Chương 118: Đường khó đi (1)
Chiếc xe tải cũ kỹ đều đều lăn bánh trên đường, không ngừng phát ra từng tràng tiếng cót két liên hồi mỗi khi gặp phải một đoạn đường hơi gồ ghề, xóc nảy.
Âm thanh ấy cứ lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, giống như muốn báo hiệu cho những người xung quanh biết rằng sau gần ba mươi năm vận hành liên tục, nó đã rất rệu rã và cần được cho ra bãi phế liệu thay vì tiếp tục hoạt động.
Với quãng thời gian lâu như vậy, hầu hết mọi chi tiết trên xe đều đã bị hao mòn tới mức gần chạm giới hạn, chẳng khác nào một ông lão đã tới tuổi gần đất xa trời, đang nằm thoi thóp trên giường bệnh.
Có trời mới biết được khi nào thì nó c·hết máy giữa đường, hoặc có thể bị mất lái mà chẳng có dấu hiệu báo trước nào hay không.
Cũng còn may, trong chuyến hành trình trên con đường xa lộ 78 vắt ngang qua hoang mạc Anza-Borrego này, nó không phải đơn độc một mình, bởi vì phía đằng sau còn có hai chiếc xe khác cũng sắp đủ thâm niên để gia nhập hội xe cao tuổi.
Bóng trăng tròn treo cao trên đỉnh đầu, tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng sữa lành lạnh, soi rọi từng ngóc ngách bên trên mảnh đất cằn cỗi không một bóng người này.
Hai bên đường gần như chỉ có cát sỏi và cây bụi, nhàm chán lặp đi lặp lại trên suốt quãng đường hàng chục cây số liên tục.
Thật hiếm lắm mới thấy được một vài căn nhà bỏ hoang, nhưng đáng tiếc chúng lại chẳng thể làm cho nơi này bớt đi vẻ đìu hiu, mà ngược lại còn tăng thêm cho nó vài phần thê lương khó tả.
Bên trong thùng hàng của chiếc xe tải đi đầu, Sở Thiên đang ngả người ra phía sau, dựa lưng vào một tấm bạt dày được bó lại thành cuộn, hai mắt nhắm hờ như đang ngủ gật.
Thỉnh thoảng chiếc xe lại xóc nảy lên một chút, vô tình khiến cho cả thân thể hắn cũng bị hẫng theo trong giây lát.
Sở Thiên chẳng có hơi sức đâu mà phàn nàn về chuyện đó, hắn chỉ muốn chợp mắt được lúc nào hay lúc ấy, cố gắng lấy lại một chút sức lực sau cả ngày dài mệt mỏi cùng cực.
Xem chừng việc duy trì luyện tập thể lực của hắn cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng rất rõ ràng, nhất là vào những thời điểm khó khăn như bây giờ.
Nếu đổi lại là gã công tử đào hoa họ Sở kia, phải đặt mình vào hoàn cảnh khốn đốn như thế này, thì có lẽ toàn thân của gã từ đầu tới chân đã đau nhức tới mức không chịu đựng nổi rồi.
Còn Sở Thiên bây giờ thì khác, hắn còn trẻ, lại thường xuyên vận động, cho nên thân thể đã phục hồi tới ngưỡng mạnh khỏe như một người bình thường.
Việc chịu đựng một chút gian khổ như thế này cũng không tính là quá sức.
Thế nhưng người bạn đồng hành bất đắc dĩ của Sở Thiên lúc này lại chẳng được may mắn như vậy.
Tôn Nghị nằm co quắp như con tôm luộc trên sàn xe bám đầy bụi bặm xen lẫn với những vệt dầu nhớt bẩn thỉu, loang lổ.
Hai tay ông ta ôm hờ lấy phần bụng, trên miệng không ngừng phát ra từng tiếng ậm ừ nho nhỏ.
Thực tình Tôn Nghị chẳng muốn biến mình thành một kẻ trông có vẻ yếu ớt và thảm hại trước mặt người khác, nhưng cơn đau từ vết mổ lại không cho phép ông ta kháng cự dù chỉ là một chút.
Nó liên tục t·ra t·ấn Tôn Nghị, khiến từng giây từng phút của ông ta đều bị đặt trong tình trạng đau nhức tới mức ngay cả nằm cũng không thể nằm thẳng nổi.
Bộ dạng của Tôn Nghị hiện tại phần nào đã cho thấy được điều này.
Chỉ cần ông ta hơi duỗi thẳng người ra một chút, thì cơn đau đang giằng xé cơ thể Tôn Nghị kia sẽ lại tiếp tục mạnh lên vài phần.
Chỉ có nằm co ro như thế này mới khiến cho cảm giác nhức nhối giảm bớt đi một chút mà thôi.
Tôn Nghị vươn tay lên, lau đi những giọt mồ hôi to như hạt đậu xanh đang đọng trên trán, nhỏ giọng cất lời:
"Còn thuốc không? Lấy cho tôi thêm hai viên đi."
Sở Thiên hơi hé mắt ra, liếc nhìn về phía Tôn Nghị, sau đó lắc đầu nói:
"Không được đâu chú Tony, từ trưa tới giờ chú đã uống liên tục hơn mười viên rồi. Paracetamol đúng là loại thuốc giảm đau an toàn thật, nhưng nếu uống quá liều thì gan của chú có thể gặp rắc rối lớn đấy."
"Xxx con mẹ cậu, chú cháu cái xxx, đưa thuốc cho tôi nhanh, đau gần c·hết rồi."
Tôn Nghị tức giận mắng lớn một câu, ngay lập tức khiến cho vết mổ bên dưới bụng đau nhức hơn mấy phần.
Phía trước thùng xe truyền tới vài tiếng vỗ rầm rầm, sau đó là một giọng nói đặc sệt âm điệu Mễ vang lên:
"Im lặng đi, còn ồn ào nữa thì cút xuống."
Tới lúc này Tôn Nghị cũng không dám tiếp tục to tiếng, vả lại cho dù có dám thì ông ta cũng không còn đủ sức để làm như vậy nữa.
Cơn đau quặn thắt khiến Tôn Nghị thở không ra hơi, chỉ có thể thều thào thành tiếng:
"Xxx con chị nó... Thuốc... Lấy cái thứ thuốc của con mụ kia cho tôi..."
Sở Thiên cố gắng nín cười, ra vẻ nghiêm túc hỏi lại:
"Tôi tưởng chú bảo không dùng thuốc giảm đau cho chó chứ? Cuối cùng chú cũng nghĩ thông suốt rồi à?"
"Con mẹ nó..."
Tôn Nghị thở hổn hển, cố gắng rặn ra từng chữ một:
"Đồ chó Sở Thiên... Đưa thuốc đây..."
Trước đó, khi Tôn Nghị vừa hoàn thành việc phẫu thuật để gắp viên đạn ra ngoài, bác sĩ Sarah đã giải thích với Sở Thiên rằng vết mổ có thể sẽ mất vài ngày mới tạm ổn, mà trong vài ngày đó thì cơn đau sau phẫu thuật sẽ rất kinh khủng nếu như không sử dụng thuốc giảm đau liều cao.
Tất nhiên những loại thuốc giảm đau mạnh thuộc nhóm Opioid đều là thuốc kê đơn, được kiểm soát rất nghiêm ngặt, bởi phần lớn trong số đó đều đi kèm tác dụng phụ tương đối nghiêm trọng và có thể gây nghiện.
Vậy nên Sarah cũng không thể tùy tiện bán nó cho khách hàng, nếu không cô ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Vả lại công việc của cô ta là bác sĩ thú y, vậy nên trong phòng khám chỉ có thuốc giảm đau dành cho vật nuôi mà thôi.
Tôn Nghị đang trong lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, lại nghe thấy Sarah nói rằng loại thuốc đó thường được sử dụng cho chó mèo sau phẫu thuật, cho nên nhất quyết không chịu sử dụng nó.
Hết cách, Sở Thiên chỉ đành mua các loại thuốc giảm đau không kê đơn thông thường, sau đó len lén dúi cho Sarah một trăm dollar để cầm về hai lọ thuốc opioid dạng tiêm.
Đương nhiên vào thời điểm đó Tôn Nghị chẳng thèm để ý đến vết mổ này, bởi vì tác dụng của thuốc gây tê vẫn còn chưa tan hết.
Hơn nữa ông ta cho rằng mình đã từng trải qua rất nhiều chuyện, ngay cả việc b·ị c·hém vài nhát cũng không có gì đáng sợ, nữa là một vết rạch cỏn con như vậy.
Không phải lúc nào sự tự tin cũng mang lại lợi ích, nhất là trường hợp của Tôn Nghị hiện tại.
Sở Thiên lắc đầu, rút từ trong chiếc cặp da bên cạnh ra một chiếc ống tiêm cùng với lọ thủy tinh nhỏ chứa dung dịch trong suốt.
Hắn cắm kim tiêm xuyên qua nắp cao su, nhanh chóng rút sạch toàn bộ thuốc trong lọ.
Loại thuốc giảm đau này được dùng qua đường tiêm tĩnh mạch, mà Sở Thiên thì lại chưa từng làm như vậy bao giờ, cho nên không tránh khỏi cảm thấy hơi lúng túng.
Dẫu sao thì hắn cũng chỉ là một tay luật sư, chứ chẳng phải bác sĩ hay nhân viên y tế.
Nếu hỏi hắn những thứ về luật pháp, nhất là luật h·ình s·ự, thì Sở Thiên có thể dễ dàng đọc ra vanh vách không sót chữ nào.
Nhưng hắn lại chẳng phải là đấng toàn năng, không học mà tự thành tài.
Có rất nhiều thứ Sở Thiên không biết, ví dụ gần nhất chính là cái việc tiêm thuốc này.
"Đại Lang, tới giờ uống thuốc... À nhầm, chích thuốc rồi..."
Sở Thiên nhích tới gần chỗ Tôn Nghị đang nằm, đưa chiếc ống tiêm lên, nhắm vào bắp tay của Tôn Nghị.
"Bà mẹ nó... "
Tôn Nghị thở hắt ra một hơi, cố gắng xua xua tay về phía Sở Thiên:
"Để tôi tự làm... Loại tay mơ như cậu làm không được, sẽ m·ất m·ạng đấy..."
Sở Thiên cười trừ một tiếng, lúng túng đặt chiếc kim tiêm vào tay Tôn Nghị, cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Hắn còn chẳng biết cách tìm tĩnh mạch ở bắp tay, mà chỉ học lỏm theo điệu bộ chích thuốc của đám người nghiện h·eroin mà hồi còn bé hắn hay gặp ngoài đường thôi.
Vỗ đen đét vài cái vào bắp tay, cắm xi lanh, tiêm hết toàn bộ thuốc trong ống vào cơ thể, rồi ngã vật ra đằng sau trừng mắt phê pha.
Thỉnh thoảng sẽ có người vì phê quá mà chảy cả nước dãi, sùi bọt mép liên hồi...
Một lát sau.
Dược lực của thuốc đã bắt đầu phát huy, khiến cho cơn đau của Tôn Nghị tạm thời bị đẩy lùi tới bảy, tám mươi phần trăm.
Từ chỗ chỉ có thể nằm co ro một góc, Tôn Nghị bây giờ đã có thể ngồi thẳng dậy như bình thường.
Đầu óc ông ta hơi chếnh choáng, trong bụng nôn nao như người bị say sóng, tuy nhiên những triệu chứng này so với cảm giác đau tới mức thở không ra hơi ban nãy thì tốt hơn nhiều lắm.
Bên trong thùng xe lúc này gần như tối om, duy chỉ có một vài tia sáng lẻ loi từ bên ngoài nương theo những lỗ thủng nho nhỏ chiếu vào mà thôi.
Tôn Nghị ngồi đối diện với Sở Thiên, cất tiếng hỏi nhỏ:
"Chúng ta đang đi tới đâu rồi?"
Giọng nói của ông ta lúc này đã ổn định hơn, không còn thều thào như người sắp tắt thở nữa.
Sở Thiên đứng khom người, ghé đầu tới gần một cái lỗ rỉ sét cỡ đầu ngón tay út, hơi nheo mắt lại một chút, cố gắng quan sát cảnh vật bên ngoài.
Vài giây sau, hắn lại ngồi vào vị trí cũ, lắc đầu đáp:
"Tôi cũng không chắc lắm, nhưng nhìn bên ngoài có vẻ trống trải, chắc hẳn là đang đi ngang qua vùng hoang mạc nào đó."
Ở miền Tây Nam Hoa Kỳ này, hầu hết mọi nơi đều có cảnh tượng na ná giống nhau.
Núi đá cao thấp đan xen, cùng với đất cằn và cây bụi trải dài, trông có vẻ hơi xơ xác, tiêu điều.
Tôn Nghị gật đầu, sau đó nhắm hờ hai mắt lại, tựa lưng vào thùng xe.
Thuốc giảm đau có thể gây buồn ngủ, đây là điều mà bất kỳ ai cũng biết, mà Tôn Nghị lúc này cũng không phải ngoại lệ.
Sở Thiên đã mệt mỏi cả ngày hôm nay, chẳng lẽ ông ta thì không à?
Cứ như vậy, cả hai người đều tự tìm cho mình một góc để ngả lưng, cố gắng hồi phục được chút nào hay chút ấy, bởi chẳng ai biết được phía trước còn có điều gì đang chờ đợi họ.
...
Cùng lúc đó, ở một ngã ba heo hút trên xa lộ 78, cách đoàn xe tải khoảng chừng trên dưới ba dặm về phía trước.
Một tảng bê tông to lớn nham nhở, cùng với hai chiếc minivan màu đen nhám đang chặn ngang đường, tạo thành một hàng rào chắn cỡ nhỏ đủ để ngăn cản tất cả những phương tiện muốn đi ngang qua giao lộ này.
Xung quanh đó, có thể thấp thoáng trông thấy mười mấy chiếc bóng, hoặc đứng hoặc ngồi.
Bọn họ túm năm tụm ba lại, giao tiếp với nhau bằng một thứ ngôn ngữ kỳ quặc khác thường.
Nếu như Sở Thiên có mặt ở đây, thì có lẽ hắn sẽ nhận ra những người này đang sử dụng tiếng Navajo - một loại phương ngữ của người thổ dân da đỏ ở miền Tây Nam Hoa Kỳ.
Một trong số những cái bóng kia lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo, đưa lên miệng rồi châm lửa.
Ánh lửa lập lòe từ chiếc zippo cũ rích soi rọi lên khuôn mặt của hắn, để lộ ra một vết sẹo kéo dài từ đuôi mắt tới tận xương hàm dưới.
Hắn rít lấy vài hơi thuốc dài, đưa điện thoại lên sát tai, nói:
"Bọn chúng đi đến đâu rồi?"
"Mấy chiếc xe đó đã đi qua sân bay Salton khoảng hai mươi phút, chắc hẳn cũng sắp tới chỗ các anh rồi."
"Mày chắc là chúng nó sẽ đi đường này chứ?"
"Chắc chắn một trăm phần trăm."
Đầu dây bên kia vọng tới một giọng khẳng định chắc nịch:
"Nếu không đi lối đó, thì phải chạy qua El Centro mới có đường rẽ. Mà chỗ đó gần Mexicali, cảnh sát tuần tra nghiêm ngặt lắm, bọn nó không dám tới đâu."
"Ok."
Gã mặt sẹo đáp lại một câu gọn lỏn, sau đó liền cúp máy.
Hắn kéo nốt một hơi cuối cùng, rồi tiện tay ném điếu thuốc đang cháy dở xuống đất, dùng chân dẫm lên vài lượt.
Đoạn, gã ta hướng tới phía đám người xung quanh, lớn giọng nhắc nhở:
"Bọn nó sắp tới đây rồi, chúng mày trở về vị trí hết đi. Nhớ kỹ, chỉ c·ướp sạch tất cả mọi thứ, không được g·iết người... À, nếu cần thì g·iết cũng được, nhưng phải chừa lại mạng cho hai thằng châu Á, rõ chưa?"