"Một học kỳ ba nghìn."
Trường ôn thi là trường tư.
Với học lực của tôi, thực ra nếu đóng đủ học phí, họ cũng không mấy muốn nhận.
Mẹ lại thở dài: "Nhiều tiền quá!"
Ba nghìn lúc đó có nghĩa là gì nhỉ.
Mẹ bán phở xào trên đường, mỗi suất bán một đồng.
Trừ đi các chi phí, mỗi suất mẹ kiếm được khoảng ba hào.
Mẹ lấy ra một hộp thiếc, dưới ánh đèn vàng, đếm từng tờ tiền nhàu nát.
"Số tiền này vốn định để cho em con học lớp toán nâng cao, giờ đưa hết cho con cũng không đủ!"
Đôi tay mẹ lao động lâu năm, vừa đen vừa nhăn nheo.
Khóe mắt đầy những nếp nhăn, cứ thế yên lặng nhìn tôi.
Hơn hai năm trước, mẹ cũng dùng ánh mắt này, khiến tôi từ bỏ, đi học trung cấp.
Tôi nắm chặt tay, chống lại cảm giác tội lỗi trong lòng, quỳ trước mặt ba mẹ.
"Coi như con mượn, sau này con sẽ trả gấp đôi, không, gấp năm, gấp mười lần, xin ba mẹ."
09
Xin ba mẹ, đừng bẻ gãy đôi cánh ước mơ của con.
Xin ba mẹ, hãy nhìn vào sự cố gắng của con, dù bình thường nhưng đầy nỗ lực.
Em gái khóc.
"Mẹ, để chị học đi, con có thể không học lớp bổ túc. Con nhất định sẽ đứng đầu lớp."
Ba im lặng bấy lâu, dập tắt điếu thuốc trong tay: "Chỉ một năm thôi, nếu không được, con phải ngoan ngoãn đi làm và lấy chồng."
Đêm đó, em gái chui vào nằm chung giường với tôi.
Nó nhẹ nhàng nói: "Chị ơi, giờ em mới nhận ra đứng đầu lớp không phải là chuyện đơn giản."
Bởi vì chúng ta sinh ra là một điểm, sau đó trở thành một hình tròn.
Hình tròn càng lớn, sẽ phát hiện bên ngoài càng nhiều điều chưa biết.
Sẽ nhận ra mình thực sự rất nhỏ bé.
Có người từ đó co lại, trở thành một quả bóng có giới hạn.
Nhưng tôi thì không!
Dù tôi có định sẵn là người bình thường, tôi cũng muốn lớn lên, không ngừng lớn lên.
Dù cuối cùng, tôi vẫn chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ.
Tôi cũng đã cố gắng hết sức, không hối tiếc.
Suốt một tuần, tôi bị bao quanh bởi những tiếng cười nhạo và chửi bới.
Chửi bới từ bà nội, nói tôi ngu ngốc làm chuyện vớ vẩn, nói tôi mơ giữa ban ngày, nói tôi không có số làm sinh viên đại học.
Cười nhạo từ nhiều miệng trong làng.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Họ đã định sẵn sự thất bại của tôi, khuyên ba mẹ tôi đừng phí tiền, nên để tiền dưỡng già.
Giữa tháng bảy, tôi chia tay em gái và ba mẹ đi học ở huyện bên.
Em gái tiễn tôi lên xe ở đầu làng.
"Chị, chị phải cố lên!"
"Thu Thu, nếu không muốn cả đời mục nát ở đây, em cũng đừng lơ là. Em không biết chị ghen tị biết bao vì em có cái đầu thông minh đâu."
Năm đó, em gái học lớp tám, tôi tương đương học lớp mười hai.
Lớp ôn thi không dễ dàng.
Mọi người đều đã học qua trung học, có nền tảng, thầy cô trên lớp chủ yếu giảng bài tập.
Những học sinh kém như chúng tôi có theo kịp hay không, không nằm trong phạm vi quan tâm của họ.
Tôi là một tờ giấy trắng, ban đầu cứ như nghe sách trời.
Ba mẹ chỉ cho tôi tiền học phí.
Mỗi ngày tôi rửa vài rổ chén bát cho cô nhà bếp, nhờ vậy mà có ba bữa ăn miễn phí.
Thường thì còn gì tôi ăn nấy.
Sau này cô nhà bếp thấy tôi làm việc chăm chỉ, sẽ đặc biệt để dành cho tôi đùi gà hoặc thịt kho.
"Con còn đang lớn, ngày nào cũng ăn đồ thừa sao được."
Mỗi bữa tôi có thể ăn năm lạng cơm, lúc đó chẳng sợ béo, chỉ thấy ăn bao nhiêu cũng không đủ.
Mười giờ rưỡi tối, ký túc xá tắt đèn.
Tôi cầm sách ra hành lang học.
Hành lang có đèn cảm ứng, một lát lại tắt, phải đi đi lại lại.
Mùa hè nhiều muỗi, nước hoa xua muỗi cũng vô dụng.
Tôi không dám đập mạnh, sợ làm phiền các học sinh khác.
Chỉ có thể cố gắng đạp chân.
Cả đêm, chân tôi đầy nốt muỗi đốt.
Không khí trong trường rất căng thẳng.
Mọi người đều vùi đầu đọc sách, ít khi giao tiếp.
Tôi có quá nhiều điều không hiểu, nhưng ai cũng bận rộn, không muốn lãng phí thời gian giúp một người không có nền tảng.
Sau đó, lớp trưởng Giang Tâm thấy không đành lòng: "Để tôi dạy bạn!"
Tôi luôn mang bài tập đến tìm cô ấy, giọng cô ấy lúc nào cũng không mấy dễ chịu.
Không sao cả.
Tôi đã bị cuộc sống dạy cho đủ bài học.
Sợ gì chút thái độ này?
Nhưng ở lâu, tôi nhận ra cô ấy thực ra là người tốt.
Cô ấy cho tôi mượn tất cả ghi chú và sách bài tập của năm nhất và năm hai.
Khi đó dùng mắt quá độ, thị lực tôi giảm rất nhiều.
Những chữ tôi có thể đọc rõ, trở nên mờ ảo.
Kính mắt hơn trăm đồng một cặp, tôi không có tiền, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Tôi từ vị trí cuối lớp, khó nhọc leo lên.
Dù tôi cầu nguyện thế nào, thời gian cũng không chậm lại một phút.
Một học kỳ nhanh chóng trôi qua, kỳ thi cuối cùng trước Tết, tôi đứng thứ mười tám từ dưới lên.
Tôi nhìn bảng điểm cười, cười rồi lại khóc.
Hơn ba trăm điểm, đối với học sinh trung học bình thường, có lẽ nhắm mắt cũng đạt được.
Nhưng chỉ tôi biết, điều đó khó khăn nhường nào.