[BJYX] Tôi Ôm Idol Đi Ngủ Rồi

Chương 34




Trong hai tuần huấn luyện biệt lập, Tiêu Chiến lại nhận được một cuộc gọi từ Vương Nhất Bác và hai cuộc từ người đại diện của hắn. Sau khi hai tuần qua đi, anh lại nhận thêm một cuộc gọi nữa từ hắn.

"Hôm nay tôi lên máy bay, phải lên núi rồi." Đầu dây bên phía Vương Nhất Bác rất yên tĩnh, có lẽ là đang ngồi bên trong xe.

Tiêu Chiến không biết nói gì, cứ im lặng mãi. Vương Nhất Bác lại bảo, "Không chúc tôi lên đường bình an, nhập đoàn thuận lợi hả thầy Tiêu?"

Cầm cốc nước trên tay, Tiêu Chiến ngạc nhiên cả nửa buổi. Vương Nhất Bác cũng chẳng giục giã gì anh. Một lát sau anh mới nói, "Lên đường bình an, nhập đoàn thuận lợi."

Vương Nhất Bác vừa định nói tiếp gì đó, Tiêu Chiến đã nói thêm, "Lấy thêm một cúp ảnh đế nữa nhé."

Vương Nhất Bác bật cười, "Anh tưởng là đi siêu thị mua đồ, muốn lấy một cái là lấy được hả?"

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng người đại diện bên cạnh, "Đội mũ cho tử tế vào."

"Tôi cúp máy đây, gặp lại sau."

"Gặp lại sau."

Tiêu Chiến cúp điện thoại, cầm ly nước lên nhấp một ngụm. Một câu 'Gặp lại sau' này nói xong không hiểu sao lại khiến anh thấy bứt rứt hơn bất cứ lần nào khác, cứ như thể còn chuyện nào đó rất quan trọng cần phải nói ra nhưng lại không thể phá vỡ rào cản để nói thành lời. Rồi chưa kịp nói đã bị một câu 'Gặp lại sau' kia dí cho nuốt ngược trở về, nghẹn đến tức cả lồng ngực.

- --

Bầu không khí náo nhiệt như bệnh viên tâm thần ở văn phòng công ty hình như cũng đã bị chuyến bay của Vương Nhất Bác mang theo mất. Các chị Nhện tinh mỗi khi đụng mặt Tiêu Chiến, mười lần thì có đến tám lần là thấy anh đang ngẩn người.

Đồng nghiệp bàn bên cuối cùng không nhìn nổi nữa, "Hay là gọi điện thoại cho người ta đi cha nội?"

Các chị Nhện tinh: Trời ơi anh hùng cứu quốc!

Tiêu Chiến: "Hả? Gọi cho ai?"

Thanh niên bàn bên quả thực là hận rèn sắt mà không thành thép. "Thì ông chủ đó! Vương Nhất Bác đó!"

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn đồng nghiệp, "Gọi cho cậu ta làm gì..."

Thanh niên bàn bên: Tôi thấy cậu không phải bị bệnh tương tư mà là bị mất não!!!

Thanh niên bàn bên thật không ngờ sẽ có một ngày thanh niên FA như mình lại phải đi làm quân sư quạt mo cho một đồng chí bia đia mới yêu lần đầu, thấm thía vỗ vai Tiêu Chiến, "Cậu không nhớ người ta hả?"

Tiêu Chiến: "Hả?"

Thang đo độ kiên nhẫn của đồng nghiệp bàn bên tụt vèo vèo, "Hả cái gì mà hả? Đã là thời đại nào rồi! Nhớ thì gọi cho người ta đi ba ơi! Người ta bận quay phim không có thời gian, chẳng nhẽ cậu cũng không có thời gian? Ngày nào cũng ngồi đây đờ đần như linh hồn lưu lạc vậy! Vương Nhất Bác là yêu quái hay gì? Nam hồ ly tinh hớp hồn cậu mang đi Cam Túc luôn rồi hả?! Có phải cậu muốn chọc cho ông đây tức chết rồi tranh thủ thừa kế luôn chậu hoa Chi An Bích của ông đây không!!!"

Các chị Nhện tinh đồng loạt há hốc miệng vì choáng, đúng là thẳng nam nổi điên không đùa được!

Tiêu Chiến:...

Nửa tiếng sau, Tiêu Chiến và cung phản ứng chậm nửa vòng trái đất của mình mới quyết định ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.

Đáng tiếc là hiện tại Vương Nhất Bác và đoàn phim đang quay ở một ngôi làng trên núi. Đừng nói tới wifi, đến tín hiệu điện thoại di động cũng không có mà dùng. Muốn gọi một cuộc điện thoại cũng phải đi qua vài quả đồi. Vương Nhất Bác cũng có cảm giác đạo diễn làm thế này là vì muốn cả đoàn cùng 'thanh tâm quả dục' không dính líu 'bụi trần'. Nhưng mà chỗ này cũng quá mức vắng vẻ quạnh quẽ rồi đó!!!

Để tiện cho việc chăm sóc, cứ cách ba ngày người đại diện sẽ lại xuống núi một chuyến để mua vài thứ nhu yếu phẩm cần thiết mang lên. Sau khi xuống núi sẽ nhắn một tin cho Tiêu Chiến, nhiều khi còn chưa kịp nhận được hồi đáp đã lại phải vội vàng lên núi rồi.

Vương Nhất Bác vào đoàn phim nửa tháng đã sắp sống như thế ngoại cao nhân đến nơi. Thi thoảng người đại diện sẽ đưa tin nhắn gửi qua lại với Tiêu Chiến cho hắn đọc. Thật ra cũng chỉ quanh quẩn mọi người vất vả rồi, chú ý sức khỏe, có cần gì thì bảo anh gửi cho, hoặc là tôi ở đây vẫn ổn lắm, công việc không quá bề bộn, đợt hàng mùa hè mới bắt đầu lên kế hoạch, vẫn còn rảnh rỗi.

Còn một tin nhắn là, Tuyết rơi rồi.

Vương Nhất Bác bị gió trên núi thổi cho thành một bức tượng đất, vì đất cát bám khắp người. May mà bệnh viêm kết mạc đã khỏi từ trước khi nhập đoàn rồi, nếu không thì kiểu gì cũng thành đau mắt đỏ. Trên núi thường có tuyết rơi. Cứ lần nào có thông báo quay cảnh trời tuyết là y rằng sẽ phải đứng dưới tuyết nguyên một ngày. Người đại diện ở bên cạnh ôm một đống quần áo lớn, bọc hắn thành cái bánh chưng.

"Tin nhắn của Tiêu Chiến này." Người đại diện nhận lấy ly nước từ tay hắn. Tay Vương Nhất Bạc bị lạnh đến đỏ ửng lên. Trên tay hắn có hóa trang vết nứt nẻ do bị lạnh, nhìn chân thật vô cùng. Để cho an tâm, cô nàng vẫn kéo tay hắn ra sờ thử xem, xác nhận đó chỉ là trang điểm chứ không phải nứt da thật.

Vương Nhất Bác run lập cập nhận lấy điện thoại, khung thoại màu xanh trên màn hình chỉ vỏn vẹn mấy chữ, Tuyết lại rơi rồi.

Hắn nhìn thật lâu, ngẩng đầu lên nhìn tuyết phủ trắng những đỉnh núi trải dài tít tắp, hắt hơi một cái rõ to.

"Hai ngày cuối tuần này không có cảnh quay của em, có thể nghỉ ngơi một chút được rồi. Để chị dẫn xuống núi gọi điện thoại cho anh ấy."

Vương Nhất Bác rút điện thoại của mình ra, nhìn chằm chằm màn hình khóa hồi lâu mới lại kéo mũ che kín mặt rồi gật đầu một cái. Người đại diện nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu hắn.

Có lẽ ngày hôm đó khi cô chờ hắn ở dưới lầu, hắn đã do dự một lúc lâu như vậy cuối cùng vẫn không nói ra lời muốn nói. Và có lẽ trong khoảng thời gian xa cách này, lời chưa thể nói ra ấy đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu hắn, khiến hắn vừa hối hận lại vừa tủi thân.

- --

Lúc đầu thi thoảng Tiêu Chiến sẽ gọi cho cả người đại diện và Vương Nhất Bác. Nhưng điện thoại của Vương Nhất Bác lúc nào cũng nằm ngoài vùng phủ sóng. Người đại diện thì có bắt máy mấy lần. Có một lần, cô bảo, "Cuối tuần này tôi sẽ dẫn cậu ta ra ngoài một chuyến."

Dù chẳng biết cô nói cuối tuần là cuối tuần nào, nhưng cuối tuần cuối cùng vẫn trở thành một cái gì đó đáng mong đợi đối với Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, cậu có từng nghĩ sao cậu lại trở nên như vậy không?" Thanh niên bàn bên lại bắt đầu buổi phụ đạo tình yêu loài người của mình.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn đồng nghiệp, "Trở nên như thế nào?"

Thanh niên bàn bên: "...Tôi thật lòng nghi ngờ chuyện ai mới là thẳng nam chết giẫm ở đây đó!!!"

【Câu chuyện nhỏ】

Người đại diện: "Tôi nghĩ hôm đó cậu ta đã khóc."

Tiêu Chiến: "Hôm nào?"

Người đại diện: "Có một lần anh nhắn tin tới bảo tuyết lại rơi rồi, tôi đưa cho cậu ta xem, hình như cậu ta đọc xong khóc rồi."

Tiêu Chiến:...

Người đại diện: "Có lẽ anh cũng không tưởng tượng được đời sống ở đó khổ cực thế nào, bảo là giống những năm trước giải phóng cũng không phải nói điêu đâu. Không nói quá chứ trẻ con ở đó còn mặc quần thủng đít nữa. Tuy rằng tên nhóc kia cũng không phải kiểu lớn lên trong nhung lụa hay gì, từ nhỏ cũng đã chịu khổ không ít nhưng cái hoàn cảnh như kiểu hội tụ đủ mọi khổ cực như vậy là lần đầu tiên cậu ta phải trải qua. Anh biết đó, một tên nhóc đã quen sống ở nơi đô thị hiện đại đột nhiên lại tới đó. Cậu ta vốn đã chậm nhiệt, không thích nói chuyện. Mấy tháng đi quay phim cứ như bị tự kỷ ấy. Cho nên hồi đó tôi đã nghĩ tên nhóc đó hẳn là nhớ anh lắm, chắc là thấy rất cô đơn, tủi thân. Chắc là cũng rất muốn nói với anh đôi câu. Mong muốn đó chắc còn tha thiết hơn cả mong muốn được xuống thị trấn ngâm mình trong bồn nước nóng nữa. Cho nên hôm đó tôi dẫn cậu ta xuống núi."

Tiêu Chiến quay lại nhìn phía sau, Vương Nhất Bác ôm tay cầm điều khiển chơi game ngủ quên trên sofa.

Người đại diện: "Nhiều năm như thế rồi, tôi thấy lần đó là lựa chọn tốt nhất tôi đưa ra cho cậu ta. Có một số người, dù là ai cũng không thay thế được. Một lúc nào đó, anh đã trở thành trụ cột quan trọng nhất trong lòng cậu ta, đỡ lấy tất cả dũng khí và vui vẻ của cậu ta rồi. Tôi thậm chí còn chẳng biết phải nói cảm ơn anh thế nào, chỉ biết nói rằng anh xuất hiện rồi, thật là tốt quá."

Tiêu Chiến quay sang nhìn người đại diện: "Cô cũng vậy, thật tốt vì cô đã ở bên cạnh em ấy."