Bỏ Cha Giữ Con

Chương 3




Thẩm Tam này, chính là tâm ý của ta.

Phu thê một năm, đủ để ta mang thai,

Sau đó bỏ cha giữ con.

Cũng chỉ làm phu thê tạm thời, ta cũng không muốn cùng hắn qua văn thư quan phủ, cũng không muốn bái đường. Nhưng con người hắn lại có vài phần cố chấp.

Tuy hắn không đề cập tới văn thư quan phủ, nhưng nhất định phải bái đường với ta.

Đôi mắt màu nhạt bình tĩnh nhìn ta, ngữ khí không thể nghi ngờ: "Làm phu thê một năm cũng là phu thê, phải danh chính ngôn thuận.”

Ta hỏi: "Nếu là danh bất chính ngôn bất thuận, không bái đường thì cũng có thể tùy tiện ở cùng một chỗ cũng được mà?"

“Như vậy không phải thê tử, mà là thiếp.”

Thiếp thật đúng là không dễ nghe. Huống chi ta cũng không lay chuyển được hắn, thôi thì bái đường thì bái đường, cho nhau một danh phận, về sau sinh con ra nó không đến mức bị gọi là con hoang.

Chúng ta cứ như vậy bái đường thành thân.

Ngoại trừ đêm động phòng hoa chúc, đều là đầu tiên nên có chút khó xử, hắn có chút khó khăn, ta cũng đau đớn một chút, còn những thứ khác đều thuận lợi.

4

Sau đó mặt trời mọc cùng nhau làm việc, mặt trời cùng nhau nghỉ ngơi. Chúng ta cùng nhau điều hành một cửa hàng bánh bao.

Ngày xưa khi ta một mình lo liệu cửa hàng này, người đến mua bánh bao phần lớn là nam tử.

Sau đó thân thể hắn khôi phục dần, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng có thể đi lại, liền đến học việc để giúp ta.

Mở cửa không quá hai ngày, chuyện một lang quân xinh đẹp đến cửa hàng ta liền truyền đi khắp trấn.

Cửa hàng bánh bao ngày ngày đông như trẩy hội, ta mới biết thì ra thị trấn này bất kể là tiểu cô nương hay đại cô nương cũng rất nhiều.

Mới đầu thường có nữ tử kích động tới hỏi quan hệ của hai chúng ta, vẻ mặt đầy chờ mong hỏi ta rằng hắn có phải là huynh trưởng của ta hay không.

Thật ra thì hắn nhỏ hơn ta một tuổi, thân hình rất cao, hơn hẳn ta hai cái đầu, bị nhận lầm thành huynh trưởng của ta cũng là bình thường.

Ta nhìn ánh mắt mong đợi của các cô nương, nghĩ trong bụng là một năm sau hắn sẽ được tự do, không nên chậm trễ nhân duyên sau khi hắn rời khỏi ta, liền gật đầu nói đùa hắn là em họ xa của mình.



Tay hắn dừng lại, liếc ta một cái, hình như có chút không vui.

Sau đó nữ tử hỏi thân phận hắn, hắn mặc kệ ta như thế nào, chỉ trầm mặt nói mình sớm đã có gia đình, thê tử năm nay mười chín tuổi, đang ở bên cạnh.

Đám cô nương lúc này mới không cam lòng thất vọng rời đi.

Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn, đảo mắt đã vào mùa đông.

Nam Lăng mặc dù ở phía nam nhưng vào mùa đông cũng vẫn có mấy ngày lạnh thấu xương.

Tánh ta từ trước đến nay vốn cẩu thả, đối với kiểu thời tiết lúc nóng lúc lạnh này cũng không nhạy bén lắm, năm ngoái sinh bệnh nằm liệt giường mấy ngày liền.

Thấy ta tùy tiện mặc y phục như thường ngày chuẩn bị đi ra ngoài, hắn kéo ta lại, cởi y phục mỏng manh của ta ra, đắp cho ta một đống áo khoác dày nặng đến đi không nỗi.

Ta cố ý chê cười hắn như một bà mẹ già: "Ta không mặc đấy ngươi làm gì ta?"

Hắn cũng không giận,

“Tùy nàng, không mặc cũng không sao.”

Nụ cười khó hiểu khiến ta suy nghĩ, ta bán tín bán nghi, "Thật sao?”

Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, đột nhiên buông màn giường xuống: “Trời lạnh, không thích hợp ra ngoài.”

Vậy thích hợp với cái gì?

Hắn lời ít ý nhiều, "Làm ấm giường.”

Tay ôm y phục của ta cứng đờ, "Ngươi... nói đùa sao?

Hắn cũng không nhanh không chậm bắt đầu cởi thắt lưng.

「……」

Thấy không đúng, ta lập tức chuẩn bị bỏ chạy, lại bị hắn ôm lấy thắt lưng, không chút khách khí đặt ở trên giường. Cằm hắn đặt ở cổ ta, hô hấp phả vào, ngón tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve hông thịt mềm của ta.

Da thịt dán vào nhau, nóng rực mê người.

Ngoài phòng gió lạnh thổi mạnh, trong phòng trong nháy mắt xuân ý dạt dào.



……

Mấy ngày sau ta không dám mặc y phục mỏng manh nữa.

6

Tôn cô nương ở đối diện ba con phố còn mấy ngày nữa kết thân, ta kéo tay hắn đi qua uống rượu chúc mừng, tân lang là một giao thư tiên sinh (thầy giáo) dạy trường tư thục gần đó, biết chơi đàn.

Trong lúc nói chuyện, vị tân lang kia nghe được người bên cạnh nói hắn là người duy nhất trong thị trấn này ngoài mình biết chơi đàn, mới lấy đàn cổ trong nhà ra, hăng hái bừng bừng nhìn hắn đàn lên một khúc.

Từ trước đến nay ta biết đối với việc đánh đàn này hắn thích chơi trong yên tĩnh, mua vui trước mặt mọi người tuyệt đối không phải là sở thích của hắn.

Vừa định bác bỏ mặt mũi tân lang thay hắn từ chối, lại bị hắn giữ chặt tay.

“Để ta.”

Ta hơi sửng sốt, liền để tùy ý hắn.

Đêm đó trăng tròn, ánh trăng chiếu xuống, dường như chiếu hết lên người hắn.

Tiếng đàn như nước chảy mây trôi từ trong đàn cổ đen như mực thoát ra, ngón tay thon dài trắng nõn giống như đang nhảy múa, đẹp đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

Tiếng đàn lưu luyến.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh,

Giao thư tiên sinh nhìn thẳng vào hắn. Mà lúc đánh đàn, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía ta. Trong đôi mắt màu hổ phách mơ hồ có ánh sáng d.a.o động, trầm tĩnh mà thâm thúy, khiến người ta khó hiểu.

Có thể thấy được khi ta nhìn về phía hắn, lại không biết vì sao hắn lại cụp mắt, lông mi dài che tình cảm ở đáy mắt.

Gió nổi lên, một sợi tóc đen bên gò má lay động, chợt thấy vành tai trắng nõn của hắn nhuộm một vệt đỏ nhạt như những chấm mận đỏ trên nền tuyết trắng.

Ta không biết đó là khúc nhạc gì, cũng không có âm luật, chỉ là nhìn sườn mặt tuyệt đẹp của hắn, chợt cảm thấy hoạ sĩ giỏi nhất nhất trên đời này e là cũng khó phác họa được một phần vạn vè đẹp của người này.

Hắn thật sự rất ngoan, đối với ta cũng rất tốt, ta cũng sắp động tâm nhưng ta biết là không thể.

Nửa đêm tỉnh lại, khăn gối ướt đẫm nước mắt của mẫu thân, d.a.o găm nhuộm m..áu đầm đìa, lụa trắng ba thước treo trên xà nhà đến nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

“Song nhi, mẹ xin lỗi con, tha thứ cho mẹ được không...”