên đạn .500 S&W Magnum thổi bay trong chớp mắt.
"Fxxk..."
Tên phụ xe đứng cách đó không xa giật mình kinh hãi, ngón trỏ của hắn ngay lập tức siết chặt cò súng theo phản xạ.
Bùm...!
Khẩu shotgun trong trong tay hắn phun ra một tia lửa đỏ, ngay lập tức bắn gục một tên trong đám da đỏ trước mặt.
Nhưng tất cả những gì hắn có thể làm được cũng chỉ dừng lại ở mức đó.
Đoàng... Đoàng... Đoàng...!!
Hàng loạt âm thanh dữ dội vang lên trong phút chốc.
Cả chục họng súng thay nhau thắp sáng không gian tối tăm xung quanh, tạo ra từng ánh chớp liên tục soi rọi cả một góc đường.
Trong vài tích tắc, trên người gã phụ lái liên tục xuất hiện hàng chục lỗ máu lớn nhỏ đủ kích cỡ.
Hắn ngã gục xuống nền đường đầy bụi bặm, c·hết tới mức không thể c·hết hơn được nữa.
Người đàn ông mặt sẹo liếc mắt nhìn về phía đoàn xe đang đỗ trước mặt, hất hàm ra hiệu cho đám đàn em:
"Lên đi. Thằng nào chạy, bắn. Thằng nào kháng cự, bắn. Nhớ chừa mạng cho hai thằng châu Á kia là được."
Liền sau đó, hết thảy mười hai gã da đỏ đang vây quanh hắn liền nhanh chóng xông về phía trước, trên tay mỗi người trong đó đều cầm theo hàng nóng, thậm chí còn có cả vài cây súng trường.
"Bỏ hết súng xuống!"
"Nằm sấp xuống đất, không thì c·hết."
Vừa chạy, cả đám người vừa thi nhau hô gào bằng một thứ tiếng Anh quái dị khó nghe.
Đối với bọn họ mà nói, thì những kẻ trước mặt bây giờ đã như cá nằm trên thớt, chẳng thể nào chạy thoát được nữa.
Dọa dẫm để bọn chúng đầu hàng, chỉ là ngăn không cho mấy tên Mễ kia cắn trả một phát cuối cùng, gây ra tổn hại không đáng có mà thôi.
Thế nhưng có một điều mà đám người da đỏ này không lường trước được, đó là phía bên kia chiến tuyến không chỉ có vài ba người như họ vẫn nghĩ.
Đoàng... Đoàng... Bùm...!
Sáu bảy tên gangster từ trong thùng chiếc xe đang đỗ cuối cùng nhảy ra, kết hợp với hai tên lái xe còn sống, liên tục nã đạn về hướng đối diện.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Gã da đỏ đang chạy đầu tiên đã trúng đạn, hơn nữa không chỉ một viên.
Hắn ngã lăn ra đất, quằn quại trong vài giây, sau đó mới chịu nằm im một chỗ, cũng không rõ là còn sống hay đ·ã c·hết.
Những tên còn lại trong đám thổ dân cũng không dám tiếp tục lao về phía trước nữa, ngược lại bọn chúng ngay lập tức thối lui về đằng sau, tìm cho mình một vị trí nấp an toàn, bắt đầu khai hỏa đáp trả lại đối phương.
Tình hình trong chốc lát liền rơi vào thế cục giằng co.
Cả hai bên đều có v·ũ k·hí nóng, hơn nữa không bên nào có ưu thế vượt trội về số lượng hay hỏa lực, cho nên tạm thời chỉ có thể giữ nguyên trận thế, chờ đợi phe đối diện lộ ra sơ hở để tiến hành phản kích mà thôi.
Người đàn ông mặt sẹo ló đầu ra bắn trả vài viên, lập tức đã có hàng chục tiếng đạn khô khốc đáp lại hắn, thậm chí còn có một viên xẹt ngang qua tai, để lại trên đó một vệt máu bỏng rát như bị lửa thiêu.
Hắn cúi đầu nấp vào sau chiếc xe minivan, miệng gầm lên chửi thề không ngớt.
"Xxx con mẹ lũ chó này, chẳng phải nói chỉ có bốn năm tên thôi sao? Giờ ở đâu ra mà đông như vậy, chui từ dưới đất lên à?"
Một tên đàn em bên cạnh hắn đã bị trúng đạn vào cánh tay, đang ngồi rên hừ hừ như lên cơn sốt.
Thấy đại ca mình đang lớn tiếng chửi bới, hắn liền gắng gượng nhích sang một chút, thều thào nói nhỏ:
"Anh Ganado, cứ như thế này không ổn đâu... Hay là..."
"Tao biết, nhưng mà..."
Ganado ngắt lời hắn, trong giọng lộ rõ vẻ chần chừ:
"Lần này đã làm trái luật rồi, nếu lại chơi quá lớn, thì sau này sẽ không còn chỗ dung thân ở đất này nữa."
"Kệ mẹ nó đi. Có đống tiền kia trong tay, còn ở cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này làm cái xxx gì nữa chứ?"
Tên đàn em ra sức thuyết phục.
Ganado im lặng trong giây lát, sau đó cắn răng gật đầu:
"Ừ, chơi thì chơi. Cùng lắm thì cầm tiền chạy sang Mexico, sợ cái đếch gì."
Dứt lời, hắn kéo mở cánh cửa của chiếc minivan trước mặt, lấy từ trong xe ra một cái túi lớn bằng vải dù.
Là lựu đạn.
Hơn nữa còn không phải một hai quả, mà là cả một chùm gần mười quả lựu đạn quân dụng.
Món đồ chơi này chính là thứ tối kỵ, nếu không phải tình huống khẩn yếu, thì không có ai muốn phải dùng tới nó cả.
Ở Hoa Kỳ, văn hóa súng đạn đã tồn tại từ thời lập quốc, trung bình cứ ba người dân thì có một người sở hữu súng, cá biệt có những tiểu bang mà tỷ lệ này lên tới hơn sáu mươi phần trăm.
Tu chánh án thứ hai của Hoa Kỳ cũng chính là bảo vệ quyền được trang bị v·ũ k·hí tự vệ của người dân và binh lính.
Nhưng đó chỉ là súng thôi, còn lựu đạn thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Như đã nhắc tới từ trước, sau cái ngày mười một tháng chín định mệnh đó, toàn bộ nước Mỹ bây giờ sợ nhất và cũng ghét nhất những gì có liên quan tới khủng bố.
Mà những loại vật liệu nổ nói chung, dường như chính là đặc sản của đám phần tử cực đoan kia.
Ganado biết, một khi hắn rút chốt thứ đồ trong tay mình, đồng nghĩa với việc hắn đã cắt đứt tất cả đường lui của bản thân.
Không chỉ cảnh sát, mà cả cơ quan điều tra liên bang cũng sẽ săn lùng hắn.
Tên của hắn sẽ được xếp bên cạnh mấy gã râu rậm trùm khăn kaffiyeh trong bảng danh sách những kẻ bị truy nã vì tình nghi khủng bố.
Tuy nhiên... Như vậy thì đã sao?
Chỉ cần làm xong việc, hắn sẽ có nhiều triệu dollar trong túi, có thể sống cuộc sống dư dả tại một thị trấn xinh đẹp nào đó bên kia biên giới, mà chẳng cần tiếp tục bán mạng để làm những công việc bẩn thỉu như bây giờ nữa.
Nếu đã chơi tới đây rồi... Liều mạng đi!
Tabaata hơi nghiêng người, nhổ cái chốt lựu đạn đang cắn chặt trên miệng xuống đất, vung tay ném mạnh.
Vài giây sau đó, một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc vang lên, khiến cho mặt đất cũng phải rung chuyển trong tích tắc.