[BL] U Mê

Chương 46: Tổn thương.




---

Khu vực cắm trại tại Madaguoi thông thường sẽ có lều đã được dựng sẵn phục vụ nhu cầu của khách du lịch. Nhưng vì trường Martin đã bao trọn gói để các học sinh trong trường tham gia thực nghiệm, thế nên việc tự túc dựng liều chính là một phần nằm trong thử thách mà các học sinh đều phải trải qua.

Bởi vì không bắt buộc học sinh tham gia, nên mỗi lớp dao động chỉ tầm ba mươi phần trăm sĩ số. Chính vì vậy quản sinh yêu cầu học sinh sau khi điểm danh theo lớp, sẽ tiếp tục tập trung theo khối rồi mới nhận lều.

"Các em chú ý, thầy sẽ đọc tên và mã học sinh, từng cặp bắt đầu lên đây nhận lều theo danh sách đã xếp sẵn! Về phần danh sách này thì do các bạn phụ trách đã chia ngẫu nhiên, chính vì vậy dù bạn đồng hành với các em ngày hôm nay là một người bạn không quen thì các em vẫn phải cố gắng giúp nhau hoàn thành thử thách dựng lều! Tất cả nghe rõ chưa?"

"Dạ!"

Con số hơn một trăm ba mươi học sinh được chia làm ba, quản sinh theo sát từng phần nhỏ cũng có ba người, nhưng đại diện mỗi khối sẽ có vài em học sinh được yêu cầu lên giúp đỡ các thầy phân phát lều trại.

Không cần nói cũng biết Lam Tuyên và Bảo Khang có mặt ở vị trí đại diện của học sinh khối mười một, Hàn Dương và Nhật An chắc chắn sẽ đại diện khối mười hai. Khối mười thì cũng có vài em ưu tú. Hầu như chẳng một ai có ý kiến gì với việc phân chia sắp đặt này cả, thế nên toàn thể học sinh lớp mười một đều rất trật tự quan sát, duy chỉ có mỗi mình Tử Kỳ là luôn miệng nói chẳng ngưng, hắn ngồi cạnh Kiên, một trường hợp ngoại lệ được phép tham gia vào chuyến thực nghiệm hôm nay.

"Kiên, nghe nói ông học chuyên Thăng Long... trường bên đó dạy thoải mái hơn trường tui đúng không?"

"Ý Kỳ là thoải mái về mặt nào?"

Người bạn mới của hắn xem ra cũng rất dễ chịu, chịu lắng nghe câu hỏi của hắn, lại còn chịu giải thích về những điều hắn thắc mắc, trong khi chỉ là gặp nhau lần đầu tiên.

"Tui từng vô tình gặp một người ở ngoài quảng trường, nói chuyện xã giao mới biết người đó học chuyên Thăng Long, sau đó tui cũng tìm hiểu thử, thấy trang chủ của trường hay đăng mấy tin tức mới, trường ông có nhiều hoạt động vui chơi, có nhiều party nữa, không giống như trường tui lúc nào cũng nghiêm khắc thấy sợ luôn! Biết vậy tui đã không xin vô trường này rồi!"

Thì ra nỗi niềm riêng của hắn nằm ở nội quy của trường, Kiên lắng nghe một lúc, không vội vàng đáp lại, sau đó chỉ cười hiền để lộ hai lúm đồng tiền trên má.

"Trường Martin là trường quốc tế nổi tiếng mà, tuy là hơi nghiêm khắc một chút nhưng chất lượng giảng dạy luôn là top đầu đó, mặc dù ra đời sau trường của Kiên nhưng mười năm gần đây năm nào cũng được nhà nước đề cao khen thưởng, nhiều bạn học khá khá một chút cũng muốn vào trường Martin để được hưởng chế độ giảng dạy toàn diện đó, tỉ lệ đậu du học cũng cao nữa. Có điều chỉ tiêu của trường lúc nào cũng ổn định, mấy năm trước một trăm phần trăm vốn đầu tư đều là của các cổ đông theo đạo Công giáo, trường hầu như không có nhận học sinh khác tôn giáo luôn đó!"

"Vậy hả?"

Hỏi có một câu mà lại nghe thuyết giảng một mớ kiến thức như vậy, hắn cảm nhận người này có tính cách rất nghiêm túc, muốn xàm xí một chút chắc cũng khó đây.

"Ừm, mấy năm gần đây cổ đông của trường có thêm nhiều người khác tôn giáo, rồi cũng có nhiều người có tư tưởng cởi mở hơn nên trường Martin cũng cởi mở hơn với người đồng tính là vậy!"

"Chuyện này tui không biết luôn đó!"

Hắn tròn mắt trước mớ thông tin mà Kiên vừa nói, cậu bạn kia lại có vẻ khá bức xúc trước những điều mình chia sẻ.

"Tui có ông anh cũng từng học ở Martin, mấy năm trước trường khắt khe với người đồng tính, nói thẳng ra là kì thị á, ổng anh họ của tui come out trên mạng bị giáo viên biết, xong rồi trường cho thôi học luôn!"

"Có chuyện này sao?"

Lắng nghe những điều này, đầu chân mày của hắn chợt cau cau lại. Những ngày đầu trở về Việt Nam, những ngày đầu mới vào nhập học, hắn còn tưởng ở đây có tư tưởng thoáng với việc come out lắm chứ.

"Ông thử hỏi mẹ Ngọc Anh đi, lần đó tui nghe mẹ tui kể cũng là mẹ Ngọc Anh sau khi biết chuyện đã huy động truyền thông làm ra lẽ đó! Rồi cũng đàm phán đấu tranh dữ lắm, có một thời gian chỉ tiêu ở trường giảm hẳn, một số phụ huynh có con là người đồng tính đã đứng về phía con của họ, tẩy chay trường! Sau này đổi người quản trị, bán lại cổ phần cho một người nào đó, nội quy ở trường cũng thay đổi luôn!"

Người nào đó...

Nghe thì có vẻ như đang nói đến ba của anh Nhất Linh, hắn cũng từng được nghe chuyện này ở thư viện trường. Vì Nhất Linh là người đồng tính, sau khi mua lại trường Martin, ba của anh đã thay đổi hết tất cả những quy định tẩy chay người đồng tính trước đó.

"Nói nghe nè, bây giờ người đồng tính ở đâu cũng có, có bao giờ ông vô tình phải nghe thấy những lời khó nghe từ người xung quanh hay không?"

"Ừm..."

Cũng không hiểu tại sao cuộc nói chuyện đầu tiên này lại có đề tài như vậy, nhưng xem ra cách bắt chuyện của Tử Kỳ cũng thu hút sự trao đổi từ người đối diện. Giống như vừa mới gặp đã thân, đã có thể chia sẻ tâm sự một cách thoải mái mà không có rào cản gì.

"Lời khó nghe hả? Cũng nhiều chứ, không trực tiếp nói với tui thôi, chứ lên mạng đọc thì đầy mà! Ở ngoài chỉ nghe người ta nói là người ta không kì thị vậy thôi, chứ sự thật thế nào làm sao mình biết! Cũng không đoán ra được nếu nghe trực tiếp những lời như vậy thì sẽ thế nào..."

"Nếu có vô tình nghe trực tiếp thì cứ xem như là những tiếng ồn vậy đi, những tiếng ồn vô tri, hơi khó chịu một chút nhưng đừng để tâm đến nó, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của mình!"

"Câu này hay nha!"

Kiên bật cười vỗ vai của hắn một cái, có lẽ cũng không nghĩ kiểu người như hắn lại biết cách an ủi người bên cạnh bằng những lời lẽ tinh tế thế kia. Tử Kỳ tự nhiên lại thở dài nhỏ giọng, có vẻ hắn cũng muốn tâm sự một chút.

"Tui muốn hẹn hò yêu đương, nhưng không muốn cuộc sống hôn nhân, ở bên Mỹ thì sống như vậy cũng dễ, dễ tìm được người phù hợp nhưng ở Việt Nam tui nghĩ hơi khó..."

"Sao Kỳ lại nghĩ vậy, con gái Việt Nam bây giờ cũng thoáng lắm đó, giới trẻ bây giờ cũng nhiều người không thích cuộc sống hôn nhân mà!"

Nói đến kiểu con gái có cái suy nghĩ giống hắn, hắn chỉ mường tượng ra một người duy nhất mà bản thân cảm thấy hợp, nhưng người đó thì không muốn làm con gái.

"Sao tự nhiên thấy cô đơn ghê vậy trời!"

"Cô đơn à? Không phải đang đi cắm trại với cả trường hay sao? Còn thấy cô đơn nữa?"

"Thì cái cảm giác là trai thẳng đứng giữa một rừng trai gay đó, lạc lõng quá trời! Tự nhiên ngồi suy nghĩ thấy sao xung quanh toàn là boylove..."

Nghe lời tâm sự của hắn, Kiên bật cười bày tỏ quan điểm một cách tự nhiên, cũng là nói để hắn hiểu được phần nào lí do bản thân lại là một người đồng tính.

"Mình nghĩ chắc vì xã hội cũng hiện đại rồi, cảm xúc của con người không còn bị giới hạn bằng yếu tố giới tính nữa chăng? Nếu ngày xưa chưa biết về người đồng tính, đa phần con người sẽ tự đặt quy định rằng bản thân là con trai thì chắc chắn phải có tình cảm với con gái! Nhưng hiện tại khoa học đã chứng minh cảm xúc được xuất phát từ nhiều khía cạnh, đối tượng bạn đời mà chúng ta cần chọn cũng không phải rập khuôn như ngày xưa nữa!"

"Ừm..."

"Con người đã bắt đầu ưu tiên chọn những điều khiến cho bản thân thoải mái..."

"Ví dụ như Bảo Khang đó hả?"

Hắn lại choàng tay mình qua vai của Kiên, thì thầm thân mật hỏi một câu. Người kia nghe thấy điều hắn hỏi, ánh mắt hướng về phía đối tượng của mình, miệng vô thức mỉm cười thật tươi, Tử Kỳ thích thú thì thầm thêm một chút nữa.

"Xinh đẹp như vậy mà!"

"Thật ra... xinh đẹp mấy cũng chẳng bằng sự hiểu chuyện!"

"À, cái này đồng ý nha!"

Ở bên dưới hai người kia cứ to nhỏ thì thầm gì đó với nhau, tay lại còn choàng vai bá cổ. Bảo Khang đương nhiên cũng nhìn thấy nhưng biểu hiện không quan tâm đến nhiều như là ai đó.

"Anh Tuyên, anh lấy nhầm rồi kìa... một túi lều và một đệm ngủ, anh lấy hai túi lều rồi!"

"À..."

Cứ mãi bận đưa mắt nhìn về chỗ hai người kia, mất tập trung khiến cho Lam Tuyên mấy lần cứ phát nhầm đồ cho đám bạn học. Bảo Khang ở bên cạnh nhắc đi nhắc lại liên tục, nhưng cuối cùng vẫn đâu vào đấy.

"Anh Tuyên, anh bốc nhầm số rồi!"

"Ừ, xin lỗi!"

"Cái đó của bên này mà anh..."

"À ừ..."

Bởi vì lần thứ ba liên tiếp nhầm lẫn, Bảo Khang bắt đầu chú ý đến Lam Tuyên, thấy anh thỉnh thoảng cứ vừa làm vừa đưa mắt nhìn sang chỗ Tử Kỳ, biết nguồn gốc tạo ra sự mất tập trung ở anh là đâu. Bảo Khang để lại đống đồ kia, dứt khoát bước xuống chỗ Kiên ngồi, chen vào giữa khoảng cách mà Tử Kỳ đang sát rạt cạnh Kiên.

"Mình mệt rồi, Kỳ lên phát đồ giúp một chút được không?"

"Mệt hay là ghen đó người ơi!"

Hắn bằng lòng đứng dậy, nhưng cái miệng đáng ghét vẫn tìm cách để chọc ghẹo đối phương. Bảo Khang không nhịn hắn nửa câu, thái độ bất bình mà phản bác.

"Không biết ai mới là người ghen ở đây mà hỏi?"

"Ủa nói vậy là sao?"

"Đi hỏi lớp trưởng thử đi bạn!"

"Ủa? Gì kì..."

Người bắt đầu chăm chú vào chuyện phân phát lều trại xấu hổ ngó lơ, hắn đã được gợi ý rõ ra như vậy, nhưng trước sau vẫn không hề nhạy bén chút nào cả, anh chỉ đành lòng đứng bên hắn, đành lòng nghe thấy những thắc mắc ngu ngốc của hắn.

"Tự nhiên tui nói Bảo Khang ghen nên đòi đổi chỗ mà nó kêu tui hỏi ông xem ai mới là người ghen ở đây? Sao tự nhiên ngược ngạo quá vậy? Ông hiểu không?"

"Nghĩ thử xem!"

Lớp trưởng chỉ cục súc đáp lại, thế nhưng nhận được câu trả lời càng khiến cho hắn hoang mang sâu hơn.

"Sao tui càng nghĩ càng thấy nó khó hiểu vậy ta?"

"Haiz..."

Anh cầm lên túi lều cuối cùng, đem những thứ cần thiết dồn vào tay hắn. Sau đó mặc kệ hắn vẫn đứng đó suy và nghĩ, anh đến giúp quản sinh xếp lại cho hết chỗ thùng carton. Công việc hỗ trợ đâu vào đấy, mấy bước chân chậm rãi của anh mới quay trở về đối diện với hắn.

"Anh ghen hả?"

"..."

Câu hắn hỏi khiến ánh mắt anh như rơi xuống một biểu cảm giật mình. Nhưng có lẽ cũng huề vốn thôi, Tử Kỳ lại xua xua bàn tay.

"Không đúng, anh đâu có thích Kiên đâu mà ghen, vậy ý Bảo Khang nói là Kiên ghen mới đúng! Tại ổng ngồi đó nhìn thấy anh gian gian díu díu mập mờ với bồ của ổng kia mà..."

Bốp!

Cú gõ này anh nhẹ gõ lên đầu hắn, ánh mắt lại được bao phủ bởi một nét lạnh lùng.

"Tôi không hề gian díu chút nào với ai thưa cậu!"

"Vậy là Kiên ghen đúng không?"

"Đi dựng lều!"

"Hay là mình dựng lều trên cây đi, cho nó độc lạ!"

"..."

Nghĩ đến việc cách đây mấy tháng, anh không ngừng từ chối ở cùng với tên ngốc này. Hiện tại lại chủ động dựng lều với hắn, rốt cuộc cũng đâu phải quá lâu nhưng mà sức mạnh của thời gian đáng sợ thật đó. Nó khiến anh nhận ra bất cứ điều gì cũng có thể thay đổi được, ngày này mấy năm trước anh vẫn kiên định dựng lều cùng với anh hai, chưa bao giờ hứng thú với việc phối hợp cùng với người lạ và giành giải nhất trong việc tham gia thử thách dựng lều.

"Ê, nghe nói ai dựng xong sớm nhất sẽ được ăn kem đó! Sao? Có muốn phối hợp không?"

"Thôi khỏi, tôi không thích ăn kem!"

"Anh không ăn thì tui ăn cả hai cây!"

"..."

Tử Kỳ lúc nào cũng vậy, hắn rất nhiệt tình với thử thách, thế nên mặc dù hai que kem chẳng đáng là bao, cộng thêm việc dựng lều không quá khó khăn, hắn mặc kệ anh có phối hợp hay không, một mình vẫn khẩn trương mà làm. Chăm chú đến mức độ không ngẩng mặt lên chọc ghẹo đến anh câu nào. Hai người chọn khoảng đất nhô cao để dựng, cũng cách xa với chỗ đám bạn ồn ào. Hắn một bên còn anh một bên, nhưng suốt khoảng thời gian Tử Kỳ chăm chú như vậy, đôi mắt Lam Tuyên dường như dán chặt vào đến từng thao tác của hắn.

Bởi vì đây là loại lều đôi, nhưng lại không hề có chức năng tự bung, chính vì vậy mà khâu lắp ráp cần sự phối hợp vô cùng ăn ý giữa hai thành viên. Cũng có thể bào chữa cho anh bằng lí lẽ đó, nếu anh không chú ý đến hắn thì chắc chắn để hoàn thành việc dựng lều này cũng rất khó khăn.

"Lớp trưởng, bung phần mái lên nữa là xong!"

"Ok!"

Hắn ở phía bên kia bung phần mái che nắng lên, anh ở phía bên này cũng hợp tác giống như vậy. Sau khi hoàn thành rồi, Tử Kỳ thích thú chui ngay vào, hắn gấp rút quên mất bên trong còn chưa trải đệm cách nhiệt, khổ nỗi lúc đó Lam Tuyên cũng lỉnh kỉnh ôm đệm cách nhiệt chui vào từ cửa bên này.

"Ui da!"

Không gian lều thật ra không hề quá nhỏ, chỉ vì dáng người của hai cậu thanh niên thật sự cao to, hơn nữa anh cũng đang bận ôm tấm đệm cách nhiệt mà chui đầu vào. Hắn thì chẳng hiểu quen cái thói kiểu gì, bước vô lều lại cho mông chui vào trước, báo hại anh cũng chẳng để ý cứ đâm đầu tới.

"..."

"Xin lỗi!"

Có lẽ hắn không mấy để ý đến cú va chạm vừa rồi, nhưng mà Lam Tuyên cả mặt đỏ bừng không giấu đi được.

"Trải đệm nữa là xong rồi, nhanh lên!"

"Ừ..."

Anh biết hắn chỉ để tâm tới thành tích, chuyện nguyên chiếc bàn tọa căng mọng như đào tươi chín trên cây vừa úp hết vào mặt anh thì hắn đâu thèm quan tâm làm gì.

Thình thịch...

"Cậu... cậu trải đệm đi, tôi ra xem lại mấy cái cọc..."

"Ờ!"

Chui ra khỏi sự chật hẹp đó, Lam Tuyên đột nhiên thở phào một đoạn, có lẽ anh đang cố gắng phân tán những suy nghĩ không mấy đứng đắn của mình, bằng việc để tâm đến chỗ anh hai và Minh Tuấn đang loay hoay dựng lều cách đó không xa.

"Lều của Lam Tuyên và Tử Kỳ đã hoàn thành rồi nha mọi người ơi!"

Thầy quản sinh của khối mười một hào hứng nói to thông báo trong loa, Hàn Dương quay lại nhìn thằng em trai mình mỉm cười thật tươi.

"Chúc mừng nha!"

Mặc dù anh giơ tay chúc mừng, nhưng nghĩ đến mấy năm trước kia hai đứa lúc nào cũng hoàn thành việc dựng lều sớm nhất, hóa ra chỉ vì có thằng em tài giỏi. Giờ tách ra mới thấy, mặc dù ghép cặp với Minh Tuấn thì thằng bé cũng nhanh nhẹn lắm chứ, nhưng chẳng hiểu loay hoay thế nào, cuối cùng hai đứa vẫn chưa xong phần đóng cọc xuống nền đất.

Mỗi phút trôi qua, thông báo của quản sinh về việc đã dựng xong lều của các cặp đôi khác nhau quanh đó, khiến cho thao tác của anh và Minh Tuấn càng luống cuống hơn.

"Em nghĩ mỗi người nên đóng một bên mới đúng đó anh!"

"Vậy mình thử nha!"

"Dạ!"

Anh vòng qua phía đối diện, dùng một cục đá to chuẩn bị tinh thần để đóng chiếc cọc xuống nền đất mọc cỏ xanh rì.

Bốp!

"Ui da!"

Nhưng đến lúc anh giữ cố định để đóng, phía bên kia Minh Tuấn kéo dây một phát, cọc của anh lệnh đi một khoảng, sức nặng của cục đá đóng xuống lúc này dồn hết vào mu bàn tay.

"Anh Ty có sao không?"

"Không sao... em đóng trước đi, để anh giữ bên này cho..."

Miệng nói là không sao nhưng mấy ngón tay đau đến run lên của anh lúc này thật sự không chắc có còn dùng đến được nữa hay không. Mấy tiếng bốp bốp từ bên kia phát ra, thằng nhóc cuối cùng cũng chôn được một chiếc cọc xuống nền đất, vui đến mức háo hức đứng dậy mà thúc giục anh.

"Em xong rồi, anh cũng đóng đi!"

"Ừ..."

Hàn Dương ngậm ngùi cúi xuống nhìn ngón tay rướm máu của mình, nhưng vẫn cố gắng cầm chặt cái cọc sắt, thao tác run run cắm xuống nền đất, dường như phải tập trung hết mức có thể lúc giơ cục đá lên cao.

"..."

Khi đó anh cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang khẽ tranh lấy cục đá từ trên tay mình, ngước lên nhìn thì đập vào mắt là gương mặt đầy nghiêm túc của hắn.

"Rin..."

Tên xấu xa mà anh đã cố tình xóa hết mọi liên lạc kia mà. Hắn chẳng nói lời nào cứ chen vào đẩy anh ra, từng thao tác mạnh mẽ đóng chiếc cọc kia xuống đất của hắn cứ y hệt như đang dằn mặt anh thì phải.

"..."

Hàn Dương chăm chú nhìn hắn, kể ra chỉ cần hai cú đập thật mạnh, chiếc cọc sắt đã lún sâu vào lòng đất một cách dễ dàng dứt khoát làm sao. Tên xấu xa ấy đi một vòng quanh lều của anh, đồng thời cũng đóng hết số cọc còn lại, sau đó còn giúp anh căng lại dây lều cho thẳng. Chỉ cần vài thao tác đơn giản như vậy, nhưng chiếc lều của anh và Minh Tuấn lại thẳng tắp vững chãi khác hẳn với đống lộn xộn ban đầu.

"Cảm ơn Rin!"

"..."

"Em cảm ơn anh Rin nhiều nha!"

"Không có gì!"

Có phải hắn đã cố tình phớt lờ lời cảm ơn của anh, sau đó cũng là hắn cố tình chỉ đáp lại lời Minh Tuấn không nhỉ. Anh cảm nhận được sự quan tâm của hắn, bởi vì mấy lần ở trong lúc tập hợp hắn thường chủ động nhìn sang chỗ anh, nhưng có lẽ cái hành động xóa liên lạc trước đó đã khiến cho sự tự ái trong hắn trỗi dậy hoặc là hắn thật sự đang cố gắng để thay đổi bản thân, muốn chứng minh sự nghiêm túc kia của mình để anh được thấy.

"Vậy là phần dựng lều của các em đã xong hết rồi đúng không? Chúng ta sẽ có một tiếng để sinh hoạt tự do, sau đó tập trung lại và bắt đầu di chuyển đến địa điểm thử thách thứ hai, trong lúc di chuyển các em sẽ được nghe các thông tin về rừng Nam Cát Tiên, những lưu ý cần ghi lại thì nên ghi lại vì sau đó chúng ta sẽ có bài test theo nhóm!"

"Dạ!"

"Từng khối sẽ bốc thăm chia nhóm, mỗi khối hai nhóm với hai đề bài hoàn toàn riêng biệt! Các em nên nhớ điều này, nhớ cả nhóm của mình để không nhầm lẫn bài test!"

"Dạ!"

"Về thử thách dựng lều, Lam Tuyên và Tử Kỳ đã hoàn thành sớm nhất, hai đứa được tặng hai vé trị giá một trăm nghìn đồng mỗi vé! Muốn ăn gì thì cứ thoải mái nha!"

Một tiếng sinh hoạt riêng nghe thì có vẻ như là dài lắm, nhưng với Lam Tuyên mà nói, cũng chẳng đủ để sắp xếp đống lộn xộn mà Tử Kỳ đem vứt vào trong lều. Hắn chẳng phân biệt đồ nào cần thiết hay là không, lúc soạn đồ đi chơi cứ dồn cả đống vào trong balo, hiện tại phải lục lọi và vứt hết đồ bên trong ra ngoài mới tìm được một cái quần ưng ý.

"Đây rồi! Trời... sao mình nhét sâu dữ vậy ta..."

Hắn ngồi giữa khoảng không gian chật hẹp ở bên trong lều, cố gắng tìm cho được một cái quần lửng nhưng bởi vì trong số quần áo mà hắn mang theo không hề tồn tại một chiếc quần lửng nào cả. Tử Kỳ rốt cuộc cũng tạm chấp nhận mặc vào một chiếc quần đùi, sau đó hắn lại nằm ịch ra giữa đống đồ vừa bới tung lên, múc một muỗng kem lạnh trong hộp bỏ vào trong miệng.

"..."

Trước đó Lam Tuyên đi bốc thăm nhóm, anh còn đại diện bốc thăm cho cả hắn, không nghĩ cái tên lười biếng này ở lại trong lều mà bày bừa ra tùm lum như vậy, về đến nơi chưa kịp than mệt, nhìn cái cảnh ê hề trước mắt mà rơi một tiếng thở dài.

"Cậu làm cái gì mà bày tùm lum ra vậy? Tôi vừa mới dọn xong luôn đó!"

"Thì tui bày chỗ của tui chứ đâu có bày lây qua chỗ của anh đâu mà? Nhìn đi? Vẫn chừa chỗ cho anh mà?"

"..."

Cái lắc đầu im lặng không nói của anh khiến hắn buồn tẻ, hắn muốn anh phải điên tiết lên giống như lúc trước, không đơn giản chỉ là chọn cách im lặng bỏ qua giống như hiện tại.

"Làm gì vậy?"

Xem như tạm chấp nhận nhịn hắn để chui vào trong, Lam Tuyên chỉ vừa ngồi xuống đệm đã bị hắn đem nguyên bàn chân đất của mình khều khều vào chân của anh.

"Sao lúc nào anh cũng mặc quần dài hết vậy? Sợ người ta thấy anh không có lông chân sẽ ghẹo anh hả?"

"..."

"Anh Tuyên, nói gì đi mà..."

"..."

Sở dĩ anh không đáp lại hắn là bởi vì sự tập trung đang đổ dồn về những thứ linh tinh trên đệm. Anh thu nhặt mọi thứ, là quần áo của hắn anh cũng giúp xếp cho gọn bỏ vào ba lô, sau đó xong xuôi rồi mới lấy ra một túi nhỏ bỏ vào trong đó mấy thứ cần thiết.

"Túi gì vậy?"

"Chút nữa di chuyển không đem theo ba lô được nữa nên tôi chia bớt mấy thứ cần dùng ra cái túi này để tiện mang theo!"

"Ồ!"

Đối với câu trả lời đầy đủ thành ý của anh, hắn lại hờ hững chẳng có hứng thú gì. Đợi anh soạn xong đồ, Tử Kỳ mới lén lút đem mấy cái bánh nho nhỏ bỏ vào trong đó.

Ting!

Lam Tuyên lúc này bất ngờ nhận được một tin nhắn từ ai đó, theo như hắn quan sát chỉ nhìn thấy đầu chân mày của anh cau lại, ngón tay làm hành động giống như vừa xóa đi tin nhắn kia.

"Bảo Khang đá anh rồi... anh có định tìm hiểu người nào khác không?"

"..."

Xem ra câu hỏi đó của hắn thật sự nghiêm túc, nhưng thậm chí còn chẳng đợi anh trả lời, Tử Kỳ đã bắt đầu ba hoa thêm vài câu nữa.

"Nói nghe nè... mặc dù tui cũng không phải kiểu người biết nghĩ cho ba mẹ gì đâu... nhưng theo như tui thấy á... nhà có hai thằng con trai mà tự nhiên gay hết cả hai thằng thì cũng sốc lắm! Mẹ cũng luôn tâm sự với tui là nhà nội rất hà khắc chuyện mẹ ủng hộ LGBT hay tổ chức làm nhiều thứ cho cộng đồng... anh nghĩ xem, cũng có thể là do anh chưa có đứa con gái nào thích chứ đâu phải là không có, đừng vì ế quá mà chọn đại! Phải suy nghĩ kĩ nha!"

Đã mất công chuẩn bị ngôn từ để khuyên nhủ anh tận tâm như vậy, anh lại lắng nghe những lời hắn vừa nói với một ánh mắt không mấy tiếp thu. Cuối cùng đợi hắn nói xong rồi, Lam Tuyên mới đưa mắt nhìn hắn, nặng nề đáp lại một từ gọn lỏn.

"Xàm!"

Phản ứng này của anh khiến hắn tức giận không ngăn nổi bản thân mình, đột nhiên lại bất ngờ ngồi dậy, hắn ôm hộp kem để lên đùi, tay múc bỏ lên miệng một miếng, giọng cũng gay gắt phản hồi thái độ đó của anh.

"Tui là có ý tốt đó nha, tui chỉ lo cho mẹ thôi hà... còn ba anh á hả? Anh mà quen con trai ổng có tức chết tui cũng không quan tâm đâu! Nhưng dù sao tui cũng rất lo cho mẹ, nếu như mẹ vì anh mà bị gia đình bên nội nói ra những lời tổn thương... tui sẽ... tui sẽ cạch mặt anh tới già! Không anh em con mẹ gì nữa!"

"..."

Con người anh trước giờ luôn biết suy nghĩ thấu đáo, những lời hắn khuyên nhủ hiện tại có lẽ trước đó anh cũng đã nghĩ qua rất nhiều lần rồi. Nhưng rốt cuộc chỉ vì hắn không hiểu rõ nội tâm của anh, lại cứ liên tục cho rằng anh nhất thời nghĩ chuyện không sâu.

"Cậu biết tôi thích ai hay không mà nhiều chuyện vậy?"

"Anh thích ai..."

Hắn nghênh mặt định nói gì đó lấp lửng, nhưng hình như thật sự cũng không biết rõ đáp án của anh, thế nên hai mắt hắn đảo qua đảo lại một lúc, câu nói chưa trọn vẹn được hạ xuống thành một tông khác lạ.

"Anh thích ai làm sao mà tui biết được... anh không nói mà hỏi cắc cớ như vậy bộ muốn kiếm chuyện hay gì? Rốt cuộc, anh không thích Bảo Khang hay là anh không thích con trai? Rồi nói vậy thì anh thích ai?"

"Tử Kỳ..."

"Tui nè... nói đi, làm gì gọi tên nghe ghê quá vậy?"

"..."

Mặc cho hắn tiếp tục ngố tàu ở đó, anh chỉ nhẹ lắc đầu đứng dậy muốn chui ra khỏi cái không gian ngột ngạt này. Vậy mà hắn vẫn chưa chịu tha, cứ nhất định ôm lấy chân anh mà kéo.

"Anh thích ai thì anh nói đi, tui giúp anh tán người đó cho! Nói đi mà!"

"Ý của tôi là cậu không biết thì đừng có tài lanh đó! Tôi cũng không có nhu cầu nhờ cậu giúp, cậu phiền quá!"

Người kia dứt khoát đạp hắn tránh khỏi mình để chui ra ngoài, nhưng lực chân của anh không hẳn quá mạnh, Tử Kỳ thì lại có đam mê diễn xuất, mấy lần hắn cũng chơi cái trò này với anh rồi, lần này mặc cho hắn có la oai oái trong lều, anh vẫn nhất định không thèm để tâm nữa.

"Hic... đổ hết trơn kem của mình luôn rồi... trời ơi là trời... mới vừa ăn được có ba muỗng..."

"..."

Từ bên trong lều vọng ra, không phải là tiếng rên than vãn đau đớn như mấy lần trước, nhưng hình như hắn vừa than chuyện làm đổ kem ra đệm ngủ thì phải? Lam Tuyên lo lắng cho chỗ ngả lưng của mình, không thể không ngoái đầu quay lại, nhưng trong lòng chẳng đoán ra được âm mưu của hắn, lúc đưa tay vén cửa lều lên, Tử Kỳ ở bên trong dùng tay lận mí mắt làm trò mặt quỷ, hắn còn thè lưỡi ra để hù dọa anh. Nhìn cái dáng vẻ này ai mà không khỏi giật mình cho được, thế nhưng Lam Tuyên đã có đề phòng trước, anh chỉ khẽ chớp mắt một cái đã khiến cho hắn thích thú ôm bụng cười lăn cười bò.

"Hahaha, sợ ma thật kìa..."

"..."

Bất lực với con người này rồi, anh chỉ mạnh tay vứt tấm cửa lều xuống, định bụng quay lưng đi không thèm để ý thêm làm gì nữa.

"Á, má ơi hú hồn!"

Lần này dù cho giọng của hắn thất thanh từ bên trong lều truyền ra, anh tự hứa với lòng sẽ không thèm ngoảnh mặt lại, từng bước chân vững chắc cứ điềm tĩnh mà bỏ đi. Ai ngờ chẳng đầy mấy chục giây sau đó, Tử Kỳ từ trong lều thất thần chạy ra.

"Anh Tuyên, cứu với... trong lều có ma da tóc dài tay lạnh ngắt chụp vô chân của tui..."

"Hahaha! Tử Kỳ, tao đây mà, tao nè... Minh Tuấn nè..."

"..."

Con ma da vừa dọa cho hắn vắt chân lên cổ chạy ra cũng thuận theo chiếc cửa lều chui ra ánh sáng, miệng không ngớt cười cợt, tay vội vàng tháo bộ tóc giả kia xuống, nhưng mà hắn đã sợ đến mức mặt tái xanh đi, vồ được anh liền ôm chặt lấy không chịu buông ra.

"Thằng chó Minh Tuấn... mày... mày hết chuyện chơi rồi hả..."

"Ai da, Tử Kỳ... xin lỗi mà, nãy giờ mình chơi trò này với mấy người rồi, không có ai lại sợ như vậy luôn đó!"

"Đứng lại... thằng chó... đứng lại..."

Hắn vội buông anh ra, đem hộp kem dúi vào tay anh, chân đã nhanh chóng truy đuổi người bạn kia chạy lòng vòng xung quanh khu cắm trại. Chỉ có anh là đứng đó nhìn theo sự nô đùa của hắn, nhất thời cảm thấy còn quá sớm để mà trông đợi.

"..."