Chương 113: Biến cố (3)
Đêm ngày hôm trước.
Vicente quay trở về văn phòng tại tòa cao ốc Las Vegas Grand Center, cùng lúc chiếc kim ngắn của đồng hồ treo tường điểm con số một.
Cuộc gặp gỡ ban nãy với Raymond đã kết thúc theo cách tệ nhất có thể, đây là điều mà Vicente hoàn toàn không hề mong muốn.
Như đã nói từ trước, mối quan hệ của Vicente và Raymond - hoặc xét rộng hơn ra là giữa ông ta với tất cả đám chính trị gia kia - vốn không thực sự hòa hợp như vẻ bề ngoài của nó.
Thậm chí có nhiều thời điểm Vicente còn phải gắng gượng áp chế cảm xúc của bản thân, để khi đứng trước mặt đối phương ông ta có thể hành động một cách lý trí.
Điều này khiến cho ông ta thực sự rất mệt mỏi và chán ghét.
Sự hợp tác giữa Vicente và Tôn Nghị ngày hôm nay hoàn toàn không phải là nguyên nhân chính gây nên tình trạng hiện tại.
Nó chỉ có thể coi là giọt nước cuối cùng được thêm vào, khiến cho tất cả tràn ra khỏi chiếc ly vốn đã đầy ắp tới mức không thể chứa thêm được nữa mà thôi.
Trong suy nghĩ của Vicente, lựa chọn trở mặt với Raymond cũng như những người đứng phía sau hắn không phải là một lựa chọn tốt, nhưng tại thời điểm này nó lại là lựa chọn duy nhất mà ông ta có trong tay.
Nếu bỏ qua cơ hội trước mắt, thì có lẽ toàn bộ phần đời tiếp theo của Vicente sẽ phải sống trong vòng cương tỏa của đám chính khách cáo già kia, nghe theo sự sai khiến của bọn họ, phụng sự bọn họ như một tên nô lệ không hơn không kém.
Và tới khi bản thân Vicente đã không còn chút giá trị lợi dụng nào, đó cũng là lúc đám người ấy sẽ vứt bỏ ông ta không một chút do dự, thậm chí còn có thể cùng nhau dìm ông ta xuống dưới đáy vực sâu.
Bởi vậy nên Vicente chấp nhận đánh cược, trở mặt với bọn họ để tìm kiếm cho mình một con đường mới - con đường dẫn tới sự tự chủ và tự do.
Nếu như thành công, đây sẽ là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời ông ta.
Nếu như thất bại... Có lẽ sẽ chẳng còn Vicente trên đời này nữa.
Thả mình lên trên chiếc ghế sofa bọc da nâu sậm đặt chính giữa phòng làm việc, Vicente hơi nhắm hờ mắt lại, cảm nhận sự mệt mỏi lan tràn bên trong cơ thể.
Thực sự ban đầu khi chưa gặp Raymond, trong thâm tâm ông ta vẫn còn sót lại một tia do dự, cảm thấy không đủ chắc chắn về quyết định lần này của mình.
Cũng vì lẽ đó mà Vicente không trực tiếp đặt bút ký vào thỏa thuận giữa ông ta và Tôn Nghị, thay vào đó lại lựa chọn cách kéo dài thời gian thêm một chút.
Vừa là để cho bản thân được tĩnh tâm suy xét nhiều hơn, vừa là để thăm dò phản ứng của những kẻ có liên quan.
Mà ngay vào lúc này đây, Vicente đã quyết tâm gạt bỏ đi tất cả mọi đắn đo, cứng rắn đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Mặc kệ đám chính khách kia, ông ta sẽ hợp tác với Tôn Nghị, mở rộng Trust And Safety sang cả khu vực châu Á, biến công ty của mình trở thành một đế chế quyền lực từ Đông sang Tây, thay vì chỉ bó hẹp trong phạm vi như hiện nay.
Tới khi đó, những kẻ như Raymond sẽ không còn khả năng đe dọa hay gây áp lực lên Vicente nữa, mà thay vào đó bọn chúng sẽ phải ngả mũ kính cẩn với ông ta mỗi khi gặp gỡ.
Cứ như vậy, Vicente mơ màng trong những suy nghĩ tương lai, để rồi bất tri bất giác cơn buồn ngủ lại ập tới lúc nào không hay.
Trong giấc mơ ngắn ngủi kia, ông ta hóa thân thành một vị thần khổng lồ- kẻ đang ngồi trên một chiếc ngai vàng được đặt ở đỉnh núi cao chót vót - dõi mắt quan sát hàng trăm ngàn chúng sinh nhỏ bé như con kiến đang quỳ bái phía bên dưới.
Thế nhưng không hiểu vì lý do gì đám sinh vật bé nhỏ lít nhít kia lại nhanh chóng lớn dần lên một cách mất kiểm soát.
Không, kích thước của những con người - kiến ấy không hề tăng thêm, mà dường như chính bản thân mình mới đang thu nhỏ dần đi, càng lúc càng gần với bọn họ.
Vicente cứ biến nhỏ, biến nhỏ hơn nữa, mãi cho tới khi ông ta hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Ngọn núi nguy nga kia đang nhanh chóng sụp xuống, khiến cho chiếc ngai vàng của vị thần ấy vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh...
Mãi cho tới khi một tiếng động vang lên cạnh khiến cho ông ta bừng tỉnh.
Là Manuel.
Cũng không rõ hắn đi vào trong văn phòng từ lúc nào, chỉ biết rằng hiện tại Manuel đã ngồi nghiêm chỉnh ở trên chiếc ghế đối diện với Vicente, trong tay còn cầm theo một tập hồ sơ dày cỡ vài chục trang.
Vicente nhìn đứa cháu khác họ trước mặt, tất cả biểu cảm thoáng trở nên cứng nhắc, trong đáy mắt lộ ra vẻ buồn thảm và tiếc hận sâu sắc.
"Muộn như vậy rồi còn tới đây làm gì?"
Manuel im lặng vài giây, không đáp lại nghi vấn của Vicente, mà tự mình đưa ra một câu hỏi khác.
"Chú Vicente... Chú thực sự trở mặt với bọn họ sao? Đang yên đang lành, tại sao lại phải làm như vậy chứ?"
"Kẻ trở mặt không phải ta, mà là bọn họ mới đúng."
Vicente lắc đầu, lạnh nhạt đáp lời:
"Đám người đó không cho ta quyền lựa chọn khác. Sự tham lam của chúng là vô tận, không có gì có thể khiến cho bọn chúng thỏa mãn được. Chúng muốn hút cạn máu của ta cho tới giọt cuối cùng, chẳng lẽ ta nên trơ mắt để cho bọn chúng c·ướp đi hết tất cả ư?"
"Nhưng... Nếu như tất cả lộ ra ngoài, thì không chỉ có một mình ngài Raymond, mà còn rất nhiều người khác sẽ bị cuốn vào việc này..."
Manuel chần chừ trong giây lát, trên khuôn mặt trẻ trung đậm chất Latin lộ rõ vẻ bối rối.
Hắn ngẩng đầu quan sát Vicente, sau đó lại cúi đầu nhìn vào tập tài liệu trong tay mình.
Nhìn vào thái độ hoang mang, dùng dằng muốn nói lại thôi của Manuel, bất kỳ ai cũng có thể đoán được bên trong nội tâm hắn lúc này đang tranh đấu, giằng xé dữ dội tới mức nào.
Ở phía đối diện, Vicente cũng im lặng ngả lưng ra ghế sofa, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ gõ nhịp, dường như đang chờ đợi một thứ gì đó.
Một thứ mà ông ta biết rằng có thể tới bất cứ lúc nào, nhưng cũng là thứ mà ông ta không muốn thấy nhất.
Rốt cuộc, sau vài phút đồng hồ giằng co với chính bản thân mình, Manuel cũng thở hắt ra một hơi, tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở.
"Những người đó sẽ không đời nào để mặc chuyện này diễn ra... Chú Vicente, chú làm như vậy là đặt bản thân mình cùng công ty vào thế đối đầu với tất cả bọn họ. Việc này thực sự rất nguy hiểm, chú biết chứ...?"
"Ta biết bọn chúng sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện này, cũng sẽ không vì những thứ ta đang nắm trong tay mà cam chịu yếu thế."
"Vậy thì tại sao...?"
Vicente khẽ mỉm cười.
Nụ cười này của ông ta hoàn toàn không hề mang theo một chút vui vẻ nào, mà ẩn chứa trong đó là sự tiếc nuối cùng tự giễu sâu sắc.
"Một kẻ mang theo tâm thế nô lệ, sẽ không bao giờ hiểu được giá trị của sự tự do."
Nghe thấy những lời này phát ra từ miệng Vicente, thân thể của Manuel lập tức hơi run lên, trên mặt thoáng xẹt qua một tia ngạc nhiên pha lẫn hoảng hốt.
Ngược lại, Vicente dường như lại không quá quan tâm tới thái độ của đối phương, mà chỉ thong thả tiếp tục đặt ra một câu hỏi nữa.
"Mấy tên vệ sĩ của ta ở bên ngoài đ·ã c·hết hết rồi sao? Hay là bọn chúng cũng giống như cậu, đã lựa chọn cách phản bội chủ nhân của mình?"
Manuel ngồi thừ người trong giây lát, rồi mới nặng nề đáp lời.
"Một người đ·ã c·hết, hai người còn lại... Ngay từ đầu đã không phải..."
Dứt lời, hắn lại hướng ánh mắt về phía Vicente, trong giọng nói mang theo vẻ cầu khẩn.
"Chú Vicente, đừng tiếp tục đối đầu với bọn họ nữa. Bây giờ vẫn chưa phải quá muộn, chú chỉ cần giao ra tất cả những tài liệu kia, vậy thì chuyện này còn có thể giải quyết được."
"Manuel à, bây giờ tôi đang tự hỏi, cậu thực sự là kẻ ngu ngốc, hay là cậu đang coi thường trí thông minh của tôi đây?"
Vicente lắc đầu, lạnh nhạt nói:
"Kể từ khi cậu bước qua cánh cửa kia, thì mọi thứ đều đã được định đoạt rồi."
Nói tới đây, Vicente lại từ tốn đứng dậy, tiến tới chiếc tủ rượu được đặt cách đó không xa.
Ông ta tự rót cho mình một ly whiskey, chậm rãi đưa lên miệng, uống một hơi cạn sạch.
"Manuel này, dù sao đi chăng nữa thì tôi cũng phải công nhận rằng màn kịch vô gian đạo này của cậu diễn rất tròn vai đấy. Vốn dĩ tôi cũng biết được bên cạnh mình chắc hẳn sẽ có kẻ được đám người kia cài cắm vào, chỉ không ngờ người đó lại là cậu."
Từng câu từng chữ của Vicente vang vọng bên trong căn phòng, giống như một bức từ thế văn đang được chính chủ nhân của nó xướng lên một lần sau chót.
Khóe mắt của Manuel hơi đỏ lên, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, lộ rõ sự đau khổ và dằn vặt bên trong nội tâm.
"Cháu thực sự không muốn... Chú Vicente, cháu biết từ trước tới giờ mình đã nhận rất nhiều ân huệ từ gia đình chú, nhưng mà... Tính mạng của bản thân cháu, của cha mẹ cháu đều nằm trong tay bọn họ... Cháu không có lựa chọn nào khác..."
Vicente trở lại ghế sofa, đặt chiếc ly trống rỗng trên tay xuống bàn.
"Có lẽ từ trước đến nay, tôi và cậu, chúng ta đều chưa từng có quyền lựa chọn... Tốt thôi, lời cần nói đều đã nói xong rồi, hiện tại cũng nên kết thúc mọi chuyện..."
"Về phần gia đình tôi... Lúc trước tôi đã để lại một số tài sản đứng tên vợ, cho nên chắc hẳn là những biến cố tiếp theo của công ty sẽ không ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống của họ. Giúp tôi nhắn với mẹ con cô ấy, là tôi yêu cả hai rất nhiều."
"Cuối cùng, nếu có thể, hãy để cho tôi được ra đi với vẻ ngoài hoàn chỉnh nhất. Tôi không muốn vợ và con tôi phải nhìn thấy tôi trong bộ dạng quá thê thảm."
Nói tới đây, Vicente đã ngả lưng ra phía sau ghế sofa, hai mắt cũng từ từ nhắm lại.
Trước mặt ông ta, Manuel hơi run rẩy trong chốc lát, sau đó rút từ trong túi áo ra một khẩu súng ổ xoay màu đen.
Hắn nắm lấy khẩu súng trong tay, giơ lên nhắm thẳng vào đầu của Vicente.
Rồi dường như lại không đành lòng, Manuel kéo nòng súng xuống thấp hơn một chút, sau đó nghiến chặt hàm răng, siết cò.
Đoàng... Đoàng... Đoàng!!!
Ba phát súng liên tục vang lên.
Âm thanh bùng nổ chói tai xé rách màn đêm yên tĩnh trong tòa cao ốc.
Thân thể Vicente đổ gục xuống sàn nhà, máu tươi đỏ thẫm từ trong v·ết t·hương trên ngực trái của ông ta trào ra, thấm ướt bộ y phục đắt tiền đang mang trên người.
Manuel đứng lặng ngắt như một pho tượng, ngổn ngang giữa trăm mối cảm xúc đan xen.
Hối hận, dày vò, hoảng loạn, sợ hãi... Thật khó mà có thể tìm ra một từ ngữ định nghĩa chính xác tâm trạng của hắn lúc này.
Từ khi mới rời khỏi băng ghế giảng đường, bước chân vào xã hội muôn màu muôn vẻ bên ngoài, thực sự chưa từng có ai khiến cho Manuel cảm thấy tôn kính và nể phục như đối với người chú không cùng huyết thống này.
Vậy mà ngày hôm nay, ngay chính tại căn phòng mà Vicente dùng để tiếp đón mình trong lần đầu tiên tới đây, Manuel đã tự tay g·iết c·hết ông ấy.
Chẳng một lý do nào có thể biện minh cho tội ác mà hắn đã gây ra.
Đúng vậy, Manuel bị người ta uy h·iếp, thậm chí mang tính mạng của cha mẹ ruột ra để ép buộc, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn được phép lấy đi mạng sống của một người vô tội khác, nhất là khi người đó đã từng ưu ái và nâng đỡ hắn.
Khẩu súng trong tay Manuel còn chưa tan hết khói, thứ mùi khét đặc trưng của thuốc súng hòa quyện cùng mùi máu tươi gay mũi dần lan tỏa trong không gian, khiến cho thảm cảnh ngay trước mắt lại càng trở nên thê lương bội phần.
Hai tên vệ sĩ - mà thực chất là tay trong của Raymond - mở cửa bước vào phòng, liếc mắt quan sát cái xác không hồn đang nằm trên sàn nhà.
Một trong số đó tiến lại gần Manuel, trầm giọng hỏi:
"Còn những tài liệu kia thì sao? Chúng hiện đang ở đâu?"
Manuel đờ đẫn nhìn tập tài liệu đang đặt trên mặt bàn, đáp lời như một cái máy:
"Tôi tìm được thứ này trong két sắt của chú ấy, có lẽ..."
Gã vệ sĩ vội vàng cầm xấp giấy kia lên, lật giở từng trang.
Sau khi đã xác nhận đây chính là thứ mà bọn họ đang tìm kiếm, gã mới quay đầu lại, nhìn về phía đồng bọn đang đứng sau lưng, gật nhẹ đầu một cái.
Tên kia ngay lập tức hiểu ý, hắn nhanh tay rút khẩu súng ngắn bên hông ra nhắm thẳng vào đầu Manuel.
Đoàng!!
Một vệt máu bắn vọt ra, trải dài như một dải lụa đào trên nền gạch lạnh lẽo.