[BL] U Mê

Chương 48: Dỗ dành




Chuyện xảy ra có lẽ không quá to tát, nhưng tâm trạng Hàn Dương chẳng hiểu vì sao lại cứ nặng nề khó chịu. Mặc dù sau đó anh cũng cố gắng quên để tập trung vào việc làm bài test cùng với đám bạn, vậy mà sự ồn ào ở đó vẫn không thể nào kéo anh ra khỏi trầm tư.

"..."

Vài ba giây sau sự chăm chú, Hàn Dương lại liếc mắt nhìn sang chiếc điện thoại để bên cạnh, có lúc anh còn chạm tay vào màn hình để bật sáng lên giống như chờ đợi một thông báo mới. Hành động này của anh lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến cho ngoài H ra thì ở đó cũng có nhiều người khác dần dần để tâm.

"Hội trưởng đang bận gì hay sao?"

"Hả... à ừ... không..."

Câu hỏi kia của Rin khiến anh thấy ngượng, từ ánh mắt bối rối hiện ra một nét gì đó giống như cố gắng để tập trung vào chuyện giải bài test. Phải đợi cho đến khi bài test của họ hoàn thành anh mới đứng dậy tìm cách tránh đi chỗ khác.

"Mình đi toilet nha!"

Chẳng một ai biết anh đang chờ đợi sự quan tâm từ người mình yêu. Chỉ có như vậy thôi, bởi vì không nhận được hồi đáp mà anh lại cảm thấy lòng hẫng đi mấy nhịp, suy nghĩ không biết mình có quá ích kỉ hay không, rồi lại suy nghĩ không biết người đó có để tâm đến chuyến đi này của mình hay không?

Bận rộn nào lại khiến cho những tin nhắn của anh đơn phương gửi đi, mãi mà cũng chẳng thấy có câu trả lời.

"Em suýt bị nước cuốn đi đó... sợ thật..."

Bởi vì quá nôn nóng muốn được để tâm, dòng tin nhắn cố ý nói dối của anh, suy cho cùng cũng chỉ là để nhận được một lời lo lắng.

"..."

Nhưng mấy lần đi đi lại lại bên trong toilet, mấy lần phân vân không biết có nên chủ động gọi hay là không, cuối cùng anh lại chọn cách buông một tiếng thở dài.

Tút!

Ngay cả khi anh chọn chủ động, đầu dây ở bên kia chỉ vô tình đáp lại anh bằng vài ba hồi chuông ngắn, rồi cũng chẳng có giọng nói của ai đó nhẹ ủi an anh, chẳng có lấy một lời nào cả, anh tựa lưng mình vào vách tường nhưng lại thầm ước gì phía sau có một vòng tay.

Cạch!

Lúc này tiếng mở cửa toilet làm anh giật mình, nhưng mà người bước vào sau đó lại càng khiến anh ngạc nhiên nhiều hơn, gương mặt hắn sẵn một biểu cảm giống như chờ đợi, nhìn thấy anh liền hỏi ngay một câu rất tương đồng.

"Sao đi lâu vậy?"

"..."

Hóa ra hắn thật sự đã đứng bên ngoài đợi anh từ nãy đến giờ, mặc dù bản thân anh cũng không rõ được lí do nhưng để lịch sự đáp lại hắn, Hàn Dương đành nhẹ giọng xin lỗi vì sự chậm chạp của mình.

"Xin lỗi, mình đứng đây lâu quá làm phiền mất rồi, Rin muốn đi vệ sinh hả? Sao không vào mà đứng đó đợi làm gì?"

"Tôi vào luôn cũng được sao?"

Tự nhiên hắn lại hỏi câu đó, ban đầu anh không nghĩ ngợi nhiều nên cũng vội vàng đáp lại.

"Thì toilet công cộng mà..."

Đến lúc hắn đẩy cửa thật sự bước vào, tay cũng làm ra cái hành động kéo khuy quần xuống, biểu cảm trên mặt anh có chút hoảng nhẹ, chân bối rối muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

"Đợi chút..."

Tên khốn ấy nhanh chóng túm vạt áo anh giữ lại, hắn không giữ thể diện cho mình, vừa tiểu tiện vừa quay sang hỏi xin anh một tờ khăn giấy.

"Có khăn giấy không? Cho một tờ đi!"

Trước đó hắn biết anh có thói quen luôn thủ sẵn khăn giấy trong túi, thế nên hiện tại hắn mở lời xin xỏ chẳng qua cũng chỉ là kiếm cớ giữ chân anh mà thôi. Hội trưởng hội học sinh lại không nghĩ nhiều như vậy, anh thật thà lấy ra cho hắn một tờ khăn giấy, sau đó cũng thật thà thuận miệng mà hỏi.

"Tính ra cũng sạch sẽ qua ha!"

"Tại crush của mình là người chỉ thích sạch sẽ đó mà..."

Vẻ mặt gian xảo này hắn dùng để biểu cảm trong lúc đáp lại anh, khiến cho tờ khăn giấy nhét vào tay hắn bất ngờ có một lực đẩy như ngầm ý phản bác lại. Hàn Dương chỉ muốn dừng dây dưa tại đó, nhưng bàn tay to lớn mà hắn lợi dụng để giữ chặt sự yếu ớt nơi cổ tay anh thì không cho phép.

"Rin làm gì vậy? Tự nhiên kéo mình lại là sao? Rin đang đi vệ sinh mà..."

"Sao vậy? Xấu hổ hả? Con trai với nhau, mấy cái này ai mà chẳng có... cho xem chút nè, ngại cái gì chứ..."

"Đồ biến thái!"

Anh tức giận cố dùng sức vùng vẫy thoát khỏi bàn tay hắn, lúc đó hắn càng cố gắng kéo anh tới như muốn để anh phải tận mắt thấy những thứ tế nhị. Hàn Dương nhắm mắt vung tay dứt khoát để mà bỏ đi, hành động nóng nảy đó của anh có lẽ không phải là lần đầu tiên hắn thấy, thế nhưng khác với những lần trước là gây chuyện khiến cho anh tức giận, lần này hắn lại vội vàng đuổi theo sau, vội vàng kéo khóa quần mình lên nhưng tờ khăn giấy mà anh đưa thì hắn lại chẳng dùng tới.

"Đùa chút thôi, giận hả?"

"..."

"Thôi mà, xin lỗi được chưa?"

"..."

"Hội trưởng, đứng lại nói chuyện chút đã..."

"Rin im đi, mình không muốn nói chuyện với Rin!"

Phản ứng này của anh trông thật đáng yêu, đối với hắn thì chẳng khác gì anh đang làm nũng nhưng có lẽ hắn chưa từng nhìn thấy anh như vậy bao giờ, cái định kiến là anh không thật sự "gay" ở trong đầu hắn lúc này có chút ngờ vực.

"Hội trưởng thích con trai thật sao? Thật sự không miễn cưỡng mà yêu thầy Nghiêm đó hả?"

"..."

Lần này nắm được bàn tay anh kéo về phía mình, câu hỏi kia của hắn lại khiến cho sự tức giận trong anh bùng lên, cuối cùng hóa thành những cú đánh thật đau, anh đánh vào vai hắn bằng sự bức xúc ở trong lòng mình.

"Vậy Rin ép mình xem cái đó của Rin là để làm gì?"

"Thì tại không biết hội trưởng có thật sự gay hay không? Muốn kiểm chứng đó mà..."

"Rin muốn kiểm cái gì? Mình cũng đâu phải là người yêu của Rin, liên quan gì đến nhau mà kiểm với chứng?"

"Được rồi, xin lỗi mà... chỉ là thấy hội trưởng không vui nên muốn trêu chọc chút thôi, ai ngờ đâu giận dữ như vậy..."

"..."

Từ trong câu nói kia của hắn, ánh mắt và thái độ cũng giống như thật lòng muốn anh vui, nhưng anh lại tỏ ra khó chịu như vậy, có lẽ hắn không được hài lòng. Ngay lúc này mà nói tư cách để dỗ dành thì hắn chẳng có, nhưng hắn biết là anh rất dễ xiêu lòng, có lẽ chỉ nên khéo léo chọn lời khác để trấn an thôi. Cái giọng điệu ngọt ngào của hắn chẳng khác gì bù đắp sự cô đơn của anh suốt mấy tiếng dài chờ đợi được người yêu để tâm tới.

Lòng vòng không cần thiết sẽ mất rất nhiều thời gian, tên gian xảo ấy lại ngon ngọt mà thay đổi cách xưng hô với anh.

"Không phải anh đang thừa nước đục thả câu gì đâu, nhưng mà anh không muốn nhìn em ủ rũ... anh sợ em xảy ra chuyện gì đó nên mới đứng bên ngoài toilet để đợi..."

"..."

"Thôi, hay là mình đi đâu đó chơi một chút cho thư thả đi! Gần đây có vườn trái cây... muốn đi hái trái cây tại vườn không?"

"..."

Giọng điệu này của hắn rất giống kiểu cách cố tình để tán tỉnh anh. Anh thừa biết như vậy, chỉ là không muốn mình làm chuyện sai trái đối với lương tâm. Đã từng nghiêm túc lựa chọn Minh Nghiêm sau nhiều suy nghĩ đắn đo, vậy nên những điều đang diễn ra xung quanh, dù có cay đắng hay đau khổ cũng sẽ chấp nhận, đương nhiên không thể để mấy lời ngọt ngào cám dỗ của hắn khiến niềm tin này yếu đi.

"Mình giúp nhóm Rin làm xong phần kiểm tra rồi đó, chúng ta không còn chuyện gì riêng để nói thêm nữa! Cảm ơn sự quan tâm của Rin, nhưng mình không muốn có tin đồn không hay... xin lỗi nha, mình về lều nằm nghỉ một chút! Tí nữa hạ nắng phải vào rừng học ghép mô cây!"

"Mấy ngày nay anh đều cố gắng tập trung để học... cũng có đăng kí học phụ đạo thêm nữa... anh đang rất nghiêm túc đó Ty! Vì vậy... chỉ là muốn nhận được vài lời động viên của em... không khó khăn đến mức đó chứ!"

"Rin à..."

Cứ phải nói đến những chuyện này làm anh khó xử, trong lòng lại có cảm giác hắn đang cố tình không hiểu ý của mình. Anh không muốn lặp lại những lời lẽ khiến cho hắn đau lòng, nhưng ngay cả khi nặng lời đến như vậy mà hắn vẫn chưa buông tha, thì liệu sau đó anh nhẹ nhàng từ chối, cái tên cố chấp ấy rốt cuộc có chịu hiểu ra hay không?

"Rin cố gắng là tốt, nhưng đừng đem chuyện đó ra nói với mình... khi nào Rin lên hạng đi rồi hãy kể! Mà cho dù Rin lên hạng đi nữa... mình và anh Minh Nghiêm vẫn là người yêu của nhau!"

"Em không xem trên facebook sao? Người ta đang đi tập huấn thêm gì đó... rõ ràng vừa đăng bài lên facebook cách đó có mấy giây, nhưng cũng đâu thèm để tâm đến tin nhắn của em!"

"Chuyện giữa mình và anh Nghiêm mình tự hiểu hết! Rin nói gì cũng vô nghĩa thôi, mình hoàn toàn tin tưởng anh ấy!"

"..."

Sự cố chấp đẩy anh quay đi, vẻ bề ngoài mạnh mẽ là thế nhưng nội tâm giữa chừng thật sự thấy lo. Anh biết hắn đứng trong cái thế muốn chia rẽ mối quan hệ đầy tốt đẹp đó, nhưng dù sao thì hắn cũng nhìn sự việc ở con mắt của người ngoài. Chính vì vậy khi trở về lều, Hàn Dương chỉ vội vàng kéo khóa cửa lại, lưng vừa ngả xuống tấm đệm êm tay cũng nhanh chóng lấy cái điện thoại ra.

"Anh, không thèm quan tâm gì đến em luôn có đúng không?"

Có đôi chút trẻ con khiến anh nhấn thả một đống biểu tượng cảm xúc gửi trong hộp thoại, lúc này đầu bên kia cũng rung lên nhiều thông báo. Nhưng sau đó Minh Nghiêm chỉ lặng lẽ gửi cho anh dòng tin nhắn nhanh được thiết lập sẵn.

"Tôi đang bận, sẽ nhắn lại sau!"

Giữa cái tâm trạng khó chịu này, anh thật sự không nghĩ ra đó chỉ là một tin nhắn nhanh, vì chút tức giận ở trong lòng, Hàn Dương bấm gọi lại mà chẳng thèm suy nghĩ nhiều, anh chỉ muốn lập tức được nghe cái giọng trầm ấm của người mình yêu, đôi ba lời trấn an chắc cũng đủ rồi, đủ để khiến cho anh cảm thấy hài lòng.

"Có chuyện gì đó Ty..."

"Anh xưng tôi với ai đó?"

"Xưng tôi gì chứ? Anh đang họp, gọi lại sau nha!"

"Họp? Em nói em suýt bị nước cuốn mà anh cũng bình tĩnh được như vậy luôn hả?"

"Anh còn chưa nói đến chuyện em đã nhắn tin nói dối đó, thôi ngưng nha! Anh đang họp!"

Tút!

Nói dối?

Ừ thì đúng là anh đã nói dối đó, nhưng chẳng lẽ biết anh nói dối thì người ta không cần quan tâm đến hay sao? Câu trả lời chẳng những không xoa dịu đi, mà ngược lại càng khiến những khó chịu ở trong anh tăng lên đột ngột. Anh biết mình đôi khi bướng bỉnh quá cũng không đúng, nhưng lại nghĩ bướng bỉnh với người mình yêu chắc sẽ chẳng thành vấn đề. Chính vì vậy mà mấy cuộc gọi liên tiếp sau đó cứ cố chấp quay đi rồi quay lại, đầu bên kia chẳng có hồi đáp, anh lại nghĩ mình phải gọi đến khi nào người ta nghe máy thì thôi.

Nhưng đợi đến lúc người kia thật sự đã nghe máy, anh lại ước gì ban đầu mình đừng cố chấp và ngu ngốc như vậy.

"Em làm sao vậy Ty? Anh đã nói là anh đang họp mà? Anh không thích cái kiểu gọi liên tục này đâu đó!"

"Em..."

Cuối cùng anh làm mình làm mẩy để được dỗ dành, nhưng lại thu về thêm biết bao nhiêu sự bực dọc. Chỉ một từ "buồn" thôi thì chẳng thể miêu tả hết, bởi vì anh hiện tại đang nằm dài người ra đó, cứ lặng lẽ nhìn vào màn hình điện thoại trống trơn, sau một hồi phàn nàn của người bên ấy.

Tút!

Người đó không biết những lúc như thế này anh thường hay nghĩ về giây phút được ở gần bên nhau, càng hạnh phúc và càng vui vẻ ra sao, sự cô đơn cứ giống như bị những nhớ nhung đó vùi dập. Hóa ra anh là người bắt đầu, cũng là người đem cơ hội được bắt đầu ấy trao lại cho Minh Nghiêm. Nhưng đến khi yêu rồi thì anh mới biết, chỉ có anh mới dễ dàng sâu đậm và nhớ nhung.

"Mình ngu ngốc thật đó..." – suy nghĩ này âm thầm nung nấu trong cảm xúc của Hàn Dương, kéo cái không khí ngột ngạt bên trong lều trở nên hiu quạnh, cô đơn đến mức khó chịu.

Anh nhận ra, lúc nào mình cũng là người níu kéo tình cảm của đối phương. Người đó có nói ra những lời hay ho nhưng cũng chưa từng cho anh thấy là mình sợ mất. Anh lại hoang mang vô định nghĩ đến những giây phút hạ giọng dỗ ngọt của mình, nghĩ đến cả việc muốn tiếp xúc thân thể, muốn đem hết mọi thứ trao đi, vậy mà cuối cùng đến những lời ngọt ngào anh cần, cần giữa lúc bản thân cảm thấy chơi vơi thì lại chẳng có.

"Em còn sợ em cứ vô tư chọn niềm vui ở ngoài kia thì anh sẽ cảm thấy buồn và nhớ nhung chứ. Thậm chí em cũng sợ anh sẽ hiểu lầm, vì muốn một lòng giữ niềm tin tưởng này cho anh đến cả việc nặng lời khiến người khác đau em cũng chẳng để tâm đến, vậy mà em bướng bỉnh một chút anh lại lớn tiếng tỏ ra mình khó chịu với em." – trở mình và ngẫm nghĩ một chút, hóa ra người ta ở rất xa cũng biết rõ hết những chuyện đang xảy ra ở nơi này. Biết anh đã nói dối, nên nửa lời quan tâm cũng không đáp lại. Càng nghĩ càng thấy đau, vậy mà ban đầu anh còn ngu ngốc cho rằng đối phương tin tưởng mình nên mới yên tâm không hề dò hỏi bất cứ việc gì.

Lần này Dương lại ngồi bật dậy, len lén kéo chiếc khóa cửa lều nhìn ra phía trước, đập vào mắt đúng thật là lều của người mà anh đang nghi ngờ nhất.

Thì ra là vậy, đâu phải tự nhiên gì cậu bạn tên Tú lớp 12C lặn lội xa xôi, sức khỏe không tốt mà đến tham gia cùng chuyến đi này đâu chứ? Lều còn dựng đối diện với lều của anh, thỉnh thoảng lại ghé mắt để tâm như vậy, nếu anh đoán không lầm thì người âm thầm gửi mọi thông tin về cho Minh Nghiêm chắc chắn chẳng có ai khác.

"Rin... tự nhiên mình xót bụng quá, Rin mua giúp mình cái gì ăn liền được không?"

"..."

Nghĩ một lúc rất lâu, dòng tin nhắn của anh mới gửi sang cho người đó. Nhưng điều khiến cho anh bất ngờ chính là phản hồi lập tức mà tên khốn kia đã dành cho anh. Hắn cứ giống như chờ chực sẵn, biết trước anh sẽ nhờ vả mình.

"Em muốn ăn gì?"

"Gì cũng được!"

"Vậy đợi một chút!"

Nói là đợi một chút, nhưng nhận được tin nhắn từ anh chân của hắn còn phóng nhanh hơn cả tên lửa nữa. Biết được trong menu nhà hàng có nhiều loại cháo, nhưng mà hắn lại mang đến lều của anh một hộp cháo trắng.

Là cháo trắng, ngoài ra không còn gì khác nữa.

"Cái gì đây..."

Hai người mở cửa lều ngồi cạnh bên nhau và quay mặt sang hướng khác, nhưng trước đó Hàn Dương cũng rất tinh ý mở cả cửa lều đối diện, phải làm sao để kẻ rình rập thấy anh và hắn đang ở bên nhau.

Lúc này cầm hộp cháo trắng tươi không có chút vị gì mà hắn đưa, Hàn Dương vừa cảm thấy buồn cười trong lòng, vừa không thể hiểu nổi suy nghĩ của hắn, anh cứ đơ người ra nhìn hộp cháo ở trên tay, nhất thời rơi vào trong im lặng.

"..."

"Cháo trắng, chưa ăn bao giờ hả?"

"Rồi nó... nhạt nhẽo như vậy làm sao mà ăn được..."

"Sao không ăn được, thử múc bỏ vô miệng nuốt xuống xem nó có trào lên không? Năm nghìn của anh đó, em chê hả?"

"Nhưng mà..."

Hàn Dương ngậm ngùi im lặng, đem từng muỗng cháo trắng thổi qua cho bớt cái nóng, sau đó cũng ngoan ngoãn chịu ăn, mặc dù vị nhạt nhẽo đúng là trớt quớt y hệt như cái vẻ mặt của hắn.

"Hì hì..."

Hắn thấy anh chịu nuốt xuống vài ba muỗng cũng không hề than trách gì, mắt nhìn theo mà miệng bất giác bật cười lúc nào chẳng hay.

"Cười cái gì mà cười... giúp đỡ không có tâm gì hết..."

"Không phải anh cố tình chơi khăm em đâu, mà cháo trong nhà hàng bán mắc quá... anh không đủ tiền, đi thực nghiệm còn đem theo mì gói ăn đây nè..."

"..."

Kèm với lời vừa nói, hắn còn lôi từ trong túi quần mình ra gói mì ăn dở, giống như muốn chứng minh sự thật cho anh được thấy. Anh liếc nhìn cái hành động trút vụn mì vào miệng của hắn, trong lòng lại cảm thấy rung động lạ thường.

"Rin lúc nào cũng ăn mì gói như vậy không tốt đâu..."

"Đâu phải lúc nào cũng ăn mì đâu, anh cũng nấu cháo trắng đem theo ăn nè, ăn kèm với sơn hào hải vị của nhà nghèo, nhà giàu như ai kia thì làm sao mà biết được!"

"Sơn hào hải vị?"

"Muốn thử không? Ăn với cháo trắng ngon hết sức tưởng tượng luôn đó!"

"Là cái gì..."

Câu lấp lửng tò mò của anh hắn không đáp lại, chỉ đứng dậy chạy đi bằng đôi chân trần, lúc quay lại thì đem theo vài ba cái hủ nhỏ.

"Cái gì vậy?"

"Đây là cá suối nướng mọi, cá suối rim mặn, mắm cá suối... em muốn thử cái nào trước?"

"Hả..."

Hàn Dương làm ra vẻ mặt kì thị khi nhìn thấy mấy cái hũ ở trên tay hắn, nhưng chỉ cần đối phương mở nắp, mùi thơm thoang thoảng ghé vào cánh mũi anh đã làm cho anh thay đổi suy nghĩ.

"Cá suối là cá gì vậy?"

"Trời, cá suối là cá bắt ở dưới suối đó ông!"

"À... vậy mà tưởng con cá tên suối!"

"Chán ông ghê đó ông, đúng là cái đồ công tử bột!"

Có lẽ đây là lần đầu tiên mà anh thấy hắn tử tế như vậy, lấy một con cá nhỏ từ trong hũ ra, xé thịt loại bỏ xương rồi mới thả vào trong hộp cháo trắng của anh. Miệng bắt đầu giải thích về nguồn gốc của món ăn, nhưng nghe qua lại rất giống lời tâm sự.

"Mẹ anh là người dân tộc, mấy món này anh ăn từ nhỏ... giờ đi đâu mà thiếu là cảm thấy ăn không ngon!"

"Cái này là mẹ anh làm hả?"

"..."

Thật ra hắn cố tình xưng hô như vậy với anh, cũng không nghĩ sau đó Hàn Dương lại bị cuốn theo, nhưng lần đầu tiên nghe đối phương gọi mình như vậy, đôi mắt hắn bất ngờ trở nên vui vẻ lạ thường.

"Ừm, mẹ anh làm đó!"

"Hình như mình mới vừa gọi nhầm thì phải..."

Đến lúc thấy Hàn Dương phát hiện ra bản thân bị cuốn theo cách xưng hô này của hắn, hắn lại làm cái mặt tiếc rẻ, giọng điệu năn nỉ anh đừng để tâm đến.

"Gọi vậy cũng được mà, rõ ràng anh lớn tuổi hơn em chứ bộ..."

"Lớn tuổi hơn người khác vì ở lại lớp mà còn tự hào quá ha!"

"Chậc, ăn đi... thử miếng cá đi coi có ngon không?"

Muỗng cháo anh múc lên không có miếng cá của hắn bỏ vào, hắn lại nhanh chóng xé ra một miếng khác trực tiếp đặt vào phần cháo trên muỗng của anh. Điệu bộ đang làm lơ chuyện bị chỉ trích là ở lại lớp, nhưng dáng vẻ đầy nhiệt tình này thì cũng đáng yêu đó chứ.

"Thử đi!"

Anh không nỡ từ chối đôi mắt lấp lánh hi vọng thế này, mặc dù không biết sau khi nuốt miếng cá vào bụng, tối nay rốt cuộc có yên ổn để ngủ hay không.

"..."

Nhưng kì lạ là ở chỗ miếng cá kia giòn tan trong miệng, vị tự nhiên không hề có muối, nhưng lại có cảm giác giống như đã được ướp qua. Đôi mắt Hàn Dương đảo qua đảo lại, đúng là ngon hơn so với những gì anh tưởng tượng rất nhiều.

"Ngon chứ gì..."

"Ừm... ăn với cháo trắng hợp lắm luôn!"

"Vậy thử cá rim luôn nha, cũng ngon lắm!"

"Ừm..."

Trước khi tiếp tục mở hũ thứ hai, hắn cẩn thận đóng nắp hũ thứ nhất lại, miệng thì thầm ra vẻ trân trọng số đồ ăn ít ỏi đó.

"Phải đóng chặt nắp đó, nếu bị mềm đi thì lần sau ăn không được ngon đâu!"

"Còn mắm cá thì sao?"

"À cái đó nó hơi nặng mùi, anh không biết em ăn được không..."

"Thì cứ cho người ta thử đi!"

"Ok!"

Lần lượt từng hương vị khác biệt anh được hắn cho thử qua, chẳng mấy chốc mà hộp cháo trắng nhạt nhẽo của anh cũng vơi đi bớt. Đúng là lần đầu tiên trong đời được thử qua loại sơn hào hải vị thế này. Hàn Dương no căng cả bụng, ăn uống trò chuyện cùng với hắn vui vẻ một lúc, anh cũng chẳng để ý đến chiếc điện thoại bên cạnh, không biết đã nhận được tin nhắn thứ mười hai rồi.

Ring!

Cuối cùng không thể chờ đợi được, người vừa nhắn hàng loạt tin nhắn cũng bắt đầu gọi cuộc gọi đầu tiên.

"Rin im lặng chút nha, mình nghe điện thoại của anh Nghiêm!"

"..."

Nói im lặng thì hắn lập tức im lặng, chỉ đáp lại Hàn Dương đúng bằng một cái gật đầu. Người bên kia vừa nghe tín hiệu bắt máy, giọng đã gấp rút hỏi những câu giống như trách móc.

"Em đang làm gì đó? Sao không trả lời tin nhắn của anh?"

"Em đang ăn nên không để ý điện thoại..."

Có lẽ để đích thân gọi video tới cho anh, người ở phía bên kia đã ra khỏi phòng họp rồi. Hiện tại anh nhìn thấy phía sau Minh Nghiêm chỉ là cảnh quan bên ngoài, không phải trong phòng họp như đã được biết. Nhưng dù sao bản thân cũng sáng suốt tự hiểu ra, không muốn hỏi những câu cắc cớ khiến cho người ta phật lòng.

"Em ăn gì vậy? Ăn với ai đó?"

Chút giọng điệu tra hỏi đầy kì lạ này thật sự không khiến cho anh bất ngờ, cứ như người vừa cáu gắt tắt máy kia đã đổi thành một người khác. Hàn Dương chỉ mỉm cười loáng thoáng tìm một câu đáp cho qua.

"Em ăn một mình..."

"Lại bắt đầu nói dối rồi đó!"

Đến khi Minh Nghiêm phản ứng bằng thái độ gắt hơn, Hàn Dương cũng lập tức nhớ đến mục đích ban đầu khi gọi Rin tới, việc ngồi ăn với hắn cốt cũng chỉ là cố tình để kiểm chứng một sự thật mà thôi.

"Anh biết rồi thì còn hỏi em làm gì?"

Giọng điệu đáp lại của cậu hội trưởng hội học sinh khiến cho người ngồi bên cạnh không khỏi kinh ngạc. Nhưng người ở bên kia cuộc gọi cũng không ngoại lệ, chất giọng bất chợt hạ thấp xuống.

"Vậy là em cố tình đó hả?"

"Đợi em một chút!"

Hàn Dương đặt hộp cháo vừa ăn xuống đất, gấp rút đứng dậy bước vòng ra đằng trước căn lều, từng bước rất mạnh dạn hướng về chỗ của cậu bạn tên Tú. Rin không giấu được sự lo lắng, bất ngờ cũng quên mất lời hứa sẽ giữ im lặng ban đầu.

"Em đi đâu vậy?" – Rin lên tiếng hỏi.

Giọng hỏi kinh ngạc đó thu vào loa thoại, khiến mấy phần bực dọc trong lòng Minh Nghiêm sau câu nói dối của anh lại càng tăng lên. Hàn Dương đến gần chỗ người bạn tên Tú, cậu ấy hiện đang ngồi cùng hai người bạn, nhìn dáng vẻ chăm chú và mấy ngón tay liên tục chạm vào màn hình, anh càng muốn chứng minh giác quan của mình là đúng, nhưng chỉ có một cách duy nhất là giật lấy điện thoại từ trên tay đối phương mà thôi.

"Ê..."

Bởi vậy lúc đó anh không nói gì nhiều, vừa tới gần đã nhanh chóng giật lấy thứ gọi là "tang vật" trong cuộc điều tra của cá nhân mình. Quả nhiên thứ mà anh thu được trên tay còn nằm rành rành ra đó, vẻ mặt của bạn Tú cũng hớt hải và lo sợ, nhưng dù sao đi nữa thì khung chat đang soạn tin nhắn với "Anh Nghiêm" cũng chẳng còn cơ hội để giấu đi.

"Em thấy Rin với Dương ngồi ăn với nhau, hai người vui vẻ lắm đó anh, nhưng hình như Dương nhắn cho Rin trước hay sao đó... lúc đến Rin còn đem theo cháo thì phải?"

Lướt lên trên để đọc lại dòng tin nhắn mà Tú đã gửi, khóe môi anh lúc này chợt nhạt nhẽo cười, đầu bên kia đối phương bắt đầu thấy lo, bắt đầu có ý muốn trấn an nhưng có lẽ đến đây chuyện cũng đã rồi.

"Ty... nghe anh nói đã..."

"Em biết ngay mà, nếu không cho người theo dõi em làm sao anh biết được chuyện ở đây nhanh đến như vậy, nhưng mà nghĩ cũng ngộ quá ha... anh nói anh bận không thể nhắn cho em một tin, vừa bắt máy là dập máy liền... vậy mà đống tin nhắn báo tin từ người nào đó thì anh lại đọc không sót, hình như mối quan hệ giữa anh và Tú cũng không giống như em nghĩ đúng không?"

"Dương nhầm rồi, mình thật ra là em họ của anh Nghiêm..." – nghe thấy lời suy đoán có tính ghen tuông từ Dương, Tú cũng rất nhanh chóng chen vào phân trần.

Chỉ có điều, Hàn Dương lại dứt khoát từ chối nghe thêm những lời từ phía đối phương, anh nhạt nhẽo bật cười liếc nhìn người đó, lời anh nói cũng uy nghiêm giống như cách anh được đề bạt trở thành hội trưởng của hội học sinh.

"Giải thích làm gì? Tú nghĩ mình sẽ tin Tú sao? Dù ở mối quan hệ nào đi chăng nữa... việc hai người thông đồng với nhau theo dõi mình như thế này cũng là chuyện sai trái đó!"

"Nhưng mà..."

Chiếc điện thoại anh đưa lại cho đối phương có ý cắt ngang những lời mà người đó định giải thích, tắt đi cuộc gọi với người mình yêu, Hàn Dương cũng buông nhẹ một tiếng thở dài. Chỉ cần nghĩ ngay đến cả sự tin tưởng mà người đó cũng không dành cho mình, trong lòng anh thất vọng đến mức không muốn nghĩ thêm gì nữa.

"Ty..."

"Em về lều, em muốn ăn cháo tiếp!"

"À... ừm..."

Sự cố chấp khiến anh giả vờ mạnh mẽ, còn khiến anh cố tình xưng hô như vậy với Rin. Có lẽ ngay vào giây phút này việc anh làm chỉ là muốn chứng minh bản thân đang bất bình với hành động của anh em nhà họ. Nhưng đến lúc cầm hộp cháo đã ăn dở trên tay, dòng nước mắt cố kìm nén kia thật sự không thể giả vờ.

"..."

Hắn biết rõ tâm trạng của anh lúc này không ổn, nên cũng chỉ im lặng chờ đợi để anh mở lời. Nhưng mà anh vừa khóc vừa quay sang hắn trách móc vô cớ, cuối cùng cũng chẳng biết bản thân thật sự muốn gì.

"Người ta khóc mà anh còn ngồi đực cái mặt ra... sao không an ủi được câu nào hết vậy?"

"Hả..."

"Haiz, đúng là... chán ghê á!"

Nói rồi hội trưởng đầy uy nghiêm bất ngờ đem hộp cháo đẩy sang hắn, vùng vằng chui ngược vào trong lều nằm dài ra đó, mấy tiếng khóc thầm lúc ban nãy cũng hóa ra to. Nhưng mà hắn thật sự không biết tới đây mình phải làm gì, hàng vạn câu chuẩn bị để nói bị tiếng khóc kia của anh rượt đuổi đi hết.

"Ừm... vậy không ăn cháo nữa hả?"

"Nuốt hết đi!"

"Vậy anh ăn đó nha..."

"..."

Hỏi lại anh một tiếng, hắn không nghe thấy câu trả lời liền kê hộp cháo lên miệng sột soạt húp cạn. Hàn Dương ngửa đầu nhìn ra, thấy thật sự đối phương đã ăn hết số cháo dư của mình, trong lòng càng tức giận gấp hai.

"Vậy mà anh nói anh nghiêm túc tán tui đó hả? Ít ra tui đang buồn anh phải đút cháo cho tui ăn chứ... anh còn ăn hết luôn là sao?"

"Thì... anh nói anh sẽ nghe lời của em rồi mà!"

"Anh cút bà anh đi, đồ ngu!"

"Vậy... anh đi thật đó nha!"

"Đi đi!"

"Ok!"

Có lẽ nào hắn đang trêu tức anh không? Anh chỉ vừa cáu gắt quát lên, cái tên đó ở phía bên ngoài liền cúi xuống nhặt đống hũ ôm trọn vào lòng, sau đó cũng ngoan ngoãn khuất khỏi tầm mắt. Hành động nhanh chóng biến mất dạng của hắn khiến cho sự ấm ức đổ dồn trong anh, làm tiếng khóc của anh càng to hơn nữa.

Nếu ở nhà thì mỗi lần anh làm nũng chắc chắn Lam Tuyên sẽ chiều chuộng và dỗ dành, nhưng hiện tại người anh trai này không muốn đem chuyện riêng tư ra để làm phiền đến đứa em đó. Anh biết nó có được một ngày ngắn ngủi ra ngoài với tâm trạng tốt, cũng muốn nó có thêm thời gian để ở bên cạnh người mà nó muốn.

"..."

Nhưng hiện tại ở lều của Tuyên và Kỳ cũng có một người nằm dài ủ rũ chẳng khác gì anh. Cơn đau bụng đang dữ dội mà kéo đến, trước giờ có lẽ Lam Tuyên chưa từng trải qua sự cố này, chỉ biết ôm bụng nằm co ro một chỗ, cảm nhận được rõ ràng mồ hôi lạnh đang toát ra dọc theo sống lưng. Tử Kỳ trước đó không biết đã đi đâu, hiện tại hắn quay trở lại lều, tay vừa vén tấm cửa lều lên, miệng cũng đã ồn ào hỏi thăm.

"Uống thuốc rồi mà cũng không đỡ chút nào luôn hả?"

"..."

Anh chỉ trở mình nhìn hắn ta một cái, sau đó lại co người ôm bụng dưới tấm chăn mỏng. Hắn bê ở trên tay một li nước có mùi gừng, còn dùng cái muỗng dài khuấy khuấy tạo thành tiếng động, sau đó cẩn thận tới gần bên cạnh anh, mặc dù cử chỉ thì tỏ ra quan tâm nhưng khẩu ngữ lời nói cứ giống như hả hê lắm.

"Ai biểu ăn cơm gà một mình làm gì để rồi đau bụng!"

"..."

"Lần sau bớt bớt lại đi nha, ham ăn quá mà..."

"..."

"Đau quá không nói nổi luôn hả? Thôi mà, dậy chửi tui đi chứ..."

"Làm ơn im lặng một chút đi..."

Cuối cùng anh cũng chịu trả lời, nhưng xem ra giọng điệu không đủ sức để hung dữ giống như mọi ngày. Tử Kỳ khe khẽ thử vén chăn lên, anh lại cau mày kéo trở lại.

"Lạnh hả?"

"..."

Mặc kệ anh không nói, hắn tự ý đưa tay luồn vào trong chăn tìm kiếm bàn tay của anh, sờ trúng thôi cũng thấy giật mình vì lượng nhiệt từ cơ thể thấp đến khó tin.

"Anh lạnh quá rồi nè, lấy thêm mền của tui đắp đi!"

"..."

Bản thân biết rõ mình cần sự quan tâm đó chứ, nhưng anh lại sợ thêm lần nữa thì trái tim này sẽ ngộ nhận mất. Lúc hắn loay hoay muốn đắp chăn cho anh, anh lại gượng ngồi dậy giật lấy để tự bản thân chăm sóc chính mình.

"Tôi tự làm được!"

"Sao vậy?"

Tên ngốc ấy tròn mắt nhìn anh, hắn không vừa ý cái thái độ vừa rồi, nên khi đối phương hạ lưng xuống, hắn cũng lèm bèm chỉ trích phản ứng của người ta.

"Người ta lo cho anh mà anh còn làm thái độ đó nữa..."

"..."

"Anh đúng là giống mấy con mèo ghê luôn, nhưng mà thôi... tôi nhân từ đại lượng không so đo với anh làm gì!"

"..."

Ngừng câu trước thì câu sau hắn cũng tự đề cao bản thân, ngừng một chút khó chịu thì sau đó hắn lại quay trở về giây phút ban đầu. Tay ủ vào nơi li nước gừng ấm kia, sau đó cố ý đem chút ấm áp đó truyền sang nơi gò má anh.

"Dậy uống nước gừng đi, tui cực khổ lắm mới đi xin được ở trong bếp của nhà hàng đó! Đây là lần đầu tiên tui chăm người bệnh, anh cũng đừng có chê chứ... nè, quay mặt qua nhìn tui chút đi!"

"Tôi muốn yên tĩnh!"

"Biết rồi, biết anh muốn yên tĩnh rồi! Nhưng dậy uống một chút thôi mà, ấm bụng sẽ đỡ đau hơn đó! Anh uống rồi thì tui sẽ cút đi chỗ khác liền, để cho anh yên tĩnh được chưa?"

"..."

Lam Tuyên không hề nói năng gì, nhưng mà cơn đau bụng lúc đó như cố tình hạ gục ý chí muốn yên tĩnh của anh. Đau đến mức sức trẻ cũng chẳng gượng nổi, hai tay anh đồng thời đều ôm lấy bụng, cứ muốn bấu thật chặt vào lớp da đó trước khi để nó hành hạ bản thân.

"Đó đó... lại đau nữa rồi mà còn lì, ngồi dậy uống đi... nếu không tui sẽ..."

Cũng chẳng biết hắn ta có đang thật lòng muốn giúp anh hay không nữa, anh cứ cảm giác cái tên xấu xa này đang lợi dụng thời điểm anh yếu thế để mà giở trò. Hắn đem bàn tay đáng sợ đó tới gần lướt nhẹ trên thân thể anh, sự thích thú trong giọng cười kia khiến Lam Tuyên lo sợ ngồi bật dậy.

"Cậu đừng có mà điên!"

"Anh bây giờ đâu có đủ sức chống cự, còn không ngoan ngoãn nữa là tui sẽ dê anh đó!"

"Tôi là anh của cậu đó!"

"Thì sao?"

"Với lại cậu cũng nói mình thẳng lắm mà?"

"Ủa liên quan gì?"

"Tôi... không thích cái kiểu quấy rối thiếu tôn trọng đó của cậu!"

"Dạ thưa quý ngài!"

Vậy là hắn khẩn trương thay đổi tư thế, quỳ rạp người ở trước mặt anh, hai tay đầy kính cẩn dâng lên chỗ nước gừng kia. Giọng điệu bắt đầu tấu hài chọc tức sự nghiêm túc của anh.

"Bi xà, đây là trà nhân sâm nghìn năm bổ thận tráng dương nhưng lại có tác dụng chống đi nặng dạng lỏng đó nha... nếu bi xà không muốn đi nặng năm lần bảy lượt thì hãy hả cái miệng ra mà nuốt cho hết vô bụng... ai da... bi xà đừng có cố chấp như vậy nữa, thật là mất công quá đi mà..."

(* Bi xà là cách Tử Kỳ phát âm từ "Bệ Hạ")

"..."

Thử xem ai lại không bó tay chịu thua trước hắn cơ chứ? Đến cả anh còn không bì nổi, cuối cùng cái hành động mím môi gượng để không cười mà anh cũng chẳng làm ra nên hồn.

"Bi xà, rốt cuộc có uống không mà cười?"

"Đưa đây!"

"Không uống thần đạp chết bà bi xà luôn đó nha!"

"..."

Đợi đến lúc anh chịu nhận li nước gừng của hắn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối trước mặt anh, nhưng vẻ mặt chờ đợi một lời nhận xét. Khổ cho Lam Tuyên chỉ vì tin tưởng hắn, một nửa li nước gừng nuốt hết vào bụng mà đôi mắt đã thất thần đến thế kia rồi.

"Ực..."

Phải miêu tả cái cảm giác khi đưa thứ này vào trong bụng bằng từ ngữ nào đây nhỉ?

"Thấy sao?"

Có lẽ hắn đang rất háo hức chờ đợi một lời nhận xét thật lòng từ anh. Nhưng nhìn khóe mắt của đối phương lúc này đỏ lên, trong lòng hắn lại cảm thấy lo, đành nhỏ giọng có ý dò hỏi.

"Sao vậy... khó uống lắm hả?"

"Cũng... không khó lắm!"

"Sao nhìn mặt anh đau khổ quá vậy?"

"Thì... nó giống như nuốt cái bánh răng vậy đó!"

"Bánh răng là bánh gì?"

Câu hỏi này anh không đáp lại, thành thật dù cho có khó uống đi nữa, anh vẫn trân trọng những thứ được gọi là lần đầu mà hắn đã làm cho mình. Sau đó Lam Tuyên vẫn cố chấp uống thêm lần nữa, cạn hết số nước bên trong li mặc cho Tử Kỳ đang hí hửng tìm điện thoại để tra xem cái "bánh răng" là gì.

"Bộ khó uống lắm hả?"

Tra xong rồi hắn lại quay sang nhìn anh, đầu chân mày cau lại hoài nghi hỏi thêm lần nữa.

"Không đâu, cũng bình thường thôi à!"

"Chỉ là nước gừng với muối, có gì đâu mà khó uống đúng không?"

"Cậu bỏ bao nhiêu muối vào vậy?"

"Ba muỗng thôi chứ nhiêu!"

"Ba muỗng?"

Anh tỉnh giọng mà hỏi lại hắn, sau đó Tử Kỳ cũng thành thật gật đầu.

"Ừ, ba cái muỗng ăn cơm á!"

"Với một li nước như thế này?"

Có lẽ hắn không nhận ra sự khó hiểu từ trong thái độ của anh, vẫn nằng nặc khẳng định mình chỉ bỏ vào có ba muỗng muối mà thôi, dù cái li hắn pha mang tới cho anh thì bé xíu bằng bắp tay.

"Thì người ta hướng dẫn sao tui làm vậy mà, anh không tin hả? Để tui đọc lại cho nghe nha!"

"Ừm..."

Nói rồi hắn lại lướt lướt trên màn hình điện thoại, quay trở lại cái trang đã hướng dẫn hắn nấu li nước gừng ban nãy. Sau đó giọng điệu rất dõng dạc đọc to nội dung trong đó.

"Khoảng năm mươi gram gừng đập dập bỏ vào nồi nấu cùng với một đến hai lít nước, khi nước sôi, bỏ thêm ba muỗng cà phê muối, uống dần trong một ngày..."

"..."

Xong câu đó ánh mắt Tử Kỳ ngước lên nhìn anh, nhìn thấy sự thản nhiên hiện ra trên gương mặt anh, hắn lại cúi xuống đọc thêm một lần nữa.

"Nấu cùng với một đến hai lít nước, khi nước sôi, bỏ thêm ba muỗng cà phê muối, uống dần trong một ngày..."

"Hì..."

Trước kia Lam Tuyên duy nhất bật cười với hắn, còn hiện tại thì anh duy nhất cười ra thành tiếng, lòng không còn ngôn từ nào để nói nữa, chỉ ôm bụng chịu trận cơn đau, những cơn đau đan xen từ việc rối loạn tiêu hóa còn kèm theo cả sự tấu hài của hắn.

"Trời, hồi nãy tui đọc nhanh quá nên lướt qua chỗ đó..."

"Đừng có mà biện minh!"

"Thật mà... xin lỗi nha... tại thấy anh đau quá nên tui cũng chỉ lo gấp gấp đem về cho anh thôi chứ bộ..."

"Ờ..."

Đương nhiên anh chẳng trách gì cả, ngay từ ngụm đầu tiên cũng biết thừa chính tay hắn nấu rồi, bởi vì nếu là nhờ người khác, chẳng có ai ở trên đời này lại ngớ ngẩn đến như vậy.

"Mặn quá thì anh nên nói chứ sao lại uống hết luôn! Anh đúng là..."

"Thì tại tôi cũng thấy nó không quá mặn..."

"Nè, đừng có giở cái giọng mỉa mai đó nha!"

Thật lòng đó chứ, anh thật lòng cảm thấy li nước gừng ấm của hắn còn ngọt hơn cả đường mía. Nếu có thể nhai luôn từng miếng gừng kia và tống hết vào trong bụng anh cũng sẽ làm. Chỉ có điều những thầm kín đó thì làm sao mà hắn hiểu, hắn chỉ nghe được lời cảm ơn của anh vậy thôi, nhưng phía sau đó còn chứa cả một trời tâm tư khác nữa.

"Cảm ơn nha!"

Nửa chừng trái tim anh muốn hắn biết được, nhưng nửa chừng lí trí anh lại muốn thôi. Chỉ sợ có khi nói ra rồi đến cả việc nhìn mặt nhau cũng không thể.

"Tay cậu... chỗ đó?"

"À... haha... hồi nãy cầm cái nồi mà quên lấy miếng nhấc nồi đó mà!"

"..."

Lúc mắt anh hạ xuống mới thấy ngón tay trỏ của hắn đã đỏ ửng lên một đường bỏng dài. Hắn chỉ biết qua loa bảo mình không sao nhưng chắc hắn không biết được anh lúc nhìn thấy vết bỏng đó sẽ cảm thấy lòng ran rát thế nào.

"Lấy cái giỏ kia đi!"

Lam Tuyên chỉ tay về phía cái giỏ nhỏ mà anh mang theo, hắn cũng chiều ý anh nên đưa tới giúp. Sau đó anh lại lôi từ trong số thuốc mang theo lấy ra một lọ màu trắng.

"Đưa tay đây!"

"Trời ơi... bỏng nhẹ thôi mà!"

"Bỏng nhẹ cũng phải bôi, là con người sao lại không thấy đau được chứ?"

"Đưa đây tui tự làm!"

Hắn giật lấy lọ thuốc từ anh, lấy ra tay một ít kem trắng bôi vào trong chỗ vết thương, nhưng cái hành động sơ sài đó không khiến mắt anh hài lòng. Anh lại chủ động tới gần cầm lấy bàn tay hắn, xoa thật đều và mỏng lớp thuốc trên chỗ vết thương. Sự chăm chú của anh khiến hắn im lặng để tâm, nhưng lại là để tâm đến mùi thơm trên tóc anh giống như mọi lần, có cơ hội thì ngại gì lại không hít thật sâu. Chỉ có điều, bởi vì khoảng cách gần như thế, hắn lại hít mùi hương từ tóc của anh, những suy nghĩ trong anh đương nhiên không bình thường được.

"Thơm quá à..."

"Tử Kỳ!"

"Hả?"

"..."

Đôi mắt anh lúc này có vẻ lúng túng, là lúng túng để chọn cho mình một câu phù hợp trước khi nói ra. Nhưng rốt cuộc càng nghĩ cho hắn, trong lòng anh lại giống như đang ngược đãi chính mình.

"Cậu đã thử tìm hiểu xem... chị Minh Trang có thật lòng thích cậu hay không chưa?"

"Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?"

"Một người thật lòng thích ai đó chắc chắn sẽ không để người mà mình thích chạy ngược chạy xuôi chỉ chăm sóc mình như vậy!"

"Ý anh là việc tui chiều chuộng chị ấy đó hả? Tui thấy bình thường mà, kể cả không phải tui tán tỉnh đi nữa... đơn giản chỉ là ga lăng thôi cũng không được sao?"

"..."

Hắn suy nghĩ đơn giản thì cũng tốt thôi. Anh chỉ để tâm việc tính cách tốt đẹp của hắn bị người khác mang ra để lợi dụng. Mà nếu hắn cứ nghĩ đơn giản như vậy, hóa ra ngay cả khi biết bản thân mình đang bị lợi dụng, Tử Kỳ cũng chẳng thèm để tâm gì sao?

"Tôi chỉ nói ví dụ... một lúc nào đó cậu nhận ra chị ấy chỉ đang đùa giỡn với cậu thì sao?"

"Ài! Anh trai yêu quý của tui ơi, đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề lên như vậy chứ! Ai biết được tui thích chị Trang đến mức nào? Ngay cả bản thân tui còn chưa chắc nữa, chẳng qua là đẹp, đúng mẫu người tui thích... tui đâu có si tình sâu đậm đâu mà anh lo!"

"Nếu thật sự không thích người ta đến mức độ đó... cậu cũng đâu nhất thiết phải chiều chuộng đến như vậy?"

"Ủa thì tui cũng chiều chuộng anh đây nè! Tui cũng chiều anh hai, chiều anh H, tui cũng đối xử tốt với rất nhiều người. Đâu có riêng gì chị Minh Trang. Giữa con người với con người trước khi có tình yêu thì cũng nên có tình nhân loại không đúng hay sao? Sao anh không nghĩ đơn giản một chút đi... nghĩ là tui tốt tính được rồi!"

"Nhưng nếu cậu cứ tốt lung tung như vậy, cậu sẽ làm người khác hiểu lầm!"

"Ai? Ai hiểu lầm?"

"..."

Đúng là nói với hắn một lúc, cơn đau bụng của anh có giảm đi thật, nhưng lại thay thế bằng một cơn đau đầu từ đâu âm ỉ kéo tới.

"Sao tôi lại đi nói chuyện nghiêm túc với cậu để làm gì không biết nữa! Đúng là..."

Mặc kệ hắn ngồi đó trơ cái mặt ra, anh chỉ hạ lưng ngay ngắn mà nằm xuống, muốn kéo cả tấm chăn che kín mắt mình để không phải nhìn thấy dáng vẻ khó ưa đó thêm nữa.

"Lại giận nữa kìa..."

"Ai mà thèm giận cậu!"

"Rồi có đỡ đau bụng hơn chưa?"

"Đau đầu quá, đi chỗ khác đi!"

Tử Kỳ lì lợm kéo tấm chăn ra, hắn liếc nhìn gương mặt điển trai của anh đang cau có nhắm mắt lại. Mấy ngón tay nhẹ nhẹ xoa xoa trên đó, muốn làm giãn chỗ nhăn nhó kia.

"Đừng có cau mày, mai mốt già thành hai dòng suối ở đây luôn à!"

"..."

Rồi hắn lại đem sự ấm áp của bàn tay đó xoa xoa bụng anh. Hành động thân mật đến như vậy mà hắn trao cho, nói đúng ra anh không muốn nhận, anh sợ mình sẽ càng lún sâu không thoát ra được. Nhưng nếu gạt hắn ra để được an tĩnh thì anh lại không nỡ lòng. Thấy tiếc những giây phút yên bình như vậy, thời khắc mà hắn không dùng sự vô tình của mình khiến anh tổn thương. Biết là bất chính đó, nhưng anh lại tham lam muốn giữ hết ở trong lòng.

"Ui da, mỏi lưng quá..."

Tử Kỳ khẽ than lên một tiếng, buông người nằm cạnh bên Lam Tuyên, bàn tay hắn vẫn giữ yên vị trên bụng của anh, xoa xoa suốt một khoảng thời gian rất dài. Hắn nằm nghiêng hướng về phía anh, tay phải vừa xoa bụng giúp anh, tay trái cũng thuận tiện lướt lướt điện thoại. Hành động đó lặp lại chậm rãi, giống như sự ấm nóng từ cơ thể hắn đã truyền sang anh một năng lượng mới. Nhưng dòng năng lượng kia chẳng những khiến anh ấm áp, nó còn khiến cho vài suy nghĩ trong đầu bỗng nhiên hóa thành hư hỏng.

"..."

Hắn bày tỏ quan tâm với anh một chút, mắt cũng bắt đầu chớm lim dim, có vẻ như hôm nay cũng đã dùng hết sức rồi, vài ba phút sau đó tiếng ngã của chiếc điện thoại trên tay vang lên, anh nhìn sang đã thấy hắn ta ngủ khì mất rồi.

"..."

Mấy nhịp tim dưới lồng ngực anh quậy phá đập vang, giả vờ ho vài tiếng thật lớn để xem chừng hắn. Nhưng lúc anh ho lên, Tử Kỳ vẫn há miệng khò khò chẳng hề hay biết.

Lam Tuyên cẩn thận nhìn ra cửa lều, trước đó hắn biết anh thấy lạnh nên lúc chui vào cũng đã khóa kín, hiện tại trên người anh còn được chèn qua một tấm chăn mỏng. Anh đem tấm chăn đó trùm qua người hắn, nhè nhẹ đẩy sự ấm áp tiếp xúc từ bàn tay của hắn trên bụng của anh, đẩy xuống dưới vị trí nhạy cảm.

Trong đầu anh lúc này dục vọng cao hơn mọi thứ, cũng chẳng đoán trước nếu như hắn bất ngờ tỉnh lại sẽ đối diện với hành động lén lút của anh ra sao. Nhưng bởi vì cái miệng hư hỏng của hắn ở cạnh đang ngáy khò khò, Lam Tuyên lúc đó mới bạo gan đem bàn tay hắn bỏ vào trong quần của mình.

Ngay lập tức sự ấm nóng của da thịt hắn ta truyền sang, lại còn được kết hợp với nghìn cảm xúc xấu xa của anh. Dưới lớp vải thun của chiếc quần jogger, trên một lớp vải mỏng của quần boxer...

"..."

Anh thấy toàn thân mình nóng đến phát điên, khối cảm xúc không ngừng vươn mình thức dậy nhưng cuối cùng mục đích làm ra điều đó là gì thì anh chẳng rõ.

"Không được..." – nghĩ thầm cảnh tỉnh chính bản thân. Lam Tuyên lại vội vàng rút tay của hắn thô bạo vứt ra, gấp rút tìm cách để ngồi dậy. Chỉ tội Tử Kỳ mở mắt bừng tỉnh, hắn ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì trong lúc mình vừa thiếp đi.

"Sao... sao vậy..."

"Không... tôi đi... toilet..."

"Lại đau bụng nữa hả?"

"..."

"Ê... nè... chờ chút..."

Đúng lúc hắn có ý định theo sau anh chui ra khỏi lều, Lam Tuyên lại bất ngờ nghiêm mặt quay lại đưa ngón tay trỏ cảnh cáo.

"Cậu ở yên trong đó... không được đi theo tôi!"

"Làm gì mà ghê quá vậy? Anh làm như tui không biết anh đi nặng không bằng!"

"..."

Hắn cố tình nói lớn để trêu chọc anh, nhưng sau đó cơn buồn ngủ không ngăn nổi, Tử Kỳ lại chui vào bên trong, bất cần để tâm đến việc anh có quay trở lại hay không, hắn ôm đống chăn gối nằm sấp trên đệm, vài ba giây sau đó thì ngủ như một đứa trẻ sơ sinh. Đến lúc anh quay lại trong lều, điệu bộ cưng muốn xỉu của hắn lại lần nữa làm cho trái tim anh thổn thức.

Mặc dù sau đó Lam Tuyên cố gắng tập trung dọn dẹp để mắt không phải nhìn tới hắn ta. Nhưng rồi cũng phải hạ quyết tâm thơm nhẹ lên gò má hắn một cái, đó là tại vì hắn ngủ say mà thôi.

Thật ra anh đâu có lén lút để mà làm bậy.