Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 114: Trốn chạy




Chương 114: Trốn chạy

Bảy giờ ba mươi phút sáng ngày hôm sau.

Sở Thiên đáp xuống sân bay quốc tế McCarran sau một chuyến đi kéo dài gần sáu tiếng đồng hồ.

Việc cần làm đã làm, thứ cần lấy cũng đã tới tay, vậy nên chẳng còn lý do gì khiến cho Sở Thiên phải lưu lại thành phố New York thêm nữa.

Một chút lưu luyến, vài phần hoài niệm cuối cùng đã theo chuyến đi lần này mà biến mất sạch sẽ.

Sở Thiên chấp nhận rằng bản thân mình đã trở thành một người hoàn toàn khác, chẳng thể nào trở lại làm Sở Thiên của ngày trước nữa.

Hắn bây giờ đã có người thân mới, có người mà hắn muốn bảo bọc, có người coi hắn như anh em chí cốt.

Những ký ức cũ, cứ để cho nó theo gió bay đi.

Ngay trong đêm hôm trước, sau khi vừa rời khỏi câu lạc bộ Grand Duke, Sở Thiên liền bắt taxi tới thẳng sân bay Newark Liberty, đáp chuyến bay muộn lúc mười hai rưỡi khuya trở về Las Vegas.

Trong suốt quãng thời gian dài dằng dặc từ lúc cất cánh tới khi hạ cánh, Sở Thiên gần như chẳng hề chợp mắt lấy một phút nào.

Hắn không ngủ nổi.

Toàn bộ tâm trí của Sở Thiên đều dồn vào chiếc hộp Pandora mà hắn đang nắm giữ trong tay, bộ óc bị ép phải lưu chuyển liên tục từng giây khiến cho cơn buồn ngủ cũng chỉ có thể cúi đầu chào thua.

Thứ v·ũ k·hí này đã đến tay mình, vậy thì nên dùng nó như thế nào để mang lại hiệu quả tốt nhất đây?

Sự hồi tỉnh của cái thân thể cũ kia như một quả bom nổ chậm đang treo trên đỉnh đầu Sở Thiên, mỗi một giây trôi qua thì thời gian p·hát n·ổ của nó lại ngắn đi một chút.

Tíc tắc, tíc tắc...

Mối đe dọa ấy khiến cho trong lòng Sở Thiên cảm thấy nóng như lửa đốt, vậy nên điều duy nhất hắn muốn làm bây giờ là đặt chiếc hộp trong tay vào băng đạn rồi kéo cò thật nhanh, tiêu diệt gã công tử họ Sở kia trong chớp mắt.

Thế nhưng lý trí lại nói cho Sở Thiên biết rằng bây giờ còn chưa phải lúc để làm điều đó.

Nếu tung thứ đó ra vào thời điểm này, chưa chắc nó đã đạt được hiệu quả như hắn mong muốn.

Thậm chí còn có thể bị phản tác dụng, khiến cho bản thân mình rơi vào vòng nguy hiểm.

Hắn cần phải chờ đợi.

Chờ cho tới khi cơ hội xuất hiện, dùng một lần duy nhất để giải quyết triệt để chuyện này vĩnh viễn.

Hơn nữa bên phía Jill tạm thời còn đang trong quá trình chuẩn bị cho hành động kế tiếp, mà hiện tại Sở Thiên vẫn đặt một phần hi vọng vào ông ta.

Nếu như Jill có thể sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, vậy thì hắn cũng chẳng cần phải dùng tới con bài tẩy này nữa.

Còn trong trường hợp ông ta thất bại, vậy thì đích thân Sở Thiên sẽ phải ra tự mình tay, dù rằng hắn chẳng muốn phải phí hơi sức cho chuyện đó chút nào.

Thời điểm được Sở Thiên lựa chọn sau bao nhiêu lần tính đi tính lại, chính là vào khoảng một tháng sau.

Chính xác hơn là vừa đúng ba mươi sáu ngày nữa.

Đó là thời điểm bốn mươi tám giờ trước khi thân thể cũ của hắn kết thúc một trăm tám mươi ngày miễn thị thực mà chính phủ Canada dành cho công dân Mỹ.

Tới lúc đó gã "Sở Thiên" kia sẽ buộc phải lấy được visa, hoặc là hắn sẽ bị trục xuất về nước theo đúng quy định của luật pháp Canada.



Một khi đối phương đặt chân trở lại đất Mỹ, vậy thì thứ v·ũ k·hí trong tay Sở Thiên mới thực sự phát huy được tác dụng như mong muốn của hắn.

Còn về khả năng nhận được visa của gã luật sư họ Sở kia là bao nhiêu?

Không phần trăm.

Một số không tròn trĩnh.

Đám người đó sẽ phát điên vì những thứ chứa đựng trong chiếc hộp này, bọn họ có thể làm tất cả mọi chuyện để ngăn cản "Sở Thiên" ở lại Canada, buộc hắn phải trở về Hoa Kỳ.

Bất kể việc làm đó có tạo cho họ tổn thất lớn tới đâu đi chăng nữa.

Mà một khi đánh mất đi vòng bảo hộ sau cùng này, thì cũng có nghĩa là sinh mệnh của gã ta đã đi tới hồi bế mạc.

Đám sói già tàn nhẫn và hung ác ấy có hàng ngàn cách để khiến cho một người phải biến mất trong im lặng.

Bất kể người đó giàu sang hay quyền thế tới đâu, một khi đã đụng chạm tới vạch giới hạn, đi ngược lại lợi ích của bọn họ, vậy thì kết cục chắc chắn chỉ có một.

C·hết!

Có thể rất nhiều người - nếu không muốn nói là đại đa số trong chúng ta - nghĩ rằng việc này thực sự rất phi lý.

Những kẻ đó quyền lực tới mức nào chứ?

Nếu như đối thủ của họ là tổng thống của một quốc gia nào đó thì sao?

Ví dụ như chính xứ sở cờ hoa này chẳng hạn?

Chẳng lẽ đám người ấy còn có thể ra tay xử lý cả những nhân vật đang nắm giữ quyền hành tối cao của một đất nước ư?

Câu trả lời là: Có thể.

Không những bọn họ đủ khả năng làm điều đó, mà trên thực tế họ đã từng làm ra chuyện tương tự như vậy rồi.

Biết ngài Jack chứ?

Một viên đạn găm vào cổ, một viên khác đi thẳng tới hộp sọ, ra đi ngay khi đang trên đường vận động tranh cử.

Ông ta không thể nào ngờ tới hành động điên rồ của đám người kia, chứ càng chưa nói tới việc chống trả lại, hay chí ít là làm điều gì đó để tự bảo vệ bản thân mình.

Kẻ trực tiếp gây ra vụ án này thậm chí còn chẳng được xét xử trước pháp luật, bởi hắn đã ăn kẹo đồng trong lúc đang bị tạm giữ tại đồn cảnh sát.

Theo như những gì người ta công bố ra ngoài, thì thứ kết liễu hắn không phải là v·ũ k·hí của nhân viên công vụ, mà là khẩu súng trong tay một bạn tù - kẻ sẽ c·hết vài năm sau đó vì bệnh u·ng t·hư ngay trước phiên xử phúc thẩm cho tội danh "g·iết người".

Nghe có vẻ.. Hợp lý?

Từ đó có thể thấy được rằng đến ngay cả những kẻ được coi là đứng đầu danh sách quyền lực còn có thể bị hạ bệ bằng con đường tanh máu như vậy đấy.

Một gã luật sư quèn, thân cô thế cô, liệu hắn có thể lấy gì ra để chống đỡ lại với nanh vuốt của bầy lang sói kia chứ...

...

"Chuyến bay đó vừa hạ cánh, có lẽ hắn ta sẽ sớm xuất hiện thôi."



Một người đàn ông đứng tuổi yên lặng ngồi trên ghế chờ ở khu vực cửa ra vào số năm - cũng chính là nơi mà những hành khách trên chuyến bay gần nhất từ New York tới Las Vegas sẽ đi ra từ đó.

Ở bên cạnh ông ta, một gã thanh niên trẻ tuổi hơn đang ghé đầu tới gần, nhỏ giọng thì thầm như thể sợ rằng sẽ có ai đó nghe được nội dung cuộc trò chuyện của hắn vậy.

"Ông chủ vừa gọi điện cho tôi, nói rằng chúng ta phải bắt được hắn trước khi người của Sở cảnh sát thành phố tới đây."

Nói đoạn, hắn ta lại liếc nhìn xung quanh như một thói quen, tới khi chắc chắn rằng không ai để ý tới hai người họ thì mới tiếp lời:

"Ông ấy còn nói, nếu như hắn chống cự hoặc bỏ chạy, thì cứ..."

Người đàn ông trung niên kia chợt mở miệng ngắt lời:

"Được rồi, tôi không cần ai dạy tôi cách làm việc của mình đâu."

"Nhưng mà ông chủ đã dặn..."

Gã thanh niên kia còn muốn nói thêm gì đó, nhưng điều này vô tình lại khiến cho người đàn ông cảm thấy khó chịu.

Ông ta lắc đầu, giọng lạnh tanh đáp lại:

"Tôi biết mình đang làm gì, cho nên cậu có thể im lặng được rồi. Và nhắc lại cho cậu nhớ, đó là ông chủ của cậu, không phải của tôi."

"..."

Gã thanh niên kia rõ ràng không quá thoải mới với thái độ của đối phương, tuy nhiên lại chẳng thể nào phản ứng lại với ông ta một cách thái quá được, cho nên chỉ đành im lặng coi như chưa nghe thấy gì.

Vài phút sau, một đoàn người ùn ùn kéo ra từ cửa số năm.

Trong số đó có kẻ mà hai người họ nhắm tới - một tên thanh niên châu Á với khuôn mặt nổi bật đầy sức hút.

Tay trái của hắn cầm theo một chiếc ca táp màu nâu nhạt, phối hợp với bộ vest đắt tiền cùng đôi giày da bóng loáng tới mức có thể dùng để soi gương được.

Toàn thân tên thanh niên kia từ trên xuống dưới đều tỏa ra một khí chất lịch lãm và chỉn chu, hệt như những doanh nhân thành đạt thường xuất hiện trên truyền hình vậy.

Hắn không vội vã chen lấn vào trong dòng người đông đúc phía trước mặt, mà chỉ chậm rãi thả bước theo phía sau bọn họ.

Đôi mắt tên thanh niên này đang chú mục vào chiếc điện thoại cầm trong tay, trên mặt không hề biểu hiện ra bất kỳ một cảm xúc nào đáng kể, có thể nói là dửng dưng tới mức nhàm chán.

Thế nhưng nếu như để ý kỹ, có thể thấy được sâu trong đáy mắt của hắn vừa thoáng xuất hiện qua một tia bất an.

Trông thấy đoàn người kia đã ra hết khỏi cửa, người đàn ông trung niên liền đứng dậy, bắt đầu tiến gần về phía tên thanh niên Á Đông nọ.

Một bước, hai bước...

Từ đầu tới cuối, ông ta đều không rời mắt khỏi hắn lấy một giây, giống như thể một con sói đói đã khóa chặt mục tiêu của mình vậy.

Thế nhưng đúng vào lúc này, tên thanh niên kia lại ngoái đầu về phía sau, nhìn thẳng vào mặt kẻ đang bám theo mình.

Rồi gần như ngay lập tức, hắn xoay người lại, ba chân bốn cẳng bỏ chạy thục mạng.

Người đàn ông cũng thoáng bất ngờ trong giây lát.

Thật sự ông ta không nghĩ tới việc đối phương lại phát giác ra sự hiện diện của mình nhanh tới như vậy.



Bản thân ông ta từng tiếp xúc với vô số loại người, có nhiều kẻ trong số đó vô cùng khôn ngoan lọc lõi, cũng không ít những thành phần hung tợn đáng gờm.

Nhưng người có trực giác nhạy bén như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải.

Nói ra thì dài dòng, chứ thực tế đó chỉ là một đoạn suy nghĩ lướt qua đầu người đàn ông trung niên trong tích tắc mà thôi.

"FBI đây, tất cả đứng yên!"

Vừa lớn giọng hô vang, ông ta vừa lao theo phía sau bóng lưng đang khuất xa dần trong đám đông.

Hầu hết những người dân xung quanh đó còn đang ngơ ngác, chưa định hình được chuyện gì vừa diễn ra ở đây.

Mà một số người nhanh nhạy hơn đã vội vàng lui bước về đằng sau, tự giác nhường ra một lối đi cho người đàn ông kia, tránh rước phải tai bay vạ gió.

Thực tế thì những vụ đuổi bắt như thế này không phải là hiếm có, vậy nên phản ứng của đám đông cũng không quá đặc sắc.

Phần lớn bọn họ chỉ là đứng từ xa dõi theo với ánh mắt hiếu kỳ mà thôi, chứ chẳng có ai tỏ ra hoảng sợ cả.

Để có thể kích thích thần kinh của bọn họ, cần một thứ ác liệt hơn như thế này rất nhiều.

"Chạy mau! Có bom, có bom! Mau chạy đi!!"

Tên thanh niên vừa chạy vừa lớn tiếng la hét liên hồi.

Một giây yên lặng bất thường.

Ngay sau đó, cả sảnh chờ bỗng nhiên bùng nổ.

Sau vụ mười một tháng chín, thì những cụm từ như "khủng bố" hay "đ·ánh b·om liều c·hết" chính là nỗi ám ảnh lớn nhất của nước Mỹ.

Một người, ba người, mười người... Rồi thì vô số người còn chưa cần biết thật giả ra sao, đã tranh nhau chạy thục mạng về phía bên ngoài sảnh chờ.

Tất cả tạo thành một sự hỗn loạn vượt ngoài tầm kiểm soát của bất kỳ ai.

Đây chính là hiệu ứng đám đông điển hình.

Người đàn ông trung niên cố gắng chen lấn giữa dòng người đang bất chấp tất cả để chạy tháo thân, luôn miệng hô to mình là nhân viên FBI và yêu cầu bọn họ nhường đường.

Nhưng những nỗ lực này hầu như đều là vô ích.

Sự hoảng loạn như một con siêu virus đang sinh sôi nảy nở vô tận trong đám đông, kích thích đôi chân bọn họ không ngừng di chuyển, không ngừng chạy trốn.

Đôi tai của bọn họ đã bị những thanh âm nhốn nháo xung quanh lấp kín, tới mức chẳng thể nào phân biệt nổi bất cứ thứ gì nữa.

Tới khi người đàn ông kia thoát ra khỏi cửa sảnh chờ sân bay, thì bóng dáng tên thanh niên Á Đông kia cũng đã hoàn toàn biến mất chẳng còn tăm hơi.

Ông ta đứng sững lại một chỗ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, gằn giọng chửi thề một tiếng:

"C·hết tiệt!"

Vài chục giây sau, gã thanh niên trẻ tuổi đi cùng với ông ta mới bắt kịp tới đây.

Hắn nhìn ngó xung quanh một chút, sau đó tiến sát lại, nhỏ giọng hỏi:

"Hắn chạy thoát mất rồi, giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Người đàn ông trừng mắt, quay sang phía gã thanh niên lớn giọng chửi mắng, giống như thể đang muốn phát tiết cơn giận bên trong người mình ra ngoài vậy.

"Đếch có chúng ta nào ở đây cả. Làm gì? Chẳng làm cái đếch gì cả! Bảo cái thằng cha kia là con mồi của hắn chạy mất rồi, để hắn tự nhấc mông lên mà đi tìm. Xxx c·hết, đám các người chẳng làm được chuyện gì ra hồn, còn muốn ông mày phải đi sau chùi xxx cho tụi bây à? Cút, ông đây đếch quan tâm!"