Bộ Bộ Liên Hoa

Bộ Bộ Liên Hoa - Chương 22




Vào cái đêm mấy ngày trước, Hoắc Vân Thần cấp bách đến tìm Hoắc Thế Quân là vì đã lấy được tin. Chung Thái Sư cũng biết sự tồn tại của phong mật thư này đã phái người chặn đánh giữa đường, lại phái thân tín bí mật lẻn vào Hưng Khánh phủ muốn đánh lại đám người Tống Đốc Hành giải cứu Lưu Cửu Đức.

Đây là chuyện trọng đại, Hoắc Thế Quân lên kế hoạch rất lâu đương nhiên là không thể để sơ suất được, hắn cùng một đám cận về chia thành hai đường. Hắn tự mình chi viện cho người mang tin, Hoắc Vân Thần dẫn người truy kích bí mật. Suốt năm ngày đêm hầu như hắn không có được giấc ngủ nào ngon, đến khi cuối cùng nhận được mật thư vó ngựa không dừng mang đến Kinh Sư, vở diễn mà một tay hắn là đạo diễn lúc này mới được xem là kết thúc, hoàn toàn đúng như hắn mong muốn. Còn chuyện đi Hưng Khánh phủ nhậm chức Tiết độ sứ vốn không nằm trong dự liệu của hắn. Hoàng thượng hình như có tính toán của mình. Nếu hoàng thượng đã quyết định như vậy thì hắn sao cũng được. Dù sao, chuyến đi Tây Bắc lần này với hắn mà nói, cũng không phải là hoàn toàn không có lợi. Nắm giữ một phiên trấn có thể rung chuyển cả một nửa giang sơn Đại Nguyên, bồi dưỡng nhân tài trung thành cho lực lượng của mình. Dù có là người nào, chỉ cần người có năng lực này hắn nhất định sẽ không từ chối.

Một năm qua rất nhanh. Hắn phải nhanh chóng xử lý hết mọi việc ở trong tay rồi giao lại cho sự vụ. Nhưng không biết vì sao, với công văn từ trước đến giờ hắn đều đọc nhanh như gió nhưng hiện tại lại có chút không yên lòng.

Hắn cứ luôn nghĩ về câu nàng hỏi hắn vào sáng sớm nay: ‘Có thể dẫn nàng đi cùng không’.

Hắn nhớ mình từ chối nàng. Quả thật, không mang theo nàng đi là quyết định chính xác. Nhưng cuối cùng nhìn thấy phần biểu hiện ở trên mặt nàng ―― Nàng rõ ràng đang cố đè nén không muốn để lộ ra cảm xúc thật của mình, nhưng sự thoải mái nhẹ nhõm trong ánh mắt nàng đã hoàn toàn bán đứng suy nghĩ của nàng.

Nàng vốn không thật lòng muốn đi theo hắn.

Hắn nhớ tới đêm đó khi ở vào thời khắc quan trọng nàng lại từ chối hành động của hắn, cả người bỗng nhiên có cảm giác như bị rút đi hết hơi sức. Bỏ cây bút xuống đang muốn đứng dậy đi về phòng thì chợt nghe tiếng gõ cửa, hắn còn chưa kịp trả lời không ngờ thấy nàng đang đẩy cửa bước vào, trên tay đang bưng cái khay tươi cười đi về phía hắn.

"Thiếu Hoành, nương nói chàng mấy ngày qua rất vất vả cũng gầy đi rất nhiều, bảo thiếp hầm cách thủy chút thuốc bổ cho chàng uống. Thiếp đã hầm một bát A Giao nhỏ, nó rất tốt cho việc bổ khí định thần, chàng uống thử xem."

Thiện Thủy để cái khay xuống trước mặt hắn, cẩn thận bung lên bát gốm sứ trắng vồn vã mở nắp ra.

Hoắc Thế Quân cảm thấy hình như mình đã không còn nhận ra là nàng nữa, hoàn toàn không thèm nhìn thứ đồ gì đó ở trước mặt mình mà chỉ hoài nghi nhìn nàng chằm chằm.

"Nàng cũng có thể uống cũng được." Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng ném ra một câu đó.

Thiện Thủy nói: "Món này là thiếp đặc biệt nấu riêng cho chàng. Sau này ở nhà thiếp còn rất nhiều thời gian mà lo gì không được ăn sao? A Giao vốn hỗ trợ cường thân kiện thể, cũng không có thích hợp cho phụ nữ dùng, nam nhân dùng mới có lợi cho cơ thể hơn. Nếu chàng không dùng, nương mà biết được sẽ trách thiếp không chăm sóc cho chàng chu đáo đấy." Nói cũng tự mình cầm chiếc thìa lên múc một muỗng đưa đến tận miệng hắn.

Mỹ nhân kề bên cộng thêm lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, hơn nữa Hoắc Thế Quân vốn cũng hơi đói bụng. Tuy có phần không thích mùi vị này nhưng cuối cùng vẫn phải há mồm uống vào. Có một rồi thì sẽ có hai, có ba. Thiện Thủy ở bên cạnh hầu hạ, thấy cuối cùng hắn cũng uống xong vội cầm lấy chiếc khăn dịu dàng lau miệng cho hắn, sau đó mới thu dọn mọi thứ rồi nói: "Chàng nên nghỉ ngơi sớm, đừng để mình vất vả quá." Dứt lời nở nụ cười dịu dàng rồi đi ra ngoài.

Hoắc Thế Quân đưa mắt nhìn theo bóng lưng của nàng dần biến mất.

Vừa rồi uống hết cái bát canh đó, mùi vị đúng thật là không phải là món hắn thích. Uống vào hớp đầu tiên đã không còn muốn uống thêm nữa. Nhưng không từ chối nổi sự tha thiết ân cần khuyên bảo của nàng, quỷ thần xui khiến thế nào mà uống hết hớp này đến hớp khác cho tới khi cạn sạch. Bỗng nhớ lại khuôn mặt tươi cười của nàng hắn đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình cũng khá hơn một chút, cầm bút lên lần nữa nắm cúi đầu nhanh chóng xử lý cho xong số công văn còn lại.

Nhưng dần dần, Hoắc Thế Quân cảm thấy có gì đó không đúng. Khắp người hắn nóng lên hừng hực, nơi hạ thể bụng dưới cũng bắt đầu râm ran. Hắn cảm thấy khát nước, nước cũng đã uống xong nhưng cái nóng rừng rực ấy chẳng những không giảm được chút nào ngược lại dần dần còn biến thành nỗi khát khao nóng vội không ngừng lưu thông trong máu.

Thiện Thủy trở về phòng, sau đó thay ra một bộ quần áo mà nghe nói là rất có khả năng kích thích được thị giác của đàn ông. Chiếc yếm hồng đào và cái quần lót cùng màu, chất vải đều là tơ lụa mỏng manh mềm mại. Rồi cột lại một nửa mái tóc, phần còn lại để mặc cho mái tóc đen óng mượt rủ xuống đến tận eo, lấy gương soi nhìn mình ở trong đó tự tập cười quyến rũ vài cái, sau một hồi cảm thấy đã hài lòng rồi mới bò lên giường, bây giờ thì chỉ còn nằm đợi Hoắc Thế Quân trở về thôi. (pótai...cuộc đời kg ai bít đc chữ ngờ…tội ngịp cho em quá Thủy à kaka)

Nàng nằm đợi được một lúc, liên tục ngóng tai lên nghe động tĩnh ở phía bên ngoài, nhưng đợi mãi vẫn không nghe được tiếng bước chân của hắn, tâm trạng tự tin lúc đầu dần dần trở nên thấp thỏm không yên.

Có phải phương thuốc đó không có tác dụng không? Hay là có tác dụng thật. Nhưng hắn đã nhận ra được ý đồ của mình nên cố tình không muốn quay lại đây, mà đã đi tìm người phụ nữ khác, ví dụ như ai kia?

Thiện Thủy có chút không yên nằm đợi thêm một lúc nữa, đang định ngồi dậy muốn sai người đến thư phòng xem Thế tử còn ở đó hay không thì chợt nghe một loạt tiếng bước chân, sau đó cửa bị đẩy mạnh ra. Nàng giương mắt lên nhìn, thấy người đàn ông mình đợi đã rất lâu cuối cùng cũng đi qua tấm bình phong Tứ Quý, sải bước rất nhanh đi về hướng nàng.

Nàng trông thấy sắc mặt hắn hơi ửng đỏ, ánh mắt chòng chọc nhìn thẳng tới nàng còn kèm theo sự dục vọng đang bị kiềm nén. Hơn nữa……Nhìn hắn có vẻ như không được vui cho lắm, trong ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng ngoài dục vọng ra còn có một cảm giác khó chịu không hài lòng.

Tim Thiện Thủy đập thình thịch, nàng cứ ngồi nghiêng chân như thế còn dùng ánh mắt rất vô tội để chào đón sự có mặt của đến.

Hoắc Thế Quân đi thẳng đến trước giường của nàng, thấy nàng để lộ ra một đôi cánh tay trắng như tuyết còn trên người đang được quấn lại bởi chiếc chăn tơ lụa mềm mại nhưng không giấu được vẻ đẹp nửa ẩn nửa hiện ở bên trong. Cực kỳ buồn cười chính là nàng lại còn mở to đôi mắt như hồ nước mùa Thu ngóng nhìn tới hắn, hai hàng lông mi đen nhánh nhướng nhướng cùng với vẻ mặt rất vô tội. Sự tức giận khi phát hiện ra mình bị lọt bẫy của nàng trong nháy mắt hoàn toàn tan rã, ý nghĩ muốn có nàng càng lúc càng tuôn trào mãnh liệt đan xen sự dục vọng trong mắt hắn càng dày đặc. Hơi cúi người xuống vươn một bàn tay lần tìm đến bờ ngực nàng, cách lớp vải mềm mỏng kia cứ thế mà nhào nặn. Vừa chạm đến, lòng bàn tay ngay lập tức có cảm giác mềm mại như được xoa nắn một viên thịt tròn trịa. Không kiềm được lại đưa thêm một tay lên cùng lúc vân vê cả hai bên, hai bàn tay chợt ép lại sát vào nhau khiến cho hai bầu ngực tròn trịa dưới lớp tơ lụa mềm mại bị sức lực mạnh mẽ này đẩy dồn vung lên cao, bầu ngực đội lên thật cao dưới chiếc yếm đào có thêu hìnhh hoa Hải Đường, đường rãnh ở giữa bị dồn ép lại nên càng nhìn thấy rõ ràng hơn.

"Thứ nàng vừa bỏ vào trong đồ cho ta ăn là gì?" Giọng hắn hơi khàn mà nhỏ, nghe không ra trong đó mang theo cảm xúc gì.

Thiện Thủy muốn cố hết sức để không chú ý đến bàn tay to lớn đang tàn sát bừa bãi ở trên người mình nhưng phát hiện điều đó rất khó khăn. Hắn nhào nặn qua lớp vải lụa thưa không chỉ là bầu ngực mà còn đến gần nơi trái tim đang đập loạn xạ kia, dường như cũng theo động tác tùy ý này mà xoắn lại vào một chỗ, khiến nàng nhiều lần muốn nổi giận nhưng không thể nào giận nổi, mà còn có chút cảm giác phù phiếm không chân thực. Hàm răng trắng như tuyết cắn chặt bờ môi trơn bóng ướt át, sau khi ổn định lại tinh thần mới nhìn hắn nghiêm túc nói: "A Giao, đương quy, quế viên, cẩu kỷ, trần bì…..Đều là bổ thân, thiếp cũng có nói rồi, là món đứng đầu hỗ trợ cường thân tráng thể. Nếu như chàng thấy nó thực sự có công dụng thì thiếp sẽ giữ lại phương thuốc này. Để sau này chàng đi tới địa phương kia bảo người hầm cho chàng ăn cũng tốt, có điều đừng nên ăn mỗi ngày……Á……."

Nàng khẽ kêu lên một tiếng, cả người bị hắn nhấn trượt tới phía trên đầu giường gấm nằm ngửa mặt ra, mái tóc đen nhanh hỗn độn phủ kín mặt gối.

"Còn dám lừa ta….."

Lúc nói câu này, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Thiện Thủy đang nằm ở dưới người mình, mắt hơi nhíu lại, vẻ mặt không để lộ ra vui hay giận mà chỉ càng lúc càng đỏ bừng, sựu hưng phấn trong mắt càng thêm mãnh liệt.

Thiện Thủy nuốt nuốt nước miếng nghe cái ực, mắt nhìn chằm chằm theo dõi từng động tác của hắn.

Hắn gấn như đang vội vàng cuống lên mà cởi ra bộ quần áo bó buộc ở trên người, lột luôn giày ném lại phía sau rồi không hề chần chừ mà ngay lập tức đè lên người nàng.

Cùng với tiếng vải vóc bị xé rách rất nhỏ, sợi dây mảnh nhỏ của chiếc áo yếm buộc chặt ở sau lưng cũng bị kéo đứt.

Tên đàn ông này, rốt cuộc hắn cũng không còn phiền phức giống như lần trước nữa, mỗi khi vào đề nhất định phải thắng thua với nàng trước mới cam lòng, còn bây giờ mới đúng là nam nhân bình thường. Không hề có ý muốn chạm đến môi nàng mà chỉ vùi đầu ở trên cơ thể nàng, động tác có phần hơi thô lỗ, dù là liếm cắn hay bàn tay xoa nắn đều khiến Thiện Thủy có cảm giác hơi đau nhói khó chịu, cứ thế nàng bị hắn trêu chọc cho đến khi tim đập mạnh loạn nhịp còn da thịt thì như lửa đốt, hai má cũng ửng đỏ như được phủ lên một lớp phấn hồng.

Thiện Thủy thừa biết đây không phải là màn thể nghiệm vui vẻ gì ít nhất với nàng thì là như vậy, nàng cũng nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tâm lý rất tốt thế nhưng đến khi trông thấy hắn nhỏm người dậy quỳ giữa đùi nàng, chống đỡ lên đôi chân trắng như ngọc của nàng rồi gập cong lại một gối nhấn mạnh tới trước ngực nàng thì Thiện Thủy mới phát hiện ra lúc trước mình đã nghĩ nó quá dễ dàng rồi.

Tư thế này, khiến thân thể nàng lập tức uốn thành một đống trắng, khắp người vẫn còn đang không thoải mái thì tiếp theo sau đó nơi tư mật giữa hai chân trong nháy mắt đã hiện hết ra trong tầm mắt hắn, lại còn đối diện với một to lớn khí thế bừng bừng, loại cảm giác rất xấu hổ rõ ràng này mới thật làm cho người ta không thể chịu được.

Nàng nhắm lại đôi mắt mang theo vài phần lo lắng, dưới chân giãy giụa đạp đá lung tung muốn duỗi thẳng chân mình ―― Miễn là không phải là cái tư thế mở rộng hai chân thành vòng tròn lớn thế này còn cái khác nàng có thể chịu được. Đáng tiếc chút sức lực kém coi của nàng không phải là đối thủ của hắn, sự giãy dụa vặn vẹo đó của nàng rơi vào hắn mắt lại thành hờn dỗi vô cùng quyến rũ, còn có chút khiến người mê mẩn, dục vọng trong mắt hắng càng gia tăng lúc này mà còn không tham gia chiến đấu nữa thì hắn đã không phải là đàn ông rồi. Hơi cúi đầu xuống nhìn vào nơi nõn nà hồng hào chưa từng bị chạm qua của nàng đã hơi ẩm ướt trơn trợt hắn ngay lập tức động thận tiến vào.

Thiện Thủy thử quên đi việc bị đùa bỡn đến thành ra tư thế khuất nhục này, hắn cũng thuận thế buông hai đầu gối nàng ra. Cặp chân nhỏ mềm mại của nàng vừa được thả lỏng liền mềm mại hạ xuống, sau đó cơ thể ngay lập tức bị nông chặt.

Nàng đã cảm thấy bị ngoại vật xâm nhập đến đau đớn. Lúc này mặc kệ có là tư thế gì đi nữa cũng đã bị sự đau đớn ấy hoàn toàn áp đảo sự chú ý của nàng.

Tuy chưa thể nghiệm thực sự, nhưng cũng từng được biết qua.

Thiện Thủy biết lần đầu tiên của phụ nữ sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến mức này. Nhất là đối phương, cái tên đàn ông này hiện tại hình như cũng không thèm để ý đến cảm nhận của nàng. Vừa áp sát vào được hơn một tấc rồi hơi tạm dùng lại, nhìn có vẻ như muốn vận sức chờ phát động đợi có cơ hội xông vào.

Nếu như phải đương đầu với cái chết này, nàng bảo đảm mình nhất định sẽ chết rất thê thảm. Biết Hoắc Thế Quân thích mềm không thích cứng, vội vàng dùng sức ở chân đưa tay vòng lên cổ hắn, rồi cất giọng nức nở cầu xin: "Chàng chậm lại một chút được không? Thiếp sợ đau......"

Hoắc Thế Quân vừa tiến vào liền nhận ra cơ thể nàng cứng ngắc, vẻ mặt trong nháy mắt cũng biến thành đau đớn, giờ trông thấy trong mỗi cử chỉ hành động của nàng đều mang theo cầu xin và thương xót, dù trên mặt không thể hiện ra nhưng trong lòng lại vô cùng khoan khoái, thấy thủ đoạn này của mình đã đủ thỏa đáng, quả thực là đúng đắn, đành phải nhẫn nhịn xuống sự nôn nóng, kiềm nén lại kích thích vừa được nông vào cọ sát được một lúc, đến khi thấy mật dịch của nàng chảy ra rất nhiều rồi mới định tiến vào lần nữa.

"Còn đau không?"

Trước khi phát lực hắn hỏi lại nàng.

"Đau......"

Chân mày hắn hơi nhíu. Đành phải hoàn toàn rút ra rồi chốc lát lại tiến vào.

"Bây giờ thế nào?"

"Vẫn đau...."

Nàng kéo dài giọng mũi mềm mại, cánh tay đang vòng trên cổ hắn càng siết lại chặt hơn, thắt chặt hắn hơn như không rút ra được nữa. Chân sa vào vũng bùn còn đang thong thả chần chừ nhưng bởi vì cái miệng ngọt ngào của nàng mà khiến hắn giờ đang vô cùng sốt ruột như lửa cháy đến nơi. Vốn còn chưa vào mà nàng đã liên tục kêu la đau như thế này, không nhịn được phiền não nói: "Muốn sinh con trai vậy thì cố chịu một chút. Một lát sẽ không thấy đau nữa!" Vừa dứt lời, dùng sức ôm chặt chiếc eo thon mềm mại của nàng rồi hơi nhấc mông lên dồn sức không chút lưu tình ngay lập tức dễ dàng phá vỡ lớp màn mỏng trở ngại kia, không khác gì như sét đánh thông suốt đẩy thẳng một đường tiến vào chỗ sâu nhất.

Thiện Thủy bị đẩy đến nỗi gần như hồn bay phách tán, cơn đau này còn chưa kịp truyền đến khắp giác quan trên người nàng, hắn lại nhấc hông lên không chút nể tình mà thúc mạnh về phía trước, cũng không hề có chút thương hương tiếc ngọc.

Từng trận đau đớn cứ lần lượt cuốn tới.

Thiện Thủy thấy hắn như mãnh thú, từng cơn đau phía dưới như bị rìu đục đau đớn không nói, đến ngực nàng cũng không bỏ qua, cứ tùy tiện mà ngậm mút gặm cắn. Thực sự là trên đau mà dưới cũng đau, không chịu được phát ra tiếng kêu rên đau xót đã khiến cho hắn giật mình há miệng ngẩng đầu nhìn nàng, thấy gương mặt nàng nhăn hết lại, cau mày nói: "Thật sự đau như vậy sao?"

Thiện Thủy không nghĩ được nhiều suýt chút nữa thì chảy nước mắt, nhìn hắn bằng đôi mắt đáng thương. Bỗng nhận ra cuối cùng hắn cũng hơi chậm lại nên cảm giác đau đớn đấy mới giảm được đôi chút. Mới thấy tốt hơn được trong chốc lát thì hắn lại mạnh mạnh mẽ mẽ đi vào lần nữa, trong màn đêm không thấy ánh sáng, bên tai nghe hắn cười nói: "Đau chút không làm nàng chết được đâu. Tí nữa thôi bảo đảm nàng sẽ thấy rất thoải mái dễ chịu ――"

Thiện Thủy biết không còn đường lui nữa. Nàng cũng không trông chờ gì vào cái thoải mái dễ chịu kia, chỉ mong chờ người ta mà thôi. Cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đành phải cắn răng chịu đựng, dần dần cảm giác đau đớn đó cũng dần mất đi thay vào đó là một cảm xúc ê ẩm tê dại trướng lên. Dứt khoát nhắm mắt lại mặc hắn càn quấy.

Hoắc Thế Quân cắn chặt răng, ở trên người nàng lấy khí sức giục ngựa giết địch của mình xuất hết ra ngoài, tăng lực không biết mệt, một chíu xíu nữa là đến thẳng hoa tâm, chợt thấy cơ thể nàng run rẩy hai mắt nhắm nghiền đôi má ửng hồng, ngâm ra tiếng rên yêu kiều mềm mại thì biết nàng đã đến lúc rồi, chính mình  cũng theo thắt lưng tê rần của nàng thiếu chút nữa đã muốn cùng trèo lên đỉnh, lập tức rút người ra lui về phía sau đợi nàng qua một trận này rồi ôm nàng đi vào lần nữa.

Thiện Thủy cuối cùng cũng biết cái gì gọi là kêu trời trời không linh, gọi đất đất không hử. Nàng bị hắn đẩy từ trên giường chiến đến quý phi tháp, lại từ quý phi tháp đến bàn mặt, lại từ bàn mặt chống lên ghế hoa hồng, trước sau nằm quỳ thay đổi liên tục đủ loại tư thế, mấy lần lên tới cao cực hạn đã sớm làm nàng kiệt sức, hận không được hóa thành một bãi bùn lạc thú mới phải, hơn nữa về sau, con đường nhỏ ngọt ngào còn như đậu hũ non phải trải qua yêu cầu lâu như vậy đã sớm sưng đỏ không chịu nổi chạm vào là liền thấy đau, thế nhưng hắn lại càng đánh càng hăng còn chưa thấy thỏa mãn, trên người nàng bị hắn làm cho khắp nơi đều là chấm đỏ. Thiện Thủy nhiều lần bỏ thể diện mở lời khẩn cầu hắn, thế nhưng ngay từ lúc đầu hắn đã không thèm quan tâm, ngược lại càng thú tính hơn….Giống như nàng cầu xin thương xót khẩn cầu càng thêm kích thích máu nóng trong người hắn sôi sục xuân dược……Cho nên cuối cùng nàng không cầu xin nữa, dù sao có xin cũng vô dụng.

Thiện Thủy đã khóc không ra nước mắt. Bây giờ niềm tin duy nhất để chống đỡ của nàng chính là sinh con, sinh con, sinh con…..Sau đó đá lão tử, đá lão tử, đá lão tử, đá lão tử…..

Nàng nhịn!

Một lần cuối cùng, rốt cuộc lại bị đẩy đến phía trên đầu giường. Chăn đệm trên giường sớm thành nếp uốn xốc xếch không chịu nổi nhưng cũng không có ai chú ý. Bởi vì thời khắc mấu chốt cuối cùng đã tới.

Thiện Thủy cảm thấy đột nhiên hắn liên tục dùng sức, lưng eo căng cứng lên, biết hắn cuối cùng cũng muốn đến rồi vội vàng nâng cặp chân sớm đã run lên muốn kẹp lại hông của hắn nghênh đón hắn bộc phát.

Thế nhưng......

Bầu trời như sụp đổ!

Nam nhân nọ bỗng nhiền nhìn nàng chằm chằm còn cười quỷ dị với nàng. Nàng còn chưa có phản ứng kịp là hắn có ý gì thì hắn chợt chợt rút người ra, chân nàng giống hai miếng đậu hũ mềm vẫn đang kẹp chặt hông hắn, còn phần bụng đột nhiên cảm nhận được một hồi nóng bỏng, ngẩng đầu nhìn lên đã là một mảnh bừa bãi từng đốm từng đốm rồi.

Kiếp trước lẫn kiếp này, có lẽ đây là lần đầu tiên Thiện Thủy làm ăn thua lỗ nặng nhất.

Thiện Thủy dùng sức chống người còn đang run rẩy lên, trừng mắt nhìn chằm chằm vào một mảng lớn màu trắng gì đó trên bụng và giữa hai chân mình, cuối cùng ngẩng đầu lên ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Chàng lừa ta! Chàng nói ta muốn sinh con thì phải nhẫn nhịn thế nên ta mới cố chịu đựng lâu như vậy! Chàng lại đi lừa ta! Chàng đúng là một tên lừa đảo!"

Trong mắt Hoắc Thế Quân vẫn còn lưu lại cảm xúc mãnh liệt kích tình vừa rồi. Một giọt mồ hôi trong suốt từ trên trán hắn lăn rất nhanh rơi xuống trước ngực đầy vết hôn của Thiện Thủy.

Hắn đưa mắt nhìn nàng một lúc rồi đưa tay khẽ vuốt làn tóc mai đầy mồ hôi dính bệt lại của nàng, thong thả ung dung nói: "Là nàng lừa ta trước. Nàng có dám nói nàng không cho thứ gì khác vào bát ta uống chứ?"

Thiện Thủy giận tím mặt, chán ghét mà dùng sức hất tay hắn ra nhưng cổ tay lại bị hắn vững vàng giữ lại rất chặt.

"Mặt nàng vừa rồi trắng bệch ta còn tưởng rằng nàng sắp chết rồi. Bây giờ xem ra là ta đã quá nhạy cảm. Tinh thần lúc đầu vẫn còn rất tốt. Hay là thêm một lần nữa đi? Lần này nếu nàng biểu hiện được khá hơn nữa chút nói không chừng ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của nàng."

Hắn toét miệng cười với nàng, vẻ mặt còn rất ư là vui vẻ sảng khoái ——