Bộ Bộ Liên Hoa

Bộ Bộ Liên Hoa - Chương 21




Sau trận phong ba nho nhỏ vào sáng sớm, Thiện Thủy liền đi tới Noãn Các ở Thanh Liên Đường, Vương phi thường hay dùng điểm tâm ở nơi đó. Thiện Thủy vừa mới tới trước cửa thì nghe thấy tiếng lạo xạo giữa nhiều bước chân, Hoắc Hi Ngọc đang khoác cánh tay Vương phi đi vào trong đi theo ở phía sau là một đám người hầu. Vừa nhìn thấy Thiện Thủy trong mắt liền lộ ra vẻ hả hê khiêu khích, đến khi phát hiện vẻ mặt nàng vẫn không có gì lạ mới quay sang cung kính thỉnh an buổi sáng với mẫu thân mình, rồi lại cười chào hỏi nàng, không thấy chút vẻ kỳ lạ nào trong lòng cũng nghi ngờ cứ đứng im bất động mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Vương phi ngồi vào chỗ của mình, đồ ăn sáng rất nhanh được đưa lên.

Người ở phòng bếp biết khẩu vị Vương phi thanh đạm, ăn cũng không được nhiều, đồ ăn sáng luôn đơn giản, nhưng cũng không dám chậm trễ. Hôm nay dâng lên cháo gạo thơm Ngọc Điền, sủi cảo nhân tôm, bánh sợi củ cải ở Hạ Khẩu cùng với ngọc măng dương xỉ, chân giò hun khói Vân Phiến, lưỡi vịt chân ngỗng ướp rượu và trà hạnh nhân cùng mấy loại bánh ngọt sữa bò củ ấu thơm ngon mà Hoắc Hi Ngọc thích ăn, bày đầy cái bàn vuông nhỏ.

Sáng hôm nay Diệp Vương phi mới biết được chuyện ngày hôm qua Hoắc Thế Quân bị ám sát qua lời kể của Hoắc Hi Ngọc, gọi Phùng Thanh tới hỏi thì lại biết hôm qua nửa đêm hắn bị thị vệ Hoắc Vân Thần gọi đi rồi không biết kết cuộc ra sao. Trong lòng lo âu giờ phút này làm gì còn có tâm trạng để ăn những thứ này? Vẫy gọi Thiện Thủy đến bên cạnh rồi hỏi đầu đuôi sự việc.

Thiện Thủy còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Hi Ngọc đã hừ một tiếng nói: "Nương, ngày hôm qua ca ca là đi theo nàng ta hồi môn mới bị đâm. Nàng ta trở về cũng không nói tiếng nào gạt nương. Nếu không phải là con hỏi thăm Phùng Thanh mấy câu mới biết chuyện có lẽ đến giờ nương cũng chẳng hay biết chuyện gì. Thật là khiến người thất vọng đau lòng."

Hôm qua Thiện Thủy về đến nhà, sở dĩ không nói với Vương phi chuyện trên trên đường đi bị ám sát là đã cẩn thận suy tính. Tuy nàng chỉ vào cửa được mấy ngày nhưng cũng nhận ra quan hệ lạnh nhạt giữa bà và Hoắc Thế Quân, vì thế mới không thông báo mọi chuyện với bà. Mặc dù bị ám sát nhưng nếu đã biến nguy thành an, nàng đoán rằng Hoắc Thế Quân chưa chắc đã muốn để Vương phi biết. Nếu như mình lắm mồm nói ra, nói không chừng còn tự làm cho hắn quở trách mình. Do đó mà nàng mới không nói. Bây giờ nghe Hoắc Hi Ngọc làm khó dễ, nàng cũng sớm đã nghĩ tới chuyện này vì vậy lập tức nói: "Nương, không phải là con giấu người, mà là Thiếu Hành đã đặc biệt căn dặn con, bảo con đừng nên nhắc tới chuyện đó trước mặt nương, sợ làm cho nương lo lắng thế nên con mới không nhắc đến ạ."

Hồng Anh nghe vậy cũng vội tiếp lời: "Thế tử thật có lòng nghĩ cho Vương phi."

Trên mặt Diệp Vương phi lúc này mới nở nụ cười, hỏi Thiện Thủy chuyện đêm qua. Thiện Thủy thành thật nói: "Đêm qua lúc Thiếu Hành về phòng thì đã rất khuya. Nằm ngủ chưa được bao lâu là Thị Vệ trưởng liền tới gọi đi gấp, chàng đi đến giờ vẫn chưa về. Con cũng định đến nói với nương chuyện này, cho nên sáng sớm đã đến hỏi thăm ma ma gác cửa nhưng vẫn không có tin tức gì." Nói xong liền cúi đầu im lặng.

Trên mặt Diệp Vương phi lộ vẻ lo lắng, cũng là Hồng Anh tiếp lời: "Thế tử công việc bận rộn, có lẽ nhất định lúc này đang có công vụ khẩn cấp, không chừng đợi làm xong xuôi rồi mới về. Nếu Vương phi vẫn còn không yên tâm hãy bảo Phùng Thanh đi nghe ngóng hỏi thăm là được."

Hôm qua Hoắc Hi Ngọc thừa dịp trong phòng Thiện Thủy không có người phái thị nữ Thu Quỳ đi qua ném côn trùng vào, lại cắt hầu bao vứt vào trong tường hoa ở Lưỡng Minh Hiên, sáng nay vốn thầm nghĩ sẽ được nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt suy sụp của Thiện Thủy. Nếu như cô ta có tố cáo với Vương phi hay ca ca đi nữa thì mình cũng không sợ, chết cũng không thừa nhận mình có liên quan là được, đoán chắc họ cũng hết cách với nàng. Không ngờ lúc này gặp mặt cô ta lại vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, không thấy có gì khác lạ. Càng nhìn càng không vừa mắt, không nhịn được lại lên tiếng châm chọc nói: "Chị dâu à, tỷ cũng quá vô tâm rồi. Ca ca ta nửa đêm bỏ đi như vậy tỷ cũng không hỏi cho rõ ràng khiến cho nương và muội thật lo lắng."

Dù là khóe mắt Thiện Thủy cũng không hề dành cho nàng, chỉ nhìn thẳng vào Vương phi nói: "Quả thực là lỗi của con dâu ạ. Lần sau nếu có như vậy nữa con nhất định sẽ hỏi trước cho rõ ràng." 

Vương phi than nhẹ nói: "Tính khí nó cứ như vậy, con vừa vào cửa, sau này từ từ rồi sẽ quen cũng không phải lỗi của con. Mà thôi, nếu nó xong chuyện thì sẽ tự mình trở về, trước đây cũng đã từng như vậy rồi. Con qua đây ngồi xuống cùng ăn chút đi, không cần đứng hầu ta."

Lúc Thiện Thủy cũng đi tới nhưng đương nhiên là không phải ăn điểm tâm, mà cười nói: "Đa tạ Nương. Nhưng hầu hạ nương là bổn phận của con dâu phải làm, nương dùng ngon miệng là được rồi ạ." Dứt lời liền đứng qua cùng với Hồng Anh thêm cháo kèm theo món ăn cho Vương phi. Bầu không khí bỗng nhiên chìm trong im lặng, xung quanh chỉ còn nghe thấy được tiếng lanh lảnh hơi nhỏ của đũa thìa và chén dĩa chạm nhau.

Vương phi dùng xong bữa sáng sau đó cùng Hồng Anh đi đến Phật Đường niệm Kinh, Thiện Thủy thì cùng Bạch Quân đi về Lưỡng Minh Hiên. Vừa mới ra khỏi Noãn Các được mấy bước thì nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân lộc cộc theo đến, Hoắc Hi Ngọc chạy vọt lên tới trước mặt cản lại đường của nàng.

Chân mày Thiện Thủy hơi nhíu lại, gọi thẳng nhũ danh của nàng ta: "Ngọc Nương còn có chuyện sao?"

Hoắc Hi Ngọc nghi ngờ quan sát nàng mấy lần, rốt cuộc vẫn phải không nhịn được đặt câu hỏi: "Sáng nay tỷ trang điểm, có nhìn thấy gì không?"

Thiện Thủy lúc này mới làm bộ như chợt hiểu ra ồ lên cười nói: "Chỉ có phát hiện ra trong lọ phấn có mấy con sâu nhỏ không biết chui từ đâu ra, khiến cho tất cả mọi người đến vây xem một hồi nhưng cuối cùng đều thấy đấy chỉ là sâu phấn mà thôi. Tuy nói không có gì, nhưng cũng có một số người bị dọa sợ sau đó rồi cũng ném chúng đi. Nếu Ngọc Nương có hứng thú với nó như vậy thì để lần tới có sâu phấn lần nữa, tẩu tử nhất định sẽ giữ lại nó trước rồi gọi muội đến xem."

Hoắc Hi Ngọc tức giận đến mức âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trợn tròn xoe.

Thiện Thủy nói dứt lời xong cũng chẳng thèm quan tâm đến nàng nữa, vòng qua người nàng bỏ đi thẳng một nước. Đến khi đi tới tường hoa ở Lưỡng Minh Hiên, Bạch Quân có chút không yên lòng quay đầu lại liếc mắt nhìn rồi nhỏ giọng nói: "Cô nương, có khi nào cô ta sẽ lấy cái gì khác nữa mà ném vào viện chúng ta hay không?"

Thiện Thủy nói: "Cởi chuông phải do người buộc chuông. Thế tử không có ở đây, chúng ta tốt nhất cứ nên ở chỗ của mình. Chờ Thế tử trở lại, nếu nàng ta còn muốn ném thì tốt. Ta sẽ ngồi đợi nàng ta ném. Tốt nhất làm cho tình hình nghiêm trọng hơn một chút, đừng chỉ là mấy loại đấu đá nho nhỏ hay sâu phấn như thế này!"

~

Hoắc Thế Quân đi chuyến này cũng mất bốn năm ngày. Đến ngày hai mươi sáu tháng tám, một ngày lâm triều vốn cũng không có chuyện gì khác ngày thường. Sau nạn hạn hán ở miền Nam, lá thư báo nguy như tuyết rơi bay vào Kinh Sư, hộ bộ Công Bộ loay hoay bể đầu sứt trán, hai phái nôi các Chung Mục luôn tranh đấu gay gắt trong triều cũng biết lúc này không thể chọc Hoàng đế phiền lòng, không hẹn mà cùng dừng công kích lẫn nhau. Hiện tại nạn hạn hán kéo dài, lâm triều nghị luận nhiều chuyện kết thúc cứu tế hơn, đang giữa mảnh trầm muộn kết thúc thì Tả Đô Ngự Sử trình lên một phong thư thỉnh tội có huyết ấn của ngàn người đến từ Hưng Khánh phủ. Cảnh Thái đế ngự lãm qua, hiển nhiên giận tím mặt, thái giám chấp sự đọc diễn cảm trước mặt mọi người. Văn võ đại thân trên triều thế mới biết Hưng Khánh phủ lại khơi ra chuyện lớn như vậy. Triều đình nhất thời thay đổi sự ngột ngạt lúc trước, chúng thần ngươi một lời ta một câu, lúc người hai phái mặt đỏ tới mang tai, Hoàng đế tức giận bãi triều. Ngày tiếp theo, đầu mối nhận hoàng mệnh, cho đòi các bộ trong triều cùng hạ hạt các tỷnh, khiển trách Lưu Cửu Đức thừa tư hống hách, ngang ngược tung hoành tứ phía, bãi chức Tiết độ sứ, áp giải vào kinh, giao do Đại Lý Tự hình thẩm, Tiết độ sứ tân nhậm do Hoắc Thế Quân tạm dẫn, đầu tháng sau liền xuất phát từ kinh đi về phía Tây.

Thánh mệnh này, giống như một bom nổ dưới nước trong triều. Chung Thái Sư vốn là thái sơn băng vu trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt cuối cùng lại vỡ nát hết, âm thầm cắn răng nghiến lợi đấm ngực giẫm chân nhưng lại không thể làm gì được.

Ai nấy đều thấy được, Hoàng đế đã sớm muốn trấn áp Hưng Khánh phủ tóm lại vào tay mình, chỉ khổ nỗi không lấy được cớ gì. Mà phong thư này như giáng từ trên trời xuống, rốt cuộc cũng cho hắn có thể danh chính ngôn thuận có cơ hội ban chiếu. Mà Hoắc Thế Quân ở trong này rốt cuộc đóng vai nhân vật nào người người biết rõ, rồi lại không người dám hết sức chắc chắn. Chỉ có thể khẳng định rằng, Hoàng đế bây giờ cần một người đi giúp hắn càn quét hoàn toàn Lưu Cửu Đức nhiều năm chiếm sức ảnh hưởng, lần nữa xây một Thiết Sư hoàn toàn trung với triều đình. Người này nhất định phải rất có khả năng, có sát phạt tàn nhẫn, quan trọng nhất là, hắn nhất định phải khiến Hoàng đế hoàn toàn tin tưởng ―― Trừ Hoắc Thế Quân, cả triều không còn người thứ hai.

~

Người của Vĩnh Định Vương, đến ngày hai mươi bảy tháng tám mới biết tin này. Cùng tin này, Hoắc Thế Quân biến mất mấy ngày nay rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt Thiện Thủy.

Lúc hắn trở lại là khi hoàng hôn, bước vào Lưỡng Minh Hiên trong ánh chiều tà sải đi đến chỗ Thiện Thủy. Nhìn từ xa, trong ấn tượng của Thiện Thủy nam nhân kia vẫn không có gì khác, trên người hắn vẫn mặc bộ quần áo của cái đêm rời đi. Lúc đến gần trước mặt nàng mới phát hiện ra khuôn mặt mệt mỏi của hắn, trên gương mặt thậm chí còn mọc ít râu. Thấy Thiện Thủy nhìn mình thì hắn hơi mỉm cười với nàng ―― Giống như đã hoàn toàn quên bầu không khí không được tự nhiên giữa hai người xảy ra vào đêm trước khi đi, sau đó tiếp tục đi thẳng về phòng ngủ. Thiện Thủy đang do dự trong chốc lát rồi cũng đi theo hắn vào, thấy hắn đã mở rộng hai chân ngã cái phịch lên giường rồi ngủ ngay, thậm chí ngay cả xiêm áo cũng không cần thay.

Thiện Thủy không cho người khác đánh thức hắn, chỉ đắp cho hắn tấm chăn sau đó tự mình đi báo tin cho Vương phi. Sau khi trở lại, một đêm này nàng cũng không lên giường ngủ cạnh hắn mà là ngủ ở sập phản quý phi, cứ ngủ qua cả đêm như thế. Khi trời hửng sáng, bỗng nhiên có cảm giác như có đang bế mình đi, hơi mở mắt ra thì thấy Hoắc Thế Quân đang bế mình lại nằm lên giường.

Mắt hắn vẫn còn hơi lõm xuống, nhưng ánh mắt lấp lánh. Giấc ngủ cả đêm khiến tinh thần hắn trong nắng sớm xem ra rất tốt.

Hắn bế Thiện Thủy về giường xong sau đó hắn đi vào tịnh phòng tắm rửa. Đến lúc đi ra đã cạo râu trên mặt, trên người mặc áo dệt thưa màu thiên thanh như cũ, tóc dài ẩm ướt chỉ tùy ý xõa trên vai. Thiện Thủy còn thấy một giọt nước từ trên trán đầy đặn của hắn đang lăn xuống thật nhanh, lăn qua chiếc mũi thẳng tắp rồi lăn thẳng xuống cằm sau đó xuống tới yết hầu hơi nhô ra của hắn, cuối cùng giọt nước ấy đã hòa vào mái tóc thấm ướt dán chặt ở trên ngực trong áo lót của hắn.

Một người đàn ông trẻ tuổi đứng trong ánh nắng ban mai, hắn có một cơ thể bền chắc vô cùng sung mãn lực lượng, một bên tóc đen vẫn còn nhỏ nước, hắn cúi người mặc thanh y, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia rốt cuộc lộ ra được ý cười nhàn nhạt hiếm thấy như một tia nắng sớm đơn giản mà thuần túy.

Hắn như chú ý tới nàng đang ngạc nhiên nhìn mình, tự đắc cười một tiếng với nàng lộ ra hàm răng trắng ngay ngắn. Thiện Thủy lập tức như không có việc gì đảo mắt sang hướng khác. Dường như hắn có phần không vui, cũng quay đầu sang chỗ khác giọng điệu cứng nhắc nói: "Quần áo ta đâu!" ―― Vì vậy lớp băng mỏng bao phủ cả căn phòng này chỉ vì một câu nói của hắn mà ngay lập tức tan rã.

Thiện Thủy đứng lên đi gọi Bạch Quân Vũ Tình cùng với Lục Cẩm đi vào, đợi hắn mặc xong quần áo đầu tóc cũng búi lại gọn gàng chỉnh tề, mới bảo bọn nha đầu đi ra ngoài trước, đến khi trong phòng chỉ còn hai người nàng và hắn lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Ta nghe được đầu tháng sau chàng phải đi Hưng Khánh phủ, phải đi mất bao lâu?"

Hoắc Thế Quân thờ ơ nói: "Ít thì một năm, lâu hơn nữa thì chưa biết."

Thiện Thủy chần chừ chốc lát, rốt cuộc cắn răng hỏi: "Có thể đưa ta đi cùng không?"

Chân mày hắn hơi nhướng lên, hắn dùng giọng điệu khiến cho người ta phải hận nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng nói xem?"

Thốt ra ba chữ này xong hắn liếc mắt nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi xoay người bỏ đi ra ngoài.

Thế tử cũng không tính đưa thê tử mới cưới đi theo. Vào một buổi sáng sớm hai phu thê họ đi đến vấn an Vương phi, Vương phi nhắc tới thì chính miệng hắn đã nói. Cả câu lúc đó là như vầy: "Hưng Khánh phủ ở Tây Bắc lạnh khủng khiếp, dân thì hung hãn, lại có ngoại tộc ngấp nghé ở đấy, con sợ nàng không quen sống kham khổ. Vì thế mới để nàng ở lại. Còn có nàng ở nhà thay con hiếu kính mẫu thân, nhi tử ở ngoài cũng yên tâm."

Chữ chữ câu câu, đều là suy nghĩ cho thê tử mới cưới. Chuẩn mực là chồng hiền con hiếu.

Hồng Anh và Cố ma ma dẫn theo một đám nha đầu đến Lưỡng Minh Hiên chỉ huy thu dọn hơn nửa ngày.

Thật ra thì hành trang của nam nhân đi xa nhà cũng không phức tạp, đầu tiên là quần áo cho bốn mùa. Chỉ có hai vị này chỉ huy, cũng đủ lộn xộn nửa ngày. Hai người sớm nghe nói khí hậu ở Hưng Khánh phủ bên kia không thể so với Lạc Kinh, vào đông rét căm căm, theo lời Cố ma ma nói, tuyết rơi cũng có thể lấp kín tường làm người ta đông thành băng. Cho nên trừ chất bông vải mỏng ra, bao tay, quần áo chao đèn trong ngoài bằng vải lụa, có mang theo nhiều hơn nữa tất cả cũng đều là đồ chống lạnh. Da chồn, da cáo hạng nhất, da Thiên Mã, da chuột xám, da chồn trắng, cho đủ loại áo mũ da cừu thường phục vào năm sau cái hòm gỗ bằng cây nhãn lớn. Liên tục kiểm tra rồi bổ sung, cuối cùng thấy không còn gì nữa lúc này mới buông tay.

Cố ma ma thấy để một mình Hoắc Thế Quân đến vùng Tây Bắc rét lạnh chết người là một việc giống như bị trời hành hạ, vừa nghĩ tới là bà liền cảm thấy đau lòng nhìn Thiện Thủy nói: "Thế tử chuyến đi này ít nhất cũng phải nửa năm một năm, hắn nghĩ cho cô nên mới để cô lại. Nhưng bên cạnh hắn lại không có ai chăm sóc thật là không ra thể thống gì......"

Thiện Thủy lập tức nói: "Ý của ma ma, cũng là ý của ta. Ta vào cửa mấy ngày này, thấy trong Lưỡng Minh Hiên đến cả nha đầu hầu hạ hắn chuyện sinh hoạt bình thường cũng không có, quả thật không ra thể thống gì. Ma ma thấy người nào thích hợp, bản thân Thiếu Hành cũng vừa ý thì cứ dẫn đi theo là được."

Cố ma ma hài lòng, mắt quét qua một vòng bọn nha đầu đang đứng nghiêm chỉnh ở trong phòng, bỏ qua mấy người đang rướn cổ lên mắt sáng rực, tầm mắt đảo ngược lại cuối cùng dừng lại trên người Bạch Quân, suy nghĩ chốc lát nét mặt hiện lên vẻ vừa ý.

Bạch Quân rụt cổ, vội vàng nhìn Thiện Thủy cầu cứu.

Thiện Thủy cười nói: "Ma ma, nha đầu này tuy là mang từ nhà mẹ đẻ ta tới, nhưng chân tay vụng về, ta dẫn theo nàng cũng chỉ vì từ nhỏ đã hầu hạ ta nên thành ra cũng quen rồi, sợ là hầu hạ Thiếu Hành không được tốt. Ma ma chọn người nào tốt hơn đi."

Hồng Anh liền tiếp lời: "Mấy đại nha đầu bên cạnh Vương phi coi cũng ổn. Thái Xuân Vấn Vi đều được. Dù sao còn mấy ngày mới nữa mới lên đường, đi về từ từ chọn cũng không có gì đáng ngại."

Cố ma ma ừ một tiếng rồi cùng Hồng Anh đi ra.

Thời gian nữa ngày còn lại Thiện Thủy cơ bản cũng là sắp xếp lại mấy cái hòm lớn trong phòng.

Hoắc Thế Quân mấy ngày nữa phải đi, mà còn đi phía Tây Bắc đóng quân thời gian dài, ít nhất một năm, lâu thì cũng không biết được là mấy năm....

Dĩ nhiên nàng không muốn đi với hắn, hơn nữa cũng đoán được hắn không muốn mang nàng theo. Nên buổi sáng đánh tiếng hỏi như vậy mục đích chỉ là để xác nhận lại. Lúc nghe hắn nói không dẫn theo nàng đi nàng thật vô cùng thoải mái không thể nào tả nổi. Tiếc nuối duy nhất chính là hắn phải đi ngay lúc này, ngày về còn rất xa, nhưng vì mong muốn sinh con nàng sẽ tuyệt đối không bỏ cuộc.

Hai ngày nay nàng đã tính toán thời gia, vừa đúng là vào kỳ rụng trứng. (ặc ặc)

Nếu biết nắm bắt cơ hội cộng thêm vận số đủ tốt, mà với tình hình này, thì đợi hắn vừa đi mình lại có thai, đến khi hắn trở về con trai có thể chạy loạn khắp sân rồi. Nếu không sinh được con trai thì có con gái cũng là chuyện tốt. Thật ra nàng thích con gái hơn.

Chỉ cần có con trai, nàng còn lo gì nữa? Mặc kệ hắn thổi gió ở nơi Đông Nam Tây Bắc như thế nào, nàng chỉ cần làm tốt thân phận Thế tử phi của mình là được, thậm chí có ngày lành tháng tốt còn lại là Vương phi.

Thiện Thủy chợt nghĩ tới phương thức thuốc bổ mà nương mình chỉ dạy. Còn nhớ rõ lúc ấy bà nói: Đến ngày Nhâm Tử, dù con rể không có ý nghĩ này, con cũng nhất định phải viên phòng với nó, chỉ cần con hầm cho con rể ăn là được....

Văn thị sốt ruột cho con gái rượu, ngày đó nàng về nhà thăm cha mẹ trở về Vương phủ, ngày thứ hai bà liền sai người nhà đưa tới mấy thang thuốc bổ cơ thể cho Thiện Thủy.

Lưỡng Minh Hiên không có phòng bếp riêng, nhưng có một cái lò nhỏ trong phòng trà nước. Mẹ của Vũ Tình là đầu bếp Tiết gia, từ nhỏ nàng đã đi theo bà học được chút tài nấu nướng, nên đã sớm chuyển nó vào phòng trà nước, nói chờ ổn định lại bà sẽ làm cho tiểu thư phần cơm nhỏ thật ngon―― Không phải là nàng chê đầu bếp của Vương phủ nấu ăn không ngon, mà là đầu bếp làm đồ ăn đều theo khẩu vị của Vương phi, thiên về vị nhạt, Thiện Thủy thấy không hợp khẩu vị.

Thiện Thủy cũng không suy nghĩ nhiều nữa cuối cùng quyết định luôn. Gọi Vũ Tình đến đưa tờ giấy viết phương thuốc bổ mà hôm đó Văn thị viết cho nàng xem.

Vũ Tình tuy là nha đầu, nhưng là một nha đầu đi ra từ Tiết gia, đương nhiên cũng có thể biết chữ được chút ít. Nhìn sơ qua một lần liền lập tức gật đầu đồng ý. Vì vậy đến khi sắc trời vừa tối, trong sân Lưỡng Minh Hiên cũng bay ra mùi thơm của canh gà A Giao đậm đà.

A Giao là trấn làm cao thượng hạng, dùng nước giếng đun cây dâu bằng củi đốt ba ngày đêm, lại dùng nồi bạc đũa vàng, cho thêm sâm, hoàng kỳ, xuyên khung, quất, quế, cam thảo nấu thành cao. Gà phải là một con gà đen không đến một cân, để trong nồi đất thêm đương quy, quế Viên, cẩu kỷ, trần bì rồi cuối cùng thêm một vị rễ cây mộc hương Dương Vân, nấu đặc lại, nấu xong rồi lấy muỗng canh quấy đều, mùi thơm lạ xông vào mũi xương gà đen cũng nhanh mất hết.

Thiện Thủy nếm một ngụm nhỏ, ừm mùi vị cũng không tệ lắm, còn nếu hắn không chịu uống thì dùng lửa hầm hắn luôn.

Mọi chuyện bây giờ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội. Nàng chỉ đợi trượng phu nàng trở lại.

Cuối cùng Hoắc Thế Quân cũng không phụ sự chờ đợi của nàng, chẵng những về nhà thậm chí hình như còn về sớm hơn vào những ngày đầu mới cưới một chút, chỉ vừa mới qua giờ hợi chút thôi. Nhưng hắn lại không có về phòng ngủ. Thiện Thủy nghe Lâm nhũ mẫu nói hắn đã đến thẳng thư phòng luôn rồi. Nàng liền dùng cái khay để bát canh đại bổ vào rồi tự mình đi đến thư phòng ở Lưỡng Minh Hiên. (giờ hợi: từ 9h đến 11h đêm)