Nhật An nói thế này: "Tử Kỳ thật may mắn khi gặp Lam Tuyên, một người có thể để cho hắn tin tưởng trút bỏ những cảm xúc tiêu cực nhất, một người không bao giờ để sự giận hờn lên ngôi, luôn biết nhổ bỏ đi những nặng nề trong lòng mình, không trách hắn, không sợ những tổn thương mà hắn vô tình mang đến.
Vì xem hắn là người quan trọng và cũng bởi vì yêu thương hắn, bằng mọi giá sẽ vô hạn dành cho hắn hai từ tha thứ. Để có được một người như vậy ở bên cạnh mình, liệu rằng phải đánh đổi bao nhiêu may mắn mới đủ? Cứ hi vọng rằng mình sẽ tìm thấy người như vậy giữa cuộc đời này, có phải là mong ước viển vông hay không?
Chỉ sợ ước mong nhiều sẽ thất vọng nhiều, trước đó Nhật An chưa từng có suy nghĩ sẽ tìm bạn đời. Gánh nặng của chính mình còn vác không nổi, có thêm một người ở bên cạnh vào thời điểm này anh chỉ cảm thấy mình ích kỉ mà thôi. Ích kỉ vì kéo họ vào giữa bộn bề lo lắng cho mình, nghĩ như vậy nên anh mới không có đủ dũng cảm thoát khỏi cô đơn.
"Sao tự nhiên trầm ngâm quá vậy? Đang nhớ ai hả?"
"Đâu… đâu có!"
Nếu không phải vào đêm hôm đó, cái đêm hai đứa nghỉ lại ở một căn nhà gỗ nằm giữa đồi thông, Minh Trang nói với anh rằng mình muốn tiến xa hơn nhưng lại không cho anh nói lời từ chối. Anh cũng bắt đầu nuôi hi vọng trong lòng, hi vọng mình sẽ tìm được một người thân giữa cuộc sống này, lúc bế tắc có thể ngả lưng mà không sợ phía sau là vực thẳm.
"Nè, em không thích anh ở với em mà cứ ngơ ngơ như vậy đâu nha… anh nhớ con nhỏ nào hay sao vậy?"
"Đâu có đâu, anh nghĩ chuyện công việc thôi à… trong thời gian chờ móng tay khô chứ bộ…"
Ngoài nhà Lam Tuyên ra, nhà Minh Trang là nơi sang trọng thứ hai mà Nhật An đặt chân tới. Chỉ khác ở vị trí bạn bè và người yêu thôi, nhưng cảm giác xa lạ khác biệt to lớn. Ở đây anh lại không thấy mình thoải mái như cách bản thân ăn dầm nằm dề ở nhà Lam Tuyên. Từ nãy đến giờ, nói đúng ra là anh đang dồn hết sự chú ý của mình vào những đường cọ, tô điểm chút màu sắc lên đôi bàn tay đối phương, chống lại cảm xúc của bản thân bằng sự yên lặng.
"Khô rồi đó, em thấy lên màu được chưa? Muốn sơn thêm lớp nữa không?"
Minh Trang giơ hai bàn tay ra ngắm thử, sau vài giây mới gật đầu mỉm cười bày tỏ sự hài lòng.
"Đẹp đó! Tính ra anh cũng khéo tay ghê ha…hai lớp sơn màu lên đẹp rồi, không cần thêm lớp nữa đâu!"
"Vậy để anh cất!"
Nói rồi một người cúi xuống thu gom đống dụng cụ cắt móng bỏ vào trong hộp, dọn dẹp đến chai gel cuối cùng, thậm chí cũng đứng dậy cất gọn vào trong ngăn tủ. Nhưng người kia lại nổi hứng muốn được sơn cả hai bàn chân.
"Nhưng mà đẹp quá, anh sơn móng chân cho em luôn được không?"
"Anh vừa mới cất luôn đó!"
"Đi mà… người ta muốn mà!"
Bởi vì đôi mắt quyến rũ đó, chút giọng điệu nuông chiều đẩy câu trách móc tránh ra. Nhật An lại cúi xuống lấy hộp dụng cụ, Minh Trang cũng nhanh chóng di chuyển ra chỗ mép giường, cô nàng kéo cái ghế lười tới gần trước mặt mình, đợi đối phương ngồi xuống và gửi lại một ánh mắt liếc nhẹ.
"Chút nữa có bóp chân hay gì thì nói luôn nha! Đừng để người ta đứng dậy rồi mới nói! Hành xác á!"
"Anh này, không có đâu, tại em thấy anh sơn đẹp quá nên mới nghĩ đến chân thôi! À mà, móng chân em mới cắt, anh không cần cắt đâu… chỉ cần sơn cho em là được!"
"Ờ!"
Minh Trang chỉ nhắc anh như vậy, cô nàng thoải mái đặt bàn chân lên đầu gối của đối phương, lúc bắt đầu tỉ mỉ sơn từng ngón chân bên phải, Nhật An chỉ chăm chú không ngẩng đầu lên. Đến khi sơn hoàn thiện một bên, anh nhẹ giọng nhắc nhở đối phương đặt chân vào máy làm khô.
"Em để chân vô đây đi…"
Mà cũng chính cái khoảnh khắc đó, lúc Minh Trang nhè nhẹ tách hai chân ra, một bên đặt vào trong máy UV, chân còn lại cũng nhanh nhẹn để lên đầu gối của Nhật An.
"…"
Chẳng hiểu vì lí gì mà người cầm cọ đứng hình mất vài ba giây. Nhất thời còn không dám thẳng mắt mà nhìn, bối rối lập tức dời sự chú ý sang chỗ khác.
"Ủa… đâu rồi ta… à đây!"
"…"
Những đường cọ tiếp theo đặt xuống ngón cái, Nhật An lại để cho chút phân tâm của chính mình đẩy nó lệch sang một bên.
"Ui…"
"…"
"Xin lỗi, để anh chùi đi…"
Không dám ngước lên thêm lần nữa, người phía dưới chỉ cúi gằm mặt tập trung toàn lực vào những đường cọ. Nhưng vài phút sau đó, máy chiếu đèn UV báo hiệu đã đủ thời gian, Minh Trang lại rút chân mình ra, cô nàng hớ hênh ngồi không thèm để ý tầm mắt đối phương.
"…"
Nhật An lần này buông cọ rồi, anh từ tốn cầm lấy cổ chân Minh Trang đặt vào trong máy làm khô, chân còn lại anh cũng cầm lấy, nhưng trước sự kinh ngạc trong đôi mắt xinh đẹp đó, anh lại giúp người ta gác chân này qua chân kia.
"…"
Ban đầu cô nàng còn ngơ ngác chưa hiểu vấn đề, nhưng với chút nhạy bén có sẵn, tự nhìn lại bộ váy mà bản thân mặc, so sánh với góc độ ngồi của Nhật An dưới ghế lười, Minh Trang cũng ngầm hiểu vấn đề khiến cho người kia tự nhiên lại có hành động kì lạ.
"Sao vậy? Em ngồi dạng chân ra khó coi lắm hả?"
"Hả? À… gì? Đâu có!"
Đáp lại câu hỏi đó, Nhật An thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Cô nàng thấy biểu cảm trông buồn cười kia nên lòng nảy ra ý định trêu chọc. Ở trước mặt Nhật An thoải mái hơi dạng chân ra, ngả lưng về phía sau và cũng không quên liếc mắt đưa tình.
"Không có gì thật hả?"
"Thật mà… đâu có gì đâu, anh chỉ sợ em quẹt trúng chỗ này chỗ kia rồi trầy sơn thôi!"
"Vậy anh nói thử coi, em ngồi dạng chân ra có khó coi không?"
"…"
Kể ra thì Minh Trang cũng là cô nàng hot nhất nhì khối mười hai. Xét riêng về đường nét trên mặt đã không thể chê được rồi, người ta còn có cả tự tin sẽ tán được Tuyên kia mà.
"Em làm gì đó? Khép lại đi"
Gắt giọng nói như vậy, Nhật An cũng gấp gáp đứng dậy, anh dùng cả hai tay đẩy đùi Minh Trang khép lại. Cô nàng đó vốn dĩ bản tính táo bạo, nếu không kịp thời nắm lấy bàn tay anh giữ nguyên ở đó, làm sao có thể nhìn rõ được dáng vẻ xấu hổ của anh cơ chứ?
"Anh định đi đâu? Chưa trả lời em mà…"
"Trả lời cái gì?"
"Em hỏi anh em dạng chân nhìn khó coi lắm hả? Nhìn biểu cảm của anh như vậy… người không biết còn tưởng bé sò của em có sừng nữa đó!"
"Hahaha… xàm quá, không phải đâu, có gì đâu mà khó coi… bình thường mà!"
"Bình thường?"
Nhếch miệng hỏi Nhật An như vậy, cô nàng chầm chậm kéo bàn tay người ta di chuyển lên trên, tà váy mỏng cũng bởi vì thao tác đó dần dần vén lên nửa đùi.
"Nữ sinh thanh lịch của trường Martin mà anh dám nói bình thường, coi bộ… gu của anh cũng mạnh lắm hen, em chưa đủ đẹp hả? Anh tác giả?"
"Ý anh bình thường là nó không có như em nghĩ... chứ anh đâu có nói bình thường là bình thường đâu…"
"Hử?"
Những nhịp tim dồn dập bên dưới lồng ngực có lẽ đã khiến cho lí trí này của anh không còn tỉnh táo. Đến cả người lúc nào văn vẻ cũng xuôi một dòng như vậy, đứng trước tình thế này tự nhiên lại nói lung tung. Minh Trang không cười không được, nhưng cười đùa ba phần, bảy phần còn lại là cảm thấy lòng thích thú muốn chọc ghẹo thêm.
"Anh nói cái gì tùm lum vậy?"
"Em xem màu móng chân ổn không?"
"An nè… lần trước trong nhà gỗ anh từ chối một lần rồi, hôm nay em có hứng… tối nay ba mẹ em không có ở nhà, thằng Triết cũng không về… hay là…"
"A! Anh chợt nhớ ra… anh còn chương truyện chưa sửa xong…"
Người này vung tay ra định bụng tìm cớ tránh nạn, nhưng lại chợt nhớ mình không có mang theo laptop, lúc quay lại chỉ thấy nụ cười gợi chuyện trên mặt Minh Trang, khỏi phải nói cũng biết Nhật An bồn chồn cỡ nào.
"Anh… không có mang laptop… em cho anh mượn laptop được không? Anh có lưu link tài liệu trên mạng…"
"Okay, lại đây em cho anh mượn!"
Mặc dù mở lời mượn người ta là vậy, nhưng đối diện với vẻ mặt đầy tình ý của Trang, Nhật An không thể nào không để lộ ra trên mặt biểu cảm lo lắng. Anh từ từ tới gần cô ấy, vốn dĩ cũng là đợi người kia kéo chiếc laptop để sẵn trên giường đưa sang cho mình.
"Nè!"
Minh Trang cũng làm y như vậy, nhưng khoảnh khắc Nhật An đưa tay với tới có ý định cầm laptop, cô nàng lại dùng tay còn lại tóm lấy cổ tay của anh.
"Ui!"
Dùng lực kéo người kia bổ nhào vào mình, căn phòng rộng lớn vang lên tiếng cười đầy hả hê.
"Kakaka, anh nghĩ anh thoát được em hả?"
"Trang… đừng mà em…"
"Đừng cái gì?"
Lần trước đó gạ không thành công, hiện tại có vẻ như thời thế dung hòa, bằng sự tò mò của bản thân về việc quan hệ với một transguy, cộng thêm số tình cảm chỉ vừa mới chớm trong lòng, Minh Trang hạ quyết tâm phải trải nghiệm cảm giác đó.
"Anh cũng đồng ý hẹn hò với em rồi, sao anh cứ làm em cảm thấy anh sợ em dữ vậy An?"
"Sợ cái gì mà sợ, chỉ là chưa sẵn sàng cho chuyện đó thôi. Ai đời mới đồng ý mấy ngày là nhào vô bụp luôn vậy…"
"Em nghĩ như vậy cũng tốt mà, thì phải thử để biết có hợp nhau không, không hợp thì chia tay sớm bớt đau khổ, đỡ phải tốn thời gian tìm hiểu…"
Cũng chẳng biết đối phương nói đùa hay thật, Nhật An ở hiện tại chỉ là không muốn giữ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu. Anh mặc định Minh Trang chỉ chọc ghẹo mình, cựa mình thoát ra khỏi vòng tay đang giữ chặt kia. Muốn từ chối một cách tế nhị, dù đề nghị của người kia dường như khá nghiêm túc.
"Ừm… có vẻ hai đứa mình cùng suy nghĩ đó! Cơ mà tìm hiểu vài ba tháng đối với anh cũng không phải là quá lâu, nếu em cảm thấy không đợi nổi thì cũng có thể ngừng ngay bây giờ kia mà!"
"…"
Đợi người kia chống tay ngồi dậy, cô nàng mới vội vàng ôm lấy từ phía sau lưng. Những lời vừa nói ra trước đó, chỉ muốn thật nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ tiêu cực trong lòng đối phương.
"Em thích anh…"
"…"
"Em đề nghị chuyện này là vì em thích anh!"
Nhật An hơi nghiêng đầu nhìn biểu cảm của đối phương khi nói ra những lời này. Cũng cảm nhận được một vòng tay mềm mại đang cố giữ chặt lấy mình.
"Em thích cái cách nói chuyện phũ phàng của anh… không giống với những người từng tán tỉnh em, một số người cũng là transguy đó… họ đối xử với em như kiểu trên đời này chỉ có mỗi mình em là con gái thôi… anh thì không như vậy!"
"…"
"Nói sao ta… em thấy anh hơi chảnh đó!"
"Nói sao ta…"
Lần này anh quyết định đáp lại những lời tâm tình của Trang, nhưng có lẽ phải nghĩ thật kĩ trước khi để miệng nói ra thành câu.
"Em đang cảm thấy Lam Tuyên trong tính cách của anh thì phải!"
"…"
Bởi vì câu nói này, vòng tay của ai đó chợt buông nhè nhẹ.
"Anh nói vậy là sao?"
"Anh nói em đang cố tìm kiếm hình ảnh Lam Tuyên trong tính cách của anh! Em thử nghĩ đi, có đúng hay không? Lam Tuyên là mẫu người em thích mà!"
"…"
Phản ứng của Nhật An khiến sự im lặng trong căn phòng này trở nên nóng hơn. Minh Trang cũng dừng lại vài giây suy nghĩ, chỉ là không nghĩ ra mình thật sự có tư tưởng như vậy.
"Em không có!"
"Vậy chứng minh đi!"
"Em…"
Ting!
Giữa chừng những đối chất căng thẳng thế kia, Minh Trang lại nhận được một tin nhắn từ cái tên quen thuộc.
"Chờ em một chút…"
"Ok!"
Mặc dù anh không thèm nhìn tới, nhưng cũng biết người vừa gửi tin nhắn cho Minh Trang là ai. Cô nàng có vẻ rất tập trung trả lời trong một hai phút, sau đó hình như cuộc trao đổi không được thuận lợi, Minh Trang gọi điện thoại cho cái tên kia.
"Anh chờ em chút nha…" – vẫn nhớ quay sang nhắc Nhật An đợi mình. Chờ đến khi tín hiệu bên kia phản hồi, cô nàng lại khẩn trương nói trước như thể sợ người bên kia sẽ giành mất phần của mình:
"Anh Diệu, em nói giờ em đang bận tiếp bạn rồi… ngày mai đến trường có gì mình nói chuyện sau được không?"
"Bạn? Em nghĩ anh tin hả? Lần nào em muốn từ chối anh mà không nói lí do này! Anh đang ở trước cổng nhà của em nè, đang ôm bó hoa bự lắm… chờ em xuống đó!"
Loa thoại của Iphone vang thật, ngồi bên cạnh có thể nghe rõ đến từng từ một. Mặc dù đã ở trong mối quan hệ hẹn hò rồi, nhưng Minh Trang có lẽ vẫn chưa nói cho bạn bè mình biết. Nghĩ đến đó, Nhật An hơi quay lại nhìn biểu cảm khó xử của Minh Trang lúc này, anh nhỏ giọng hỏi khẽ, có vẻ cũng không muốn người ở ngay trước cổng nhà biết mình chính là "người bạn" vừa được nhắc đến.
"Nếu người ta đã mang hoa tới tặng thì xuống nhận đi…"
"Nhưng mà em không muốn!" – Minh Trang không nói ra thành lời, chỉ dùng khẩu hình miệng để đáp lại đề nghị của Nhật An.
"Có bạn em ở đó thật hả? Là ai vậy? Anh biết không? Nếu như có bạn thật thì em xuống nhận hoa thôi cũng được… câu trả lời mình nói sau đi…"
Trước đó Nhật An không nghĩ giọng của mình lại lọt được vào loa thoại, khoảnh khắc Hồng Diệu hỏi Minh Trang điều đó, anh chột dạ đứng dậy có ý định tránh ra một chỗ khác. Cũng quên mất cửa sổ ban công phòng của Minh Trang không đóng, tấm rèm cửa vén sang một bên chẳng che đậy được điều gì. Bóng dáng anh in hẳn vào tầm mắt của người đang đứng đợi bên dưới cổng nhà, căn phòng của Minh Trang lại là căn phòng có hướng cửa sổ thẳng ra cổng lớn.
"…"
Mặc dù trong thinh lặng Hồng Diệu đã nhận ra người bạn mà Minh Trang vừa đề cập trước đó là ai rồi. Vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, thúc giục cô nàng nhận món quà mà mình mang đến. Dù trước đó khi nói ra ý định này, Hồng Diệu đã nhận được một lời từ chối của Minh Trang rồi.
"Em xuống nhận hoa thôi cũng được, nhanh đi… anh hứa không đòi hỏi gì hơn đâu! Anh chỉ muốn làm em vui à…"
"Em đã nói là…"
"Em xuống nhận đi, người ta đã có lòng mang hoa đến đây rồi mà, từ chối vậy cũng kì! Xuống đi, anh đi tắm…"
Nhật An đứng từ xa nhỏ giọng nói ra điều đó, lục tìm trong chiếc túi mang theo lấy ra bộ quần áo đã chuẩn bị.
Tút!
Cũng chẳng hiểu trong lòng Minh Trang nghĩ gì mà cúp máy ngang, sau đó vội vàng bước tới gần chỗ anh, ôm lấy cánh tay anh vòi vĩnh chuyện đã tạm thời gác lại ban nãy.
"Em nghe lời anh, anh có gì thưởng cho em không?"
"Thưởng? Em muốn thưởng cái gì? Không phải đã có hoa người ta mang tới tặng rồi hay sao?"
"Nhưng em muốn anh thưởng một đêm lãng mạn cho em…"
"Đi nhanh đi!"
Bốp!
Người kia dùng tay đánh nhẹ lên vai của cô nàng một cái, thấy nụ cười gian xảo xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp ấy, mắt chỉ liếc nhẹ qua rồi chân thong thả bước vào phòng tắm. Ở ngoài này, Minh Trang chuyển sự chú ý của bản thân vào chiếc điện thoại, gửi cho người đang chờ đợi mình một dòng tin ngắn.
"Em đang xuống!"
Mấy phút sau, cánh cổng rào được bác làm vườn mở ra, Minh Trang từ bên trong lưỡng lự bước tới gần chỗ Hồng Diệu đang đứng. Thấy đối phương được tài xế riêng chở tới, hoa cũng đang ở trong cốp xe mở sẵn, hoàn toàn không giống với những gì bản thân tưởng tượng thông qua lời nói vừa rồi.
"…"
Vả lại ngay lúc này, gương mặt của cậu transguy ấy cũng bắt đầu thoáng hiện ra chút ít khó chịu. Nhìn thấy cô nàng trong bộ váy hai dây gợi cảm, lại còn ở cùng với một người không thể ngờ tới, lòng bắt đầu nảy sinh ra những đố kị.
"Bạn mà em nhắc đến là Nhật An hả?"
"Sao vậy? Là Nhật An thì sao? Em tưởng anh cũng biết rồi… có gì khiến cho anh bất ngờ dữ vậy?"
Minh Trang chỉ đơn giản đáp lại thắc mắc của Diệu một cách bình thường. Nhưng đôi tai nhận lấy những lời lẽ này lại đưa tín hiệu kích động đến cho não bộ. Khiến đầu chân mày của ai đó nhanh chóng cau lại.
"Mấy lần trước em từ chối anh vì lí do em chỉ thích trai thẳng thì ok… anh có thể chấp nhận, nhưng lần này người em chọn là Nhật An? Cái thằng đó… à không, cái con đó… em đã tìm hiểu kĩ chưa vậy?"
"Tìm hiểu gì ạ?"
Giọng điệu hằn học của người đứng trước mặt có vẻ khác xa với bộ quần áo sang chảnh đang diện thì phải, khiến Minh Trang bất ngờ không kém.
"Em không biết nó là trẻ mồ côi hả? Có người đồn mẹ nó có bầu hoang, nó là con hoang đó… nó sống ở trại trẻ mồ côi, nghèo đến mức phải xin đồ ăn trong căn tin trường về ăn, đi học thì năm nào cũng đạp lên đống bạn bè để có học bổng… em mà lại đi kết bạn với kiểu người như vậy hay sao?"
"…"
Đáng lẽ ra chỉ cần xuống gặp và nhận lấy bó hoa thôi, Minh Trang không nghĩ mình sẽ nhận kèm cả những lời này nữa. Những lời nhất thời khiến cho nội tâm của cô nàng cảm thấy đau nhói.
"Anh có vẻ biết nhiều về anh An qua ha…"
"Chứ sao? Còn những chuyện gớm hơn nữa đó… nó từng thích Hàn Dương em có biết không? Haha, một con bánh bèo thích con trai xong rồi lại nói mình là transguy, xem ra thằng Hàn Dương chỉ lợi dụng nó, nó thích thằng Hàn Dương nên mới đồng ý làm trâu làm bò trong hội học sinh… chắc là cũng bị đá giống như ông Nghiêm, bị đá rồi mới công khai mình thích con gái cho đỡ nhục đó mà…"
"Đủ rồi đó anh Diệu…"
"Sao vậy? Em không dám nghe quá khứ của người bạn kia sao? Nghèo như nó, vào hội học sinh thì vênh mặt lên… phốt vạ miệng còn chưa xử xong kia kìa… em ở bên cái đứa con hoang dơ bẩn đó để làm gì? Có xứng không? Nếu em thật sự muốn thử với transguy… anh mới là gió cùng tầng với mây đây nè…"
"…"
Trước đây có lẽ Minh Trang cũng chưa từng nghe thấy Hồng Diệu dùng những lời lẽ thế này để nói về một ai khác. Nghĩ đến khoảng thời gian thân thiết ở trong quá khứ, càng cảm thấy hối hận vì đã kết bạn với loại người này.
"Con hoang thì sao? Người ta không có cha thì mặc định là con hoang hả?"
"Em bức xúc như vậy… chắc là thích nó nhiều lắm rồi chứ gì? Trước đây em nói em thích anh mà? Có lẽ em đã quên những gì bản thân từng làm với anh đúng không?"
"Em chưa từng thích anh như cách anh nghĩ, hiểu lầm đó em đã giải thích với anh rất nhiều lần rồi! Em chỉ muốn tụi mình là bạn, ngay cả là bạn mà anh còn không tin lời em nói thì làm sao tụi mình có thể tiến xa hơn được?"
"Chứng cứ rõ ràng mà Minh Trang…"
"Thôi đi anh!"
Gạt đi những lời mà người kia định nói, cô nàng vào lúc này chỉ muốn quay lưng trở vào trong nhà.
"Những gì cần nói lúc đó em đã nói hết rồi, anh còn nhắc lại chuyện cũ có nghĩa là suốt thời gian qua anh đâu có tin em đâu! Anh vẫn làm bạn với em, thỉnh thoảng lại tặng hoa và xin được làm người yêu… nhưng đến hôm nay em mới nhận ra, có vẻ anh chỉ muốn trả thù em thôi đúng không?"
"…"
Những lời chất vấn này có vẻ đáng sợ thì phải, Hồng Diệu vội vàng kéo Minh Trang vào lòng rồi ôm thật chặt, mặc kệ sự chống đối của cô nàng trong cái khoảnh khắc đó.
"Không phải đâu Trang, anh thích em thật lòng mà… em nghĩ sao cũng được, chỉ là anh thấy giận vì em chọn Nhật An thôi! Anh theo đuổi em bao lâu rồi? Em chỉ vì một đứa mới quen vài tháng…"
"Đủ rồi đó anh Diệu!"
"…"
"Đừng kể lể chuyện theo đuổi em nữa có được không? Em cũng đã từ chối rất nhiều lần rồi…"
"Vậy nói cho anh nghe lí do được không? Lí do em từ chối anh? Với cả… lí do mà em chọn Nhật An? Em nói em chỉ thích con trai thôi mà?"
Trước kia không hiểu nhiều về những chuyện này, Minh Trang vốn nghĩ mình chỉ thích con trai. Nhưng cái định nghĩa "con trai" trong lòng của cô nàng ở thời điểm đó không giống hiện tại. Sau khi được Nhật An giải thích rõ ràng, như thế nào gọi là cảm xúc của một người với một người.
"Anh không phải con trai hả?"
Cô nàng hỏi đối phương điều đó, khiến đôi mắt của cậu transguy chợt mở to tròn.
"Anh không nghĩ anh là con trai sao? Em nghe anh An nói… tất cả transguy đều nghĩ mình là con trai mà?"
"Cái đó…"
"Lúc trước em có nói với anh, em chỉ thích con trai là vì em không hiểu rõ định nghĩa xu hướng tính dục. Em mặc định con gái thích một người có giới tính sinh học nam thì mới gọi là dị tính. Nhưng hiện tại… đối với em anh An chính là con trai và em thích anh ấy, chỉ đơn giản như vậy thôi! Anh hiểu chưa?"
Mặc dù ngay cả chính bản thân Minh Trang cũng không hiểu rõ vì sao mình lại tự xem Nhật An như là một thằng con trai. Huống gì một kẻ không có chút kiến thức trong đầu giống như Hồng Diệu, khi phải nghe thấy những điều đó từ miệng của cô gái mà mình thích, lòng anh cay nồng thành một loại chất độc có khả năng gây chết chóc.
"Anh với nó ai nam tính hơn, em xem nó là con trai… em có bị sao không vậy? Cái con nhỏ đã từng thích con trai đó, em nghĩ nó là transguy thật à? Transguy gì mà không có chút nam tính nào hết vậy?"
"Anh đừng cố tình hạ bệ người ta nữa… trong lòng anh xấu xa, mỗi lời anh nói ra đều là xấu xa! Chơi với anh mấy năm vừa qua, em học theo biết bao nhiêu là chuyện xấu, đương nhiên em không trách anh được, giờ em cũng không muốn nhắc chuyện cũ nữa, kể từ khi biết Nhật An, em đã bắt đầu thay đổi cách sống rồi…"
"…"
"Nhật An chưa từng nói xấu anh câu nào khi ở bên em, ngược lại em đi chung với anh… cứ nhắc đến là anh lại nói những lời không tốt về ảnh… hồi nãy em không định xuống gặp anh đâu! Là anh An kêu em xuống đó! Nếu biết phí thời gian như vậy, em đi tắm chung với anh ấy còn hơn!"
Dứt lời, Minh Trang có ý định quay đi không tranh cãi nữa, nhưng Hồng Diệu lại cầm nhanh lấy bó hoa chặn ở trước mặt cô nàng.
"Anh xin lỗi… vì anh quá thích em… vì anh sợ mất em nên anh mới… thôi được rồi, anh sẽ chờ được chứ? Em nhận hoa của anh đi, dù sao cũng là mua cho em… mình làm hòa nha, anh hứa với em… anh sẽ không nói gì về Nhật An nữa… chỉ ngoan ngoãn đợi em và nó chia tay mà thôi!"
"…"
Hoa đã nhét vào tận tay rồi, nếu không nhận chỉ sợ Hồng Diệu càng ghét Nhật An nhiều hơn. Nghĩ vậy mà Minh Trang cam chịu nhận lấy.
"Anh về đi, gặp nhau sau ở trường!"
"Ừm…"
"…"
"Trang nè… anh xin lỗi vì những lời đã nói…"
Bởi không muốn dây dưa thêm nữa, Minh Trang ôm bó hoa rồi lách qua người đối phương đi thẳng về phía cánh cổng. Cánh cổng đóng lại rồi, cô nàng cố tình giả vờ đứng nói chuyện với bác làm vườn thêm một lúc nữa, chờ người kia lên xe rời khỏi tầm nhìn của mình.
Bịch!
Bó hoa cũng được vứt lăn lóc vào một góc tường, ngay bên cạnh thùng rác sinh hoạt.
"Trời, con nhỏ này… hoa đẹp vậy mà con quăng hả?"
"Dạ, tại con không thích!"
"Trời, vậy cho bác nha… bác đem để trong phòng chưng cho đẹp!"
"Dạ, bác thích thì lấy đi, thôi con vô nhà đây! Trễ rồi… chúc bác ngủ ngon nha!"
Thong thả từng bước quay trở lại căn phòng của mình, Minh Trang hoàn toàn không hề biết sự khéo léo đó đã được thu trọn vào tầm ngắm camera của một người khác. Người đang ngồi ở phần sân thượng dùng làm không gian một quán trà sữa đối diện nhà của Minh Trang. Chỉ cần trang bị thêm ống kính phóng đại, là đã có thể quay thật rõ hành động vứt đi bó hoa vừa rồi.
Ting!
"Thất bại rồi mày có lấy video không?"
"Không!"
Dòng tin nhắn của người ngồi ở quán trà sữa kia gửi đi, ngay sau đó Hồng Diệu cũng đã phản hồi. Ban đầu anh chàng muốn thuê cậu bạn kia quay video là để phòng việc Minh Trang nhận hoa trong sự lãng mạn. Nhưng hiện tại tâm trạng không vui, thói quen xấu khiến Diệu cộc lốc đáp lại cộng sự của mình. Người bên kia cũng chẳng lạ gì cảnh này, chỉ thả nhẹ vài chiếc icon, kèm theo dòng xác nhận lần hai.
"Chắc chưa? Nhận video rồi tắt tiếng ghép nhạc vô cùng được mà?"
"Được cái đầu mày! Không thấy con chó đó nó quay lưng lướt qua tao hay gì? Tất cả cũng tại mày, lần nào thuê mày quay cũng xui hết, tao không trả tiền đâu, chỉ trả tiền trà sữa cho mày thôi! Mày xóa video đi!"
"Là mày nói đó nha!"
"Cút đi chỗ khác, tao đang điên!"
"Ok, mày không cần trả tiền trà sữa gì đâu, coi như tao tự tới đây ngắm cảnh cũng được, tao thấy vui mà!"
Dứt cuộc nói chuyện đó, Hồng Diệu nhét điện thoại vào túi, tựa lưng ra cố nhắm mắt lại chỉ để nghĩ cách trả đũa. Nhưng người kia thì đã âm thầm chơi xỏ bằng việc chỉnh sửa video và đăng lên mạng.
…
Hơn ba mươi phút sau, lúc Minh Trang từ trong phòng tắm đi ra, Nhật An cũng đã sấy khô tóc và bắt đầu xếp lại đống quần áo được lấy ra từ máy sấy.
Ting! Ting! Ting!
"Thông báo gì mà dữ vậy trời!"
"Anh xếp đồ cho em hả? Trời, không cần phải làm vậy đâu… em cũng biết ngại đó!"
Cô nàng lại có vẻ chẳng thèm quan tâm đến những tiếng chuông thông báo, chỉ tới gần tựa vào vai anh, có ý muốn nhắc lại phần thưởng vẫn đang mong chờ.
"Anh quan tâm thông báo làm chi, quan tâm em đi nè…"
Ting! Ting! Ting!
Khoảnh khắc Minh Trang kề môi tới định hôn lên gò má anh, mấy tiếng chuông đáng ghét lại làm phiên thêm lần nữa. Lần này không thể từ chối được khi Nhật An cầm điện thoại dúi vào bàn tay.
"Check thông báo đi kìa hot girl!"
"Hứ!"
Lúc này đã hơn mười giờ đêm, mạng xã hội xung quanh dậy sóng chỉ vì một đoạn video vừa được đăng tải cách đó không lâu.
"Mười phút trước…"
"Sao vậy? Có chuyện gì hả?"
"…"
Minh Trang bấm vào một liên kết mà nhỏ bạn thân gửi tới, bất chợt giật bắn người chỉ vì nội dung liên quan tới mình. Những tiêu đề liên quan cũng giật gân không kém gì: "Nữ sinh thanh lịch lớp mười hai của trường Martin vứt hoa bạn trai tặng."
"Cái gì vậy trời?" – bất ngờ đến mức phải thảng thốt quát lên, người bên cạnh cũng giật mình lây.
"Gì vậy?"
"Anh coi nè…"
"Sao á?"
Nhật An liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại của Minh Trang, khung cảnh ban nãy anh nhìn thấy khi đứng xem trộm ở ngoài ban công giờ đã được đưa lên mạng. Chỉ vừa mới hơn mười phút thôi, nhưng không đếm nổi những lượt chia sẻ đi.
"Xem bình luận thử đi…"
Vì lời đề nghị này, Minh Trang cũng bấm vào những lời bàn tán bên dưới.
"Ủa, Hồng Diệu mà phải không?"
"Thì ra hai người đó yêu nhau, tao thấy cũng đi chung hoài mà!"
"Mà ổng làm gì để bà Trang quăng hoa vậy? Hay là bị chơi đùa rồi?"
"Chắc là chơi đùa thôi, Minh Trang từng tỏ tình với Lam Tuyên mà, gu bả như vậy sao lại đi hẹn hò với Hồng Diệu được?"
Chỉ trách đoạn video quá ngắn, chỉ cắt từ cái khoảnh khắc anh chàng kia tạm biệt bước lên xe hơi, rồi sau đó chỉnh sửa phóng to hành động Minh Trang vứt hoa bên cạnh thùng rác. Những lời bàn tán và bình luận dần dần càng có xu hướng chỉ trích cô nàng.
"Không yêu thì thôi sao lại làm vậy với người ta chứ?"
"Con nhỏ đó đúng là đáng ghét mà!"
"Nó chơi với Nhật An đó, tao nghe nói Nhật An ghét Hồng Diệu lắm, chắc hai đứa chơi xỏ Hồng Diệu chứ gì?"
"Đúng rồi, con Minh Trang khốn nạn xưa giờ, nó chơi với Hồng Diệu để vòi quà thôi thì có!"
"Tao có clip nó đòi Diệu mua quà cho nè, ai xem inbox cho tao!"
Sự bình yên ở căn phòng này giờ không còn nữa, chỉ có tiếng thở dài của Trang khiến sự quan tâm từ người bên cạnh hóa thành lời nói.
"Hồi nãy anh đứng trên đây nhìn xuống, biết vậy anh quay video lại rồi… tức ghê, nếu có video thì có bằng chứng minh oan cho em…"
"…"
Chỉ một câu vậy thôi, nét lo lắng trên mặt đối phương làm tâm trạng của cô nàng nhẹ tênh.
"Anh lo cho em hả?"
"Hỏi thừa!"
"Bây giờ em buồn lắm… anh nghĩ cách khiến em vui đi…"
"…"
Vốn dĩ đôi tay thoăn thoắt của Nhật An vẫn còn đang tập trung xếp đồ, chỉ vì đoạn video vừa xem, anh cầm lấy một thứ mà bản thân cũng không lường trước được. Lúc hạ mắt nhìn xuống, một cảm giác ngại ngùng nóng bỏng xuyên qua nhãn cầu.
"…"
Minh Trang thấy Nhật An im lặng, mắt cũng tiện nhìn xuống xem thử thứ khiến cho anh đứng hình là gì. Nhưng anh lại thản nhiên giơ chiếc quần lót ấy lên, liếc nhìn người bên cạnh bằng một biểu cảm cam chịu.
"Cái thứ ba rồi đó!"
"Anh này… bộ lần đầu thấy quần lót hay gì?"
"Lần đầu thấy có người chỉ mặc toàn quần lọt khe!"
"Mắt vậy cho mát, thông thoáng lắm đó… chỉ những ngày đèn đỏ em mới mặc quần tam giác bình thường thôi à!"
"Chịu!"
Anh gom số quần áo đã xếp đứng dậy mang tới gần tủ đồ của đối phương, vừa đi vừa lầm bầm một cách khiến cho Minh Trang bật cười.
"Nó nhét vô khe không thấy khó chịu hả trời, mặc như vậy ẩm ướt cả ngày thì có chứ khô thoáng con mẹ gì?"
"Lâu rồi em không có ẩm ướt, chắc tại… mặc quen rồi! Đảm bảo khô thoáng thơm tho, anh không tin thì trải nghiệm thử đi…"
Cất đồ xong, Nhật An đóng cửa tủ vốn định quay lại, nhưng thoáng phải giật mình vì người kia đã đứng sẵn ở sau lưng rồi.
"Làm cái gì vậy?"
"Mỗi lần anh thấy em, anh giật mình còn hơn nhìn thấy yêu quái nữa đó…"
"Em bị điên hả? Chưa kéo rèm đó, trùm lại đi…"
Biết là người kia có tính cách táo bạo, cũng không nghĩ là táo bạo đến mức tuột khăn tắm ra trước mặt mình. Nhật An sợ đến mức nhặt chiếc khăn lên, luống cuống đem nó choàng qua người Minh Trang, anh còn có ý định chạy lại kéo rèm. Nhưng cô nàng hoàn toàn không có động thái tự giữ lấy khăn, điều này khiến Nhật An càng lo lắng hơn.
"Em cầm đi, để anh kéo rèm lại…"
"Em không mặc đồ… anh sợ dữ vậy sao?"
"Anh sợ người ta nhìn thấy đó!"
"Anh không muốn người khác nhìn thấy thứ thuộc về mình à?"
Ghé vào tai Nhật An để hỏi điều đó, Minh Trang cũng không nghĩ người ta lại cau mày đáp.
"Không phải thứ thuộc về anh… mà là người!"
"Người gì?"
"Người yêu của anh!"
"Anh nói đó nha…"
Đem tay vòng qua cổ đối phương, cùng với sự thơm tho trên cơ thể này, Minh Trang nhất định dùng nụ hôn của mình quấn quýt môi lưỡi với anh. Ở gần nhau thế này, Nhật An mới có dịp nhìn ra từng đường nét trên gương mặt người con gái ấy. Nhớ trước đây cũng chính là mình tự nguyện bỏ phiếu cho Minh Trang ở vị trí nữ sinh thanh lịch. Nhưng có lẽ qua lớp trang điểm, nét đẹp tự nhiên ấy đã bị giấu đi mất rồi. Hoặc cũng có thể bởi vì anh đã bị chút mềm mại và mát rượi từ da thịt của đối phương rù quến, tự nhiên lại cảm thấy xinh đẹp lạ thường.
"Chờ anh chút, anh đi kéo rèm lại đã…"
"Ai cần anh kéo rèm, anh kéo cái khác đi…"
Nói như vậy, Minh Trang mò mẫm tìm chiếc điện thoại vừa bị vứt trên giường. Một tay vẫn giữ chặt Nhật An như sợ buông ra sẽ lạc đi mất.
"Đóng rèm!"
"…"
Chỉ cần nói vào một ứng dụng gì đó trên điện thoại thôi, rèm cửa phòng nhận lệnh đóng lại, những thứ này khiến cho vẻ mặt của anh chàng kia ngơ ngác khó tả.
"Ủa…"
"Ứng dụng nhà thông minh đó… đồ nhà quê!"
"Nhà quê?"
Trước đây cũng từng nghe người kia nói hai từ này nhiều rồi, vậy nhưng Nhật An chưa từng có thái độ bức xúc giống như hiện tại. Anh đẩy Minh Trang xuống, đè phía trên bằng chút mạnh mẽ pha lẫn với chút nhẹ nhàng, mặc dù hành động này với Trang có lẽ không lạ, nhưng bởi vì đối phương là anh, trong lòng cô nàng chợt cảm thấy phấn khích vô cùng.
"Tự ái sao? Nếu không phải nhà quê thì làm sao cho coi được đó nha…"
Đợi đến lúc rèm cửa tự động khít lại, Nhật An cũng nhè nhẹ vén tấm khăn ra, anh hạ người thấp hơn một chút, chạm cánh mũi tới chiếc cổ trắng ngần kia. Nụ hôn mặc dù không có gì khác lạ, nhưng Minh Trang có cảm giác toàn thân mình nóng lên, hưng phấn đổ tràn trong cơ thể khác hẳn những lần đã từng quấn quýt với người yêu cũ.
[…] – nội dung 18+ đã được lược sang ngoại truyện.
Sau cái khoảnh khắc mây mưa dữ dội đó, Nhật An cũng bị vắt kiệt sức đến mức không ngồi dậy nổi, anh chỉ kéo tấm chăn đắp lại cho người bên cạnh, mơ màng và quyến luyến vòng tay ôm lấy đối phương.
"…"
Cô nàng kia cũng chẳng khá hơn, mặc dù chân vẫn còn run nhẹ, cảm giác lâng lâng dọc sống lưng vẫn chưa trôi hết. Chỉ cảm thấy thật sự thoải mái, rất muốn nói rằng mình vô cùng hài lòng với chuyện vừa mới xảy ra.
"Anh… anh thấy em sao…"
"…"
Nhưng người kia không hề đáp lại, bàn tay mân mê trên ngực của Minh Trang cũng vừa buông lỏng, từng hơi thở đều đều vào giấc.
"Ngủ rồi sao? Nhanh vậy?" – lúc nhìn sang đối phương thì thầm hỏi khẽ, Minh Trang cũng đã tận mắt thấy cái dáng vẻ mệt mỏi của người đó.
Ừ thì cũng đúng thôi, hai người hai hoàn cảnh khác biệt rất lớn. Nhật An cả ngày vừa học vừa làm, trước kia chưa có bạn gái thì dành cả ngày cho việc viết truyện, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, chinh chiến với một người dai sức giống như Minh Trang, không mệt mới lạ đó.
"Ngủ ngon nha… cục cưng của em!"
Tranh thủ chụp lại khoảnh khắc đầu tiên hiếm hoi của hai người, cô nàng không ngại việc đăng tấm ảnh đó lên trang cá nhân. Lại còn kèm theo cả vài dòng trạng thái vô cùng ẩn ý.
"Trả năm triệu cho người nào tìm ra video gốc của vụ bó hoa, Trang không muốn nói nhiều ha! Chỉ muốn nhắn bạn nào đã quay video… muốn đăng thì đăng trọn đi, đừng cắt ghép hại người khác nữa! Các bạn thấy Trang chưa đủ giàu hay sao mà phải vòi tiền cái người nào đó, bây giờ Trang cũng đã có bạn trai rồi… Trang chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng để bạn trai Trang không thấy buồn thôi! Anh Nhật An buồn suốt từ nãy đến giờ luôn đó… ảnh buồn ngủ nè. Hihi."
Đêm đó, một người an giấc ngủ bên cạnh một người, nhưng ngoài kia sóng gió ầm ầm kéo tới với một người khác.