Bỏ Cha Giữ Con

Chương 2




2

Ta và Thẩm Cảnh Hành quả thật từng có một đoạn chuyện cũ.

Ngày gặp hắn chính là tiết thanh minh, mưa như trút nước, đường núi lầy lội trơn trượt.

Ta hái thuốc xong sụp cái giỏ gỗ, cầm ô giấy dầu đang đi xuống chân núi, chợt thấy một công tử nằm trên đường, cả người lấm lem bùn đất.

Thấy nam nhân không thể nhặt, đây là định luật thiên cổ.

Ta chỉ vờ như không nhìn thấy, nhấc chân chuẩn bị bước qua thân thể hắn, ai ngờ ngay sau đó hắn lại bắt được cổ chân.

Ta cúi xuống nhìn, người trên mặt đất mặc dù mặc nguyên bộ đồ trắng dính đầy bùn, nhưng da dẻ trắng nõn, đôi mắt màu hổ phách màu sắc cực nhạt, đúng là một thanh niên tuấn mỹ không gì sánh được.

Ai mà chẳng yêu cái đẹp chứ. Cuối cùng ta vẫn là u mê mà nhặt hắn mang về nhà.

Hắn nói tên hắn là Thẩm Tam vì hắn là đứa con thứ ba trong nhà. Bốn năm trước người nhà của hắn trong lúc lưu vong đều đã c..hết ở trên đường, bây giờ chỉ còn một mình hắn sống sót. Hắn vừa tuấn tú vừa hiếu thảo.

Người lúc nãy vẫn còn dơ bẩn giờ đã mặc nguyên bộ đồ trắng ngồi trên giường, mái tóc đen như nước chảy trút xuống, sống mũi cao thẳng, như tranh vẽ, nhìn không giống con người mà giống thần tiên hạ phàm.

“Ta đã cứu ngươi, ngươi phải báo đáp ta biết không?” Ta bưng thuốc cho hắn, đi thẳng vào vấn đề.

Sắc mặt hắn vẫn còn mang theo vẻ ốm yếu tái nhợt, nghe vậy gật gật đầu: "Được.”

“Ta nói yêu cầu gì ngươi cũng tự nguyện bằng lòng chứ?”

Hắn cụp mắt: "Mạng là do tiểu thư cứu, đương nhiên phải lấy mạng báo đáp.”

Đúng là một người biết trọng ơn nghĩa.



Ta nói: "Ta không cần mạng của ngươi, chỉ cần thân xác của ngươi. Làm phu quân của ta, kỳ hạn một năm.”

Lông mi dài của hắn run lên, ngẩng đầu nhìn ta: "Vì sao nhất định phải làm phu quân?”

“Ta nay đã mười chín, đã qua tuổi cập kê, nên lập gia đình.”

“Sao chỉ có một năm?”

“Không tiện nhốt ngươi quá lâu, một năm sau ta thả ngươi tự do.”

Hắn dừng một lát, hơi mím môi, cuối cùng nói: "Được.”

Tại sao ta lại cứu hắn?

Là vì hắn trắng trẻo sạch sẽ, có khí chất nhã nhặn của người đọc sách. Thích hợp cho mượn giống.

3

Từ nhỏ mẹ ta đã dạy ta, nam nhân trong thiên hạ toàn là thứ bội bạc phụ tình, mà nữ nhân mãi không thể buông bỏ.

Khi nữ tử gặp phải kẻ không tử tế, tình yêu như một liều thạch tín, trăm hại mà chẳng có lấy một lợi.

Mẹ ta năm đó đã là cứu được một bạc tình lang như vậy.

Tâm địa bà thiện lương, gặp một nam nhân mã tặc cướp bóc trên đường, cả người bê bết máu, liền cứu hắn đưa vào nhà, chăm sóc hắn.

Không bao lâu thì hai người nảy sinh tình cảm, vốn tưởng rằng sẽ là tình yêu tốt đẹp như tình thiếp của Đoàn Lang, cho đến hai năm sau khi ta ra đời,



Hắn nắm tay mẹ ta, khẩn thiết nói muốn hồi kinh gặp cha mẹ, về sau sẽ mang tam môi lục sính cưới bà. Nhưng ai ngờ hắn một đi không trở lại.

Mẹ ta cho rằng hắn đã c..hết, nhưng sống phải thấy người c..hết phải thấy thi thể, tích góp bốn năm mới có lộ phí đi ngàn dặm xa xôi tới kinh đô, thì bắt gặp hắn đưa theo gia đình ra phố du ngoạn.

Vốn không phải hắn đã c..hết, mà là đã ở kinh thành cưới công chúa, vứt bỏ mẹ ta vứt bỏ như giày rách, bỏ mặc con cái là ta đây.

Hắn sợ mẹ ta quấn lấy, đầu tiên là nửa thật nửa giả uy h.i.ế.p mẹ ta. Sau khi thấy mẹ ta thờ ơ, thì lại quỳ xuống cầu xin mẹ ta đừng nói cho công chúa biết chuyện của bọn họ, nhét cho mẹ ta một khoản phí bịt miệng.

Mẹ ta không đòi tiền, tát hắn một cái, chỉ yêu cầu hắn cùng mình trở về.

Hắn thấy mẹ ta không nghe, liền đánh bà, phái người đưa bà ra khỏi kinh thành.

Người ngoài còn nói mẹ ta là một thôn phụ sơn dã thấy kinh thành phồn hoa, mưu toan leo lên giường phò mã cầu vinh hoa phú quý, quả thật không biết xấu hổ.

Mẹ ta là một nữ tử truyền thống Nho học, được giáo huấn phu vi thê cương**, bản tính mềm yếu, giờ đây, sáu năm yêu nhau chân thành, bà cảm thấy chán nản sau khi bị phu quân phản bội, bà buồn bực, trở về bị bệnh không dậy nổi.

**(“Tam cương” là chỉ về “Quân vi thần cương, Phụ vi tử cương, Phu vi thê cương” (Vua làm mẫu mực cho bề tôi, Cha làm mẫu mực cho con cái, Chồng làm mẫu mực cho vợ).**

Vì ưu tư quá độ, bà treo ba thước lụa trắng lên xà nhà, sớm đã qua đời.

Sau đó ta được Lưu quả phụ ở đầu thôn nhặt về.

Chồng bà mất sớm, bà không có con, đối xử với ta như con ruột.

Một năm sau ta bắt đầu kinh doanh, một nữ tử yếu đuối cũng có thể làm ăn thuận buồm xuôi gió.

Mọi người thấy đấy, thay vì chờ dựa vào nam nhân, chi bằng hãy mạnh mẽ lên. Đến lúc đó cái gọi là tình yêu, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Ta không muốn nam nhân, ta chỉ muốn có một đứa con của riêng mình.