Tuần tiếp theo đó, chờ mãi đến cuối tuần thì cuối cùng Tiêu Chiến cũng nhận được một cuộc điện thoại. Người gọi tới là Vương Nhất Bác.
Anh cũng chẳng rõ mình đã nhấn phím trả lời như thế nào. Đầu dây bên kia mãi vẫn thấy im lặng chẳng nói gì, anh mới thử 'alo' dò hỏi thêm lần nữa.
Lúc này mới nghe thấy tiếng hắng giọng, "Tín hiệu không tốt lắm. Ở đây cô lập quá, muốn gọi điện thoại cũng phải vượt núi băng đèo mới được."
Tiêu Chiến nở một nụ cười, "Vất vả rồi. Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
"Không thuận lợi lắm. Lúc nào cũng có tuyết rơi. Cảnh trong tuyết quay xong hết rồi, mấy cảnh khác chưa quay được vì tuyết rơi nhiều quá."
"Vậy, không thể quay về nghỉ ngơi hồi sức một chút à?" Tiêu Chiến nghe thấy giọng người kia run run.
Vương Nhất Bác lúc ấy đang đứng ở trước cửa hàng tạp hóa chờ người đại diện, "Khó nói. Thời tiết ở đây thất thường lắm, có thể đến mai là trời đẹp rồi. Nếu không có tuyết rơi thì phải quay cho kịp tiến độ. Anh thì sao, khỏe không?"
"Ổn cả, không bận lắm." Tiêu Chiến thấp giọng đáp. Thanh niên bàn bên cạnh đột nhiên nói như hét vào ống nghe, "Thẳng chả nhớ cậu muốn chết, ngày nào cũng ngẩn ngơ như mắc bệnh tương tư, khuê nữ sắp biến thành oán phụ rồi! Ông chủ chừng nào mới trở lại, đem linh hồn bé nhỏ của Tiêu Chiến về cùng đi!"
Các bị Nhện tinh: Chu choa mạ ơi!!!!! Làm khá lắm!!!!
Suýt nữa thì Tiêu Chiến bị hù chết, tay chân luống cuống thế nào lại bấm nhầm nút tắt máy. Không nghe được Vương Nhất Bác sau đó nói gì, anh cũng không gọi lại.
Thật đúng là cạn lời. Nhìn màn hình điện thoại đen thui, anh cảm thấy chẳng biết phải làm sao. Trong lòng còn cảm thấy quạnh quẽ hơn cả trước khi nhận được cuộc gọi đó.
Người kia cũng không gọi lại. Có lẽ là cảm thấy trò đùa vừa rồi quá đáng, thấy chán ghét rồi nhỉ. Tiêu Chiến nhớ rằng ngày trước có vài người bạn là trai thẳng, mỗi khi nghe đến mấy chuyện kiểu này đều tỏ ra ghét bỏ lắm.
Sau đó anh lại tự an ủi mình. Không sao đâu, bao giờ hắn quay về thì bảo với hắn là do bạn đồng nghiệp giỡn chơi vậy thôi, cười ha ha cho qua chuyện là được.
Thanh niên bàn bên trông bộ dạng lúc này của anh, chẳng rõ anh đang nghĩ gì, nhưng lại có cảm giác hình như lời mình vừa nói có thể đã vô tình làm xáo trộn chuyện gì đấy nên không dám ho he gì nữa. Cả một buổi chiều cũng không dám nói chuyện với Tiêu Chiến, lặng lẽ lẩn như trạch khỏi bầu khí quyển áp suất thấp vây vòng vòng quanh người anh, càng xa càng tốt.
- --
Tiêu Chiến xuống tàu điện ngầm, như bao ngày khác chậm rãi đi về nhà, thậm chí còn đi chậm hơn.
Đèn ngoài hành lang bị hỏng. Anh đã giậm chân thật mạnh một cái mà vẫn không bật lên được, thở dài thầm nghĩ ngày mai đi làm phải ghé mua một cái mới về thay mới được.
Nghĩ thế xong, ho nhẹ một tiếng mới lấy chìa khóa ra mở cửa. Lúc đang định đóng cửa lại, ai đó đã nắm được tay cửa, mạnh mẽ mở ra. Anh còn chưa kịp nhìn rõ là ai đã bị người đó đẩy vào trong nhà, cửa chính cũng bị người đó đóng lại rầm một cái.
Tiêu Chiến bối rối hết sức. Bây giờ phường trộm cướp cũng to gan thế này cơ á? Đàn ông con trai, trẻ tuổi khỏe mạnh cao một mét tám như anh, thằng nào mà biết chọn người ra tay quá vậy?
Anh có thể cảm giác được người phía sau mình dáng dấp cũng tương đương, có đấu tay đôi cũng chưa chắc đã thua, thế là xoay người lại.
Thế nhưng vừa thấy người phía sau là ai thì anh không còn phản ứng kịp nữa, suýt thì không nhận ra. Trong đầu anh hàng loạt suy nghĩ chạy vụt qua như đèn kéo quân rồi trở nên trống rỗng.
"Vương... Vương Nhất Bác? Sao cậu lại..."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, thở dồn dập mấy hơi rồi mới hổn hển nói, "Tôi có lời muốn nói, nhất định phải nói với anh. Một phút cũng không thể chờ được. Anh không cần trả lời, chỉ cần nghe tôi nói là được."
Tiêu Chiến nhìn hắn. Rõ ràng anh nhớ hắn bảo là đi quay phim mà, sao bộ dạng này lại trông giống như bị lừa bắt cóc bán lên núi rồi chạy thoát thế? Cái người dính đầy đất này là ai đây?
Trong đầu Tiêu Chiến có hằng hà sa số câu hỏi chạy vụt qua như bình luận video trên Bilibili, nghe không hiểu lắm vẫn gật đầu một cái. Liền sau đó nghe được giọng của Vương Nhất Bác.
— "Tiêu Chiến, tôi thích anh, là kiểu thích muốn ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn ấy!"
- --
Tiêu Chiến giờ đang ngồi trên sofa. Sau khi Vương Nhất Bác dọa anh một trận sợ đến choáng váng thì để lại một câu, "Tôi phải đi đây, lén chạy vậy gặp anh thôi. Anh không cần vội trả lời, cứ từ từ suy nghĩ." Nói xong thì rời đi.
Hắn để lại cho anh đủ không gian và thời gian để tiêu hoá lời tỏ tình kinh thiên động địa của mình. Hắn chẳng thông báo với bất cứ ai, kể cả người đại diện, cứ thế một thân một mình bắt máy bay chạy thẳng về đây, ngồi chờ trước cửa nhà Tiêu Chiến để nói với anh rằng, Tiêu Chiến, tôi thích anh, muốn cùng anh ở bên nhau cả đời.